Hai người đứng trên vực thẳm nhìn hai người kia, “Anh nói bọn họ muốn tìm thứ gì, sức gió như vậy hẳn không là gì với họ chứ?” Thước Nhạc cảm thấy rất kỳ lạ, sức gió như vậy có thể rất mạnh với người thường nhưng chỉ cần có năng lực của Trúc Cơ kỳ thì hẳn có thể đi lại được mà, cũng không phải chuyện khó khăn gì đâu nhỉ?
“Không phải vậy, đây cũng không phải gió bình thường, trong gió có phong thần lực rất đặc, nó cũng không được hình thành tự nhiên mà do nguyên tinh mang năng lượng gió phóng ra, nếu không có tu vi Nguyên Anh kỳ thì sẽ không thể chống lại được. Hai người này nhất định có mang pháp bảo trên người, đã giúp họ nếu không họ cũng không thể chịu được. Đoán rằng cũng bởi vậy, mà phong nguyên tinh dưới vực cũng không bị ai phát hiện.” Khúc Phàm phân tích.
Thước Nhạc gật đầu, cậu không hề tiếp xúc với ngoại giới, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Hai người kia cố hết sức đi tới cạnh vực, hai người tìm kiếm cẩn thận nơi vách đá, nhưng bởi phong thần lực nơi đó quá mạnh, họ không có cách nào nhoài người ra tìm kiếm.
“Ủa… anh nói bọn họ muốn tìm gì?” Thước Nhạc tò mò hỏi.
“Không vì nguyên tinh.” Khúc Phàm nhìn kỹ, vị trí của họ là một đầu cầu treo, giống như ở đó có chon thứ gì đó.
Hai người tốn hơn nửa tiếng mới lấy ra một vật đen tuyền. Khúc Phàm và Thước Nhạc dùng thần thức nhìn thì thấy là một túi nhỏ, hẳn được ai đó giấu ở đây, có chút kỳ quái. Nhưng chuyện này cũng không liên quan tới họ, nên hai người cũng không quan tâm, thấy họ đi vào, lại đợi thêm một lát rồi cũng quay về ngủ.
Sáng hôm sau, ăn bữa sáng xong, mấy người lại chuẩn bị lên đường. Thước Nhạc và Khúc Phàm đi dắt Đạp Tuyết, vừa tới chuồng ngựa đã thấy mấy tu sĩ hôm qua đang đứng đó chờ, bên cạnh còn có thêm tiểu nhị. Có lẽ tiểu nhị đã nói họ là chủ của ngựa nên ánh mắt của mấy người kia đều tập trung trên người họ.
“Hai vị tiên sinh, làm phiền.” Sư huynh dẫn đầu tiến lên.
Khúc Phàm chắp tay, “Tiên sinh khách khí.”
“Ta là Thương Minh Tử của Thanh Vân môn, hôm qua thấy ngựa của tiên sinh thì thích vô cùng, không biết có bỏ được vật yêu thích hay không? Gia sư rất thích lương câu, tháng sau là sinh thần gia sư, nếu có lương câu này làm thọ lễ nhất định sẽ rất vui mừng.” Thương Minh Tử nói mấy lời ngoài miệng, trong giọng nói đã lộ rõ vẻ khẳng định, giống như họ nhất định sẽ bán ngựa này cho hắn ta vậy.
Khúc Phàm lắc đầu, “Khiến tiên sinh thất vọng rồi, ngựa này cũng là vật mà ta yêu thích, chúng ta không định bán nó đi.”
Thương Minh Tử hơi ngạc nhiên, phải biết hắn ta đã rất khách sáo, dựa vào thân phận của họ, muốn mua gì từ người thuộc thế tục đều có hơi hạ thấp thân phận của mình, nhưng lần này dẫn theo các sư đệ đi lịch lãm, hắn ta cũng không muốn quá đáng, “Mong tiên sinh suy xét lại, giá chúng ta đưa ra nhất định sẽ không khiến tiên sinh thất vọng.”
Khúc Phàm không có tâm trạng, vốn còn nghĩ tu sĩ chính là những người tiên phong đạo cốt nhưng giờ xem ra cũng không hẳn như vậy, mấy người này còn hẹp hòi hơn hẳn những người khác. Cứ nhìn cái bộ dáng lỗ mũi hếch lên tận trời kia của hắn ta là biết rồi.
Lại lắc đầu, “Ngựa này có trả giá bao nhiêu ta cũng không bán.”
“Ngươi…” Một sư đệ đứng sau Thương Minh Tử hơi tức giận tiến lên, lại vị Thương Minh Tử vươn tay ngăn lại.
Trong mắt Thương Minh Tử hiện lên vẻ tức giận, giây lát lại biến mất không thấy nhưng vẫn bị hai người bắt được.
“Vậy đã làm phiền.” Chắp tay rồi dẫn mấy người đi khỏi.
Thước Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua họ, “Tâm tính như vậy cũng không hợp với việc tu luyện.”
Khúc Phàm dắt Đạp Tuyết, vuốt ve lông mao của nó, “Họ cũng coi như tốt, cũng không cướp trắng đúng không?”
Quyệt miệng, cười, “Sao anh biết họ sẽ không cướp?”
Khúc Phàm cười cười không nói, hắn còn muốn họ ra tay cướp nữa đó, như vậy cũng có thể thử cảm giác chiến đấu với tu sĩ. Đáng tiếc, mấy người này hiển nhiên đến có mục đích riêng, khẳng định không muốn gây huyên náo, nếu không Thương Minh Tử kia cũng sẽ không ẩn nhẫn như vậy.
Sau đó cũng không gặp lại đám người Thanh Vân môn, họ đợi một lát thì đi qua cầu treo. Vào lúc đi qua cầu treo, Khúc Phàm và Thước Nhạc cố ý nhìn thoáng qua vực sâu, những trận gió điên cuồng tối qua đã không còn, phong thần lực dường như bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả vách đá hai bên cầu treo cũng không thấy bóng dáng của phong nguyên tinh. Khúc Phàm nói bên tai Thước Nhạc, chờ từ Thánh thành về nhất định phỉa xem kỹ nơi này.
“Lăng Tiêu, ngươi biết Thanh Vân môn không?” Qua cầu treo, mấy người bước lên mặt đất, Thước Nhạc hỏi.
“Từng nghe sư phụ nhắc tới, Thanh Vân môn là môn phái tu sĩ nằm ở núi Thanh Vân cách Thánh thành không xa. Thực lực bình thường, cũng trực thuộc Kiếm Tông nên không ai dám trêu vào.” Lăng Tiêu nhớ lại những thông tin về Thanh Vân môn, “Nhắc tới Thanh Vân môn, ba năm trước còn xảy ra một chuyện lớn có liên quan tới bọn họ.”
“À, nói nghe thử xem.” Trên đường cũng không có việc gì làm, Thước Nhạc cũng hơi bà tám.bg-ssp-{height:px}
“Tông chủ đầu tiên của Thanh Vân môn gọi Thanh Huyền Tử, ông ta có tất cả ba đồ đệ. Ba năm trước, từ Thánh thành xuất hiện một tấm bảo đồ, nghe nói là bản đồ tiên phủ, không ai từng thấy nó, nhưng vì tranh đoạt tấm bản đồ này, rất nhiều tu sĩ từ các môn phái đã ra tay. Đại đồ đệ và nhị đồ đệ của ông ta chính là hai trong số đó. Có điều tu vi của họ không tốt, đại đồ đệ bị giết, nhị đồ đệ cũng bị thương, mấy đồ đệ đời thứ ba dẫn theo cũng không ai sống sót, giữa các môn phái có thể coi như tổn thất lớn nhất.”
“Bản đồ kho báu?” Khúc Phàm đột nhiên nhớ tới thứ mà Thương Minh Tử lấy vào tối hôm qua.
“Cũng không rõ thật giả, cũng có lẽ là tin đồn vô căn cứ, dù sao cuối cùng cũng không ai thấy.” Lăng Tiêu thuận miệng nói, cũng không quá để ý chuyện này, quá mờ mịt.
“Nghĩ sao lại nhắc tới Thanh Vân môn?” Lăng Tiêu thuận miệng hỏi.
“Không có gì, hôm qua có mấy đệ tử Thanh Vân môn ở cùng khách điếm với chúng ta.” Khúc Phàm cũng không nhắc tới chuyện con ngựa.
Lăng Tiêu đột nhiên vỗ đầu, “Ta cũng quên mất, dấu hiệu nhận biết Thanh Vân môn là trâm hình kiếm, khá giống với Kiếm Tông. Hôm qua thấy chỉ nghĩ quen mà quên mất.”
Thước Nhạc sau đó tỏ vẻ tò mò mà hỏi về những chuyện của môn phái tu sĩ.
Tốc độ đi của mấy người rất nhanh, thương đội đều bị họ bỏ xa phía sau. Đến trưa cũng không dừng lại mà đi tiếp, chờ đến tối không có nơi nghỉ lại, họ chỉ có thể nghỉ tạm ở ngôi miếu cũ.
Bởi cũng hơi phòng bị Lăng Tiêu, Thước Nhạc đã rất lâu không vào không gian.
Ngôi miếu đổ rất đơn sơ, nhưng Khúc Phàm không cần cố ý che giấu năng lực, nên dùng vài thủ quyết đã dọn sạch ngôi miếu. Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên vẻ hiểu rõ, không nói gì thêm nữa. Dẫn Lan Y và Sâm Kỳ ra ngoài kiếm củi, Xuân Hoa ở lại nấu cơm tối, dọn nơi ngủ.
Thước Nhạc dọc đường đi cũng chỉ thản nhiên với Xuân Hoa, chuyện của tiểu Nam lúc trước vẫn để lại bóng ma trong lòng cậu, cho nên cậu cứ luôn hơi phòng bị với các cô gái. Có lẽ bởi con gái thì nhạy cảm, cho nên nàng có lẽ cũng hiểu được. Suốt đường đi, Xuân Hoa đều ngồi trong xe ngựa không đi ra, làm gì cũng gọn gàng, ngăn nắp, cũng rất cung kính với Thước Nhạc và Khúc Phàm. Không hề có chút yếu đuối nào của con gái, tính ỷ lại cũng không mạnh, rất tự lập. Cũng bởi vậy, Thước Nhạc cũng dần ngừng phòng bị.
Khúc Phàm lại chẳng bận tâm chút nào, có thể vì tu hành, hắn hiện lãnh tâm lãnh tính, không dễ dàng thể hiện tình cảm với ai. Đối xử với những đồ đệ bên này cũng khác với bọn Cao Sảng, Trương Hi, có lẽ cũng bởi vì khác biệt đi, dù sao hoàn cảnh sinh hoạt của họ cũng không giống nhau. Trong lòng cũng chỉ chứa mình Thước Nhạc nên ngoại trừ một quyền vào lần đầu gặp mặt kia thì vốn cũng không có ấn tượng gì lớn.
Bữa tối là con hươu bào do Lăng Tiêu săn được, phía sau ngôi miếu đổ là một khu rừng, bên trong rất nhiều động vật hoang dã.
Con mồi này với Thước Nhạc vẫn có chút mới mẻ, dù sao trên Trái Đất cũng không dễ săn thú, tự tay xử lý hươu bào này, xuyên nguyên cả con, nướng ngoài giòn trong mềm, còn có cả hương vị mật đường thơm ngào ngạt.
Mấy người đang ăn chợt nghe thấy từ xa vang lại tiếng nói chuyện, Khúc Phàm và Thước Nhạc liếc nhìn nhau, không nói gì. Lăng Tiêu một lát sau mới phát hiện, dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt đưa vào miệng, không nói gì.
“Ủa, sư huynh, kia không phải con ngựa nhìn thấy lúc ở khách điếm sao?” Thanh âm kinh nhạc từ bên ngoài truyền vào.
“Đúng vậy, sư huynh.”
Khúc Phàm không nói gì, hắn biết hai người kia kinh ngạc là vì tốc độ của họ nhanh hơn rất nhiều so với thương đội bình thường.
Người tên Thương Minh Tử kia không nói gì, không lâu sau mấy người kia bước vào.
“Hai vị tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.” Thương Minh Tử nhìn đám người Thước Nhạc nói. Trong mắt hắn ta để lộ vẻ kinh ngạc và cảnh giác.
“Đúng vậy, thật không ngờ, chúng ta thật có duyên.” Khúc Phàm đặt thức ăn trong tay xuống, cười nói. Thương Minh Tử này hẳn đang nghi ngờ trong tay họ có gì đó đi. Thật là, rõ ràng là tu sĩ mà sao đi chậm vậy hả, chuyến này phiền rồi đây.
Thực tế còn vượt xa khỏi suy đoán của Khúc Phàm, Thương Minh Tử quả thật rất hoài nghi, chuyến đi lần này, ngoài mặt là dẫn các sư đệ đi lịch lãm, nhưng thực ra là giúp sư phụ lấy đồ về. Hắn ta biết thứ này rất quan trọng, nếu không phải sức khỏe sư phụ chưa phục hồi thì sư phụ đã tự tới. Hôm nay tuy họ cũng không coi như đi rất nhanh, nhưng cũng không phải tốc độ mà người bình thường có thể bì kịp, mấy người này nhất định có vấn đề.
Thương Minh Tử lại khách sáo vài câu với Khúc Phàm, ngồi về phía bên kia của khu miếu đổ, trao đổi ánh mắt với sư đệ, trong lòng lại cân nhắc xem nên làm thế nào, mấy người này có đến vì thứ này hay không? Hai nam nhân kia hắn nhìn không thấu, nếu tùy tiện ra tay sẽ khiến mục đích bị lộ, khi đó sẽ gặp phiền phức, cho nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một bên ăn món thịt nướng thơm ngào ngạt, một bên gặm lương khô, sự đối lập giữa hai bên khiến khu miếu đổ hình thành bầu không khí đặc biệt. Con hươu bào này cũng không nhỏ, Khúc Phàm mời Thương Minh Tử và đám sư đệ ăn cùng, nhưng bị từ chối. Thương Minh Tử âm thầm quan sát mấy người, lại càng thêm không dám mạo hiểm.
Thước Nhạc và Khúc Phàm hiện nhìn vẻ bề ngoài đã không khác mấy so với người ở vùng này. Tóc ngắn đã được nuôi dài, vì để tóc dài nhanh hơn, Thước Nhạc còn rót chân khí vào chân tốt, xúc tiến tốc độ mọc của tóc, làm vậy chẳng những tóc mọc nhanh hơn mà chất tóc cũng đẹp nữa, vừa dày vừa mượt, búi cao trên đầu, cài một cây trâm. Mặc trên người bộ trường bào màu xanh nhạt, tay áo rộng nhìn rất phiêu bồng, nhìn kỹ lại có chút sâu không lường được.