Trong hai ngày sau đó, Thước Nhạc và Khúc Phàm gác hết mọi chuyện lại để ở cạnh đám nhỏ, chờ sang năm đưa đám nhỏ về, chúng nó cũng sắp khai giảng, cha mẹ cũng phải về cùng, bọn nhỏ vẫn còn cần chăm nom.
Cha mẹ đã về hưu lâu rồi, nhưng thông qua việc tu dưỡng mà hiện vẫn nhìn như độ bốn mươi tuổi mà thôi, mà bên trong lại khỏe mạnh như trẻ con, bọn họ cũng không chịu được việc rảnh rỗi. Mấy năm trước còn có thể trồng hoa, nuôi chim, sống cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ nhưng hiện nay đã không chịu được nữa. Nhất là sau khi cha mẹ Thước sống ở Pháp một thời gian, tư tưởng đã thoáng hơn nhiên, cũng muốn đi ra ngoài tăng thêm hiểu biết. Tuy nhiên Thước Nhạc và Khíc Phàm rời đi lại khiến họ phải dừng kế hoạch lại. Ở nhà trông cháu là chuyện quan trọng cơ mà.
Quả Quả năm nay vừa thi vào trường đại học, theo điểm của cậu thì hẳn có thể đỗ vào trường đại học Yến Kinh. Cậu cũng không lựa chọn trường về nghệ thuật, mà chọn hệ lịch sử ở Yến Kinh, hơn nữa còn muốn học thêm về chữ Hán. Có lẽ bởi vì tu hành, cậu rất hứng thú với văn hóa cổ đại, hơn nữa hoàn cảnh cảnh trong nhà như vậy cũng tạo tiền đề cho cậu chọn hai chuyên ngành này. Thêm vào đó những chuyện chứng kiến trong khoảng thời gian này khiến cậu càng thêm yêu thích cổ văn, ở đây cậu cũng tìm được rất nhiều linh cảm, vẽ rất nhiều bức tranh, hơn nữa còn đã bắt đầu viết tranh thủy mặc. Vốn đã có trụ cột rất tốt nên tiến bộ rất nhanh, cậu biết văn hóa bên này rất giống với văn hóa Trung Quốc cổ đại, có lẽ sau này được nghỉ có thể tới đây học tập. Nghe nói trong Tương Viên thành có một thư viện, không biết có thể vào học hay không.
Vừa qua Tết, Thước Nhạc vào không gian xem thử có thứ gì có thể để đám nhỏ mang về được không, đột nhiên nhớ ra, dặn Khúc Phàm, “Anh về chờ có giấy báo kết quả của Quả Quả rồi hãy quay lại, đúng rồi, đừng quên dọn dẹp nhà cửa một chút, cứ sửa lại luôn đi. Chỗ kia nằm ở khu trường học, rất gần Yến đại. Nếu Quả Quả thấy không quen ở trong trường thì dọn ra ngoài đi. Phòng ngủ có tận bốn người ở mà vẽ tranh thì không tiện lắm.”
“Ừ, anh biết, về anh sẽ làm, để Cao Sảng qua đó ở đi.”
“Được, cậu ấy làm việc thì em yên tâm nhưng việc sửa sang lại vẫn nên hỏi ý kiến của Quả Quả.” Thước Nhạc nói về tòa nhà mà Khúc Phàm ở trước kia, hai người cũng từng ở đó một thời gian. Vốn muốn bán đi nhưng họ cũng không thiếu tiền, tòa nhà đó ở vị trí tốt, cũng an toàn cho nên mới giữ lại, hiện tại cũng đến lúc dung tới. “Phải rồi, Tiếu Tiếu không muốn đến trường, muốn vào phòng nghiên cứu trong căn cứ, anh nghĩ sao?”
“Việc này vẫn để Tiếu Tiếu quyết định đi, nó vốn đã thích nghiên cứu khoa học mà, tuy rằng không lớn lắm nhưng cũng đã có được rất nhiều thành quả. Mùa đông năm ngoái, lãnh đạo phòng nghiên cứu tìm anh, muốn để Tiếu Tiếu vào phí thí nghiệm nghiên cứu không gian, học tập nghiên cứu. Thằng nhóc này rất hứng thú với phương diện này, năng lực học tập cũng mạnh, rất nhiều tri thức cứ học qua là nhớ, bồi dưỡng vài năm sẽ có thể đảm đương một phía rồi. Nhưng lần trước anh không đồng ý, nếu lần này nó tự đề nghị vậy cứ theo ý nó đi, vấn đề an toàn không cần lo đâu.”
“Vật lý không gian…” Thước Nhạc cảm thấy đầu mình cũng muốn to ra luôn rồi, mình sao lại sinh ra một thiên tài như vậy chứ. Kỳ thật cậu không lo lắng vấn đề an toàn của Tiếu Tiếu, có thể nói, căn cứ ước gì nó lưu lại luôn ấy, tất sẽ chú ý an toàn cho nó. Có Khúc Phàm ở đó, cũng sẽ không bị hạn chế tự do mà, Tiếu Tiếu nhà họ từ năm tuổi đã bắt đầu bước vào phòng nghiên cứu trong căn cứ, cũng coi như bậc lão làng. Hơn nữa độ tự do của cậu và Khúc Phàm có thể sánh bằng nghiên cứu viên. Thực tế so với đám nhỏ trong nhà thì Tiếu Tiếu có thể nói khiến cậu yên tâm rất nhiều, đầu của nó cũng đâu phải loại thường đầu. Hai năm trước, đứa nhỏ này đã có thể khống chế được mắt của mình, có một đôi mắt có thể nhìn thấu hết mọi sự ngụy trang, Thước Nhạc càng yên tâm.
“Đối với vật lý không gian, hiện tại thằng nhóc cũng nghiên cứu khá nhiều, không chừng chưa chờ chúng ta tới sao Hỏa, nó đã đi trước mất rồi.” Khúc Phàm giống như đùa mà nói, thằng nhóc Tiếu Tiếu này tuyệt đối là một thể mâu thuẫn, hiện tại nó bắt đầu tu luyện, có thể biết chút bùa chú hoặc trận pháp… còn những thứ khác lại vẫn muốn dùng khoa học để giải thích. Có thể nói hiện kiến thức của nó tuyệt đối vượt xa những nhà khoa học thông thường. Nếu nói tu hành là thứ có vẻ hư ảo phiêu lieu, như vậy việc Tiếu Tiếu muốn làm chính là dùng khoa học để giải thích, chứng mình những thứ đó. Lý tưởng của nó rất lớn. Trong một sổ ghi chép của nó giành riêng để ghi lại những vấn đề mà mình cần đột phá, hiện vấn đề du hành không gian đã được khoanh tròn lại, cũng bởi đã đi đến nơi này.
Thước Nhạc cảm thấy có một đứa con thiên tài như vậy cũng thật bất đắc dĩ mà, dù sao cậu vốn cũng không có cách nào hiểu được vài suy nghĩ của con mình mà, rất tổn thương đó, “Thôi qua, tùy nó vậy. Anh bảo Trương Hi để ý nó chút. Đúng rồi, Gia Gia lên trung học, đã chọn trường chưa?”
“Ừ, Gia Gia không thể ở lại Yến Kinh, theo mấy bạn cùng lớp nó, thi vào trường học quân khu ở gần nhà một đứa bạn, là trường quân sự hóa quản lý hoàn toàn. Đây cũng là ý của anh cả, em đến đây nên không biết, mẹ Gia Gia lại tìm đến, cô ta không dám động tới anh cả nhưng chỉ muốn gặp Gia Gia mà, dù sao cũng là mẹ nó. Hiện anh cả đã ở cùng với Phí Dương nên cũng không so đo gì, cũng không ngăn cản, giờ mẹ Gia Gia đã tốt hơn, rất hối hận, ai biết sau này sẽ ra sao? Chờ nó lên trung học, cũng chỉ ngày nghỉ mới gặp được, bớt phiền. Sau này Gia Gia lớn lên muốn giải quyết ra sao thì là chuyện của chính nó rồi.”
“Cha mẹ ly hôn, con cái là người bị hại. Gia Gia sau này muốn vào quân đội sao?”
Khúc Phàm gật đầu, “Ừm, Gia Gia có ý này, nếu ba năm sau vẫn không đổi vậy sẽ vào trường quân đội luôn. TRụ cột của nó tốt, vào quân đội rồi cũng sẽ thuận lợi. Hiện tại đến trường tuy ở ký túc xá nhưng mấy đứa cùng lớp cũng ở cùng với nó, có thể chăm sóc cho nhau, ai cũng không bắt nạt được, người nhà cũng yên tâm.” Lớp nó có mấy đứa giống nó, từ khi học tiểu học đã quen, ở chung cũng trở nên than thiết. Đương nhiên, cuộc sống trong trường cũng rất khốc liệt, coi như để nó rèn luyện một chút, chịu chút đau khổ. Chuyện này sẽ không nói với Thước Nhạc, tránh để cậu lo lắng.
Gia Gia cũng như con của chính mình, Thước Nhạc đã quan tâm thành quen rồi. Đừng thấy họ hiện tu hành không cần quá để ý chuyện thế tục, nhưng cậu và Khúc Phàm cho rằng, bọn nhỏ cần từng bước đi tới, cuộc sống phải tử nếm trải mới được. Chuyện gì cũng cần nếm thử. Việc tu hành sẽ tăng hiểu biết cho chúng nó nhưng không thể bởi vậy mà từ bỏ hết mọi điều tốt đẹp. Nếu cuộc sống của chúng sẽ dài thật dài, vì sao lại không thể thử làm rất nhiều việc chứ. Có lẽ đến lúc mệt mỏi còn có thể tìm một điểm bắt đầu mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu vì tu hành mà từ bỏ thất tình lục dục, từ bỏ mọi chuyện trên thế gian, vậy còn ý nghĩa gì nữa đâu, sống như vậy cũng chỉ tựa như cái xác không hồn mà thôi. Cậu không hy vọng, khi bọn nhỏ bước tới cuối con đường của sinh mệnh lại phát hiện những gì nhớ được chỉ là tu hành, không có gì mới mẻ, vui vẻ.
Thước Nhạc vừa nhắc nhở Khúc Phàm những chuyện cần xử lý, vừa chuẩn bị vài thứ. Đó đều là những đặc sản trong không gian, trong không gian của bọn nó đã đặt rất nhiều nhưng Thước Nhạc thấy vẫn chưa đủ, còn muốn đưa thêm nữa. Khúc Phàm cũng không cản, mà còn thấy thích Thước Nhạc như vậy. Hai người họ đã sống chung hơn mười năm, Quả Quả cũng đã lên đại học. Hai người đã trở thành lão phu, lão thê, hoặc hẳn nên gọi lão phu phu. Tính cách Thước Nhạc khác với hắn, kết bạn cũng chỉ là quân tử chi giao, đạm mạc như nước, ít bạn, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh người nhà và con cái. Mà muốn rời xa đám nhỏ, trong lòng cậu hẳn sẽ không dễ chịu, nếu không cũng sẽ không chuẩn bị đồ sớm như vậy, cũng sẽ không cứ mãi nhắc tới, phải biết Thước Nhạc bình thường cũng không phải người thích lải nhải.
Bận rộn cả buổi sáng, Thước Nhạc thở dài, cho dù có chuẩn bị bao nhiêu đồ đi nữa, chờ đến lúc đám nhỏ rời đi, cậu vãn sẽ lo lắng. Con trai, con gái rồi cũng sẽ có lúc lớn lên, sớm muộn gì cũng có ngày trưởng thành, tìm kiếm cuộc sống của chính mình. Nếu cậu quá luyến tiếc chúng, đám nhỏ sẽ cảm thấy khổ sở.
Đến trưa, Khúc Phàm ra khỏi không gian. Khúc Phàm một tay cầm đồ, nhanh chóng đi về phía phía bếp, thấy Thước Nhạc thì rất vui. Trước khi ra khỏi không gian hắn đã hái một trái sầu riêng lớn, một làm thành kem sầu riêng. Gai của sầu riêng trong không gian cũng rất cứng rắn, nếu đập lên đầu người ta thì lành ít dữ nhiều mà. Mà hương vị khi vừa hái xuống lại rất nông, Khúc Phàm vẫn hơi không chịu nổi, nhưng sợ Thước Nhạc sờ vào bị thương nên vẫn cầm trong tay.
Thước Nhạc bước theo sau đến bếp, chưa tiến vào đã nghe thấy tiếng Lan Phi gào toáng lên, tiếp theo nhấc tay bịt mũi lại, chạy từ trong bếp ra.
“A, sư phụ, đó là gì thế, sao lại kinh dị vậy chứ.” Lan Phi thiếu chút nữa đã lao vào lòng Thước Nhạc luôn.bg-ssp-{height:px}
“Ha ha, thứ tốt, đợi lát nữa sư phụ làm món ngon cho con ăn.”
Lan Phi tái mét, thứ này mà sao ăn được chứ?
Vào bếp, Thước Nhạc cười nhìn đám nhỏ đều có mặt, Kỳ Kỳ, Tiếu Tiếu, Phi Phi lao đến vây quanh Khúc Phàm đã bổ quả sầu riêng kia ra, mắt cũng sáng lên, bọn nó cũng lâu lắm không được ăn kem sầu riêng đâu. Quả Quả, Gia Gia cũng không biểu hiện gì, ở nhà vẫn thường ăn cơ mà. Mà Lan Y, Sâm Kỳ đứng ở đó nhăn mũi, tựa như không thể chịu đựng được vậy. Nhìn vẻ mặt của hai đứa rất thú vị.
“Sao các con đều ở đây hết vậy?”
“Có khách đến nhà, ông bà lại không ở nhà, bọn con muốn tự nấu, đang chuẩn bị đó ạ.” Quả Quả giải thích.
Thước Nhạc nhìn qua, đám nhỏ cũng chuẩn bị không ít đồ đâu, “Ai tới vậy?”
“Người trong thôn, tam thúc còn có cả họ hàng Tiền gia, có vài người tới, nói muốn chúc Tết.” Lan Y nói xong nhíu mày, “Cha con nói không cho làm phiền sư phụ nên dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm rồi.”
“Sao lại không nấu ăn ở nhà luôn, nào có chuyện đến chúc Tết còn phải ra ngoài ăn.” Vừa nói xong, Thước Nhạc đã nghĩ ra, đoán rằng đám người không chỉ đơn giản đến chúc Tết mà thôi. Lan thúc làm như vậy nhất định có nguyên nhân nào đó.
Khúc Phàm cũng nghĩ tới điểm đó, “Nếu như vậy, trưa nay chúng ta ăn đồ nướng, qua bên Thủy các kia. Hôm nay thời tiết trong xanh không gió, trong Thủy các cũng không lạnh đâu.”
“Được rồi, ba xem đã chuẩn bị được những gì rồi nào? Chỉ nướng không cũng không ngon, nếu không thì làm thêm chút thịt dê?”
“Được ạ, lão ba, chúng ta đến hồ bắt cá đi, tươi mới ngon á.” Kỳ Kỳ vẫn nhớ mãi không quên việc lặn ngụp bắt cá.
“Không được, lần trước con thiếu chút nữa đã chìm luôn đó.” Thước Nhạc nhanh chóng ngăn lại.
Kỳ Kỳ le lưỡi, không dám nói. Lần trước nó coi nhẹ hai thanh loan đao của mình, thấy lão ba phá băng cũng lấy loan đao ra gõ hai nhát, kết quả băng lập tức liền thủng một tảng lớn, nếu không phải lão ba nhanh ta, nó đã ngã xuống rồi, vậy thì nó cũng bị đóng băng luôn mất.
“Ba ba, mọi người chuẩn bị làm gì vậy?” Nưu Nữu và Lan Ngọc đi từ ngoài vào hỏi.
“Nữu Nữu đi cùng Lan Ngọc tỷ tỷ con mang áo choàng tới đây đi, chúng ta tới bên hồ ăn đồ nướng. Mấy đứa cũng đi lấy áo choàng đi, trời rất lạnh đó.”
Nữu Nữu nghe vậy, kéo Lan Ngọc chạy ra ngoài. Bé con hiện đã trở thành tỷ muội tốt với Lan Ngọc, giờ Lan Ngọc cũng không ở chỗ Lan thúc nữa mà ở cùng với Nữu Nữu, như hình với bóng. Bé con vốn rất đơn thuần khi so với mấy người anh, nhưng ở với Lan Ngọc lại thành ra đưa ra nhiều chủ ý.
Phía này hai người Khúc Phàm dẫn đám nhỏ đi về phía hậu viện, phía trước mấy người Lan thúc cũng đã trở lại. Mặt Lan thúc đỏ bừng, vừa nhìn đã biết vừa uống rượu, nhưng lại có vẻ không vui vẻ gì. Hôm nay tam thúc của Lan Y dẫn theo hai huynh đệ của tam thẩm tới đây, vốn thúc cũng rất vui, năm nay không đón Tết trong thôn, cũng rất nhớ bọn họ. Nhưng không ngờ tới, lão tam tới chuyến này bởi có mục đích, lại khiến thúc chẳng muốn thúc ta tới tẹo nào. Vừa rồi ngồi trên bàn rượu liền vòng vo dò hỏi, mà đáp án lại không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục được.