“Kỳ Kỳ, bên Phương lão cho người đưa thiệp mời tới, em đi không?” Sâm Ba cầm một tấm thiếp mời hỏi Kỳ Kỳ đang luyện chữ.
Kỳ Kỳ đặt bút lông xuống, nhìn chữ mà mình viết, lắc đầu, so với ba ba vẫn kém nhiều lắm, tùy tay đặt sang bên cạnh, “Không đi, thầy mất chưa được trăm ngày, những ngày này có bái thiếp gì đều trả về hết.”
Sâm Ba gật đầu, tiến lại giúp Kỳ Kỳ rửa bút lông, gác lên giá, lại thu lại tờ giấy luyện chữ kia, đặt cùng chỗ với những tờ trước đó.
“Mấy chữ này cứ bỏ đi, chiếm quá nhiều chỗ, chỉ có anh mới coi chúng nó như bảo bối vậy.” Kỳ Kỳ cười nhìn cậu thu dọn. Sâm Ba trước kia sống một mình trong rừng, có lẽ rất cô đơn, được Kỳ Kỳ mang về, lại có được tình cảm của chim non, rất ỷ lại Kỳ Kỳ. Tuy lớn tuổi hơn Kỳ Kỳ, nhưng tâm trí lại kém xa, ngày thường chăm sóc Kỳ Kỳ rất cẩn thận, cũng không tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Lâu dần, Kỳ Kỳ cũng dần ỷ lại cậu, nếu ngày nào không có cậu sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nghe xong lời Kỳ Kỳ, Sâm Ba cũng không phản bác, chỉ cười, gấp gọn giấy viết chữ. Từ khi cậu đi theo Kỳ Kỳ, đến bây giờ, ngày nào Kỳ Kỳ cũng viết khoảng một trăm tờ, hiện đã tích lại rất nhiều, ghi lại sự tiến bộ của Kỳ Kỳ, rất đáng kỷ niệm mà.
Lắc đầu, không quản nữa. Kỳ Kỳ cầm sách lên đọc, Sâm Ba bên kia pha ấm trà mới, tiếp theo cũng không qua đó ngồi, đi quanh phòng thu dọn quần áo của Kỳ Kỳ. Cũng sắp đến Tết, tuy nói Khúc Phàm và Thước Nhạc không ở nhà, nhưng vẫn phải đón tết mà. Năm nay thầy của Kỳ Kỳ không còn, tuy nói không cần mặc đồ trắng nhưng cũng không thể quá sặc sỡ. Cậu tìm một chút, xem có bộ nào phù hợp hay không, không có thì nên chuẩn bị sớm một chút.
Kỳ Kỳ nhìn bóng cậu bận rộn trong buồng trong, nở nụ cười, trên mặt bất giác hiện lên vẻ hạnh phúc. Đừng thấy Sâm Ba lúc mới tới tựa như một dã nhân, hiện tại đã trở thành người vô cùng xinh đẹp, bởi vì tu luyện, cơ thể thon dài, khí chất phi phàm. Lúc vừa tới thì hơi đen nhưng nuôi lâu như vậy cũng đã tạo ra nước da màu mật ong đầy sức sống, tính cách cũng đơn giản, cậu nói gì sẽ nghe đó, khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm thấy sống chung với Sâm Ba rất thoải mái vui vẻ.
Nháy mắt, một giờ đã trôi qua, Kỳ Kỳ đặt sách xuống, ngạc nhiên nhìn vào buồng trong, Sâm Ba làm gì mà lâu vậy vẫn chưa ra vậy? Cậu bước qua đó, vừa nhìn liền vui vẻ, “Anh chuẩn bị chuyển nhà sao?” Trong phòng, trên giường, trong ngăn tủ vứt đầy quần áo lộn xộn lung tung.
Sâm Ba đặt quần áo trên tay xuống, nhíu mày, “Trước đó không để ý, sao lại có nhiều quần áo vậy chứ, em nhìn đi, đều chật rồi mà còn chưa từng mặc nữa, lãng phí quá.” Nói xong chỉ vào chồng quần áo nhỏ.
“Ha ha, người lớn trong nhà đều thích mua sắm, trước đó học ở nhà thầy cũng không mang nhiều đồ theo nên cứ đặt ở đây, cũng quên mất.” Quần áo luôn đặt chút trong không gian, bên ngoài để một chút. Trước kia không có nhiều thời gian ở nhà, người nhà mua quần áo cho cũng đặt trong ngăn tủ, cậu cũng chỉ dùng tới một vài bộ, còn lại đều đặt trong tủ, lâu dần cũng quên mất.
“Mấy thứ này xử lý sao đây?”
“Anh đã dọn xong, cũng đã chật, dọn ra, chờ có thời gian sẽ mang tới viện phúc lợi. Em nhớ năm ngoái bà Ngô làm cho hai bộ đường trang hơi lớn một chút, một bộ màu xanh ngọc, một bộ màu đen, năm nay mặc hai bộ đó đi.”
Sâm Ba nghĩ nghĩ, “Anh nhớ rồi.” Nói xong đi tới Ngũ Đấu quỹ đặt đầu giường, kéo ngăn kéo lớn cuối cùng ra, “Suýt quên mất.” Lấy ra rồi ướm thử lên người Kỳ Kỳ, “Rất vừa.” Lại gấp gọn hai bộ đường trang đặt sang bên cạnh, đã để đó cả năm, phải sửa sang lại mới mặc được.
“Em ra ngoài trước đi, anh dọn dẹp lại chút.” Khoát tay, đuổi Kỳ Kỳ ra ngoài, mình thì lại lặn ngụp giữa đống quần áo.
Kỳ Kỳ cười rồi đi ra ngoài, kéo rèm rồi đi ra, hít thở không khí se lạnh, cũng trở nên tỉnh táo hơn, thấy ngoài trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Hàng trúc trước cửa vẫn xanh um tươi tốt như trước. Bởi lớn dần, không gian mà cậu cần cũng ngày càng lớn dần, hiện đang ở cùng với Sâm Ba ở Tráo Phòng và tiểu viện, tuy vẫn ở trong đại viện, nhưng rất riêng tư. Trong sân này chỉ trồng thúy trúc, có trận pháp bảo vệ, độ ấm bốn mùa xuâ-hạ-thu-đông không thay đổi nhiều, cảnh trí rất thanh nhã.
“Kỳ Kỳ…” Nhìn về phía Nguyệt Lượng môn, là anhQuả Quả dẫn theo Lôi Bằng Phi đến.bg-ssp-{height:px}
“Anh Quả Quả về khi nào thế? Anh Lôi cũng tới nữa à.”
“Vừa về được một lúc, nghe Phi Phi nóicả chiều cũng không thấy em ra ngoài nên mới tới xem.”
“Thằng nhóc kia cứ hay nói quá, hôm qua sư huynh cho em chút tài liệu, sáng nay vẫn chưa xem xong lại mới lưu lại tới chiều. Nhất định do em không đi đến bảo tàng khoa học công nghệ với nó nên nó mới cáo điêu em đó.”
Quả Quả nghe xong cũng thấy có lý, thằng nhóc kia đúng là hơi nói quá khiến cậu nghe xong còn tưởng Kỳ Kỳ đã gặp chuyện khó khăn gì, nhóc kia.
Kỳ Kỳ đón hai người vào phòng, Lôi Bằng Phi lần đầu tiên tới địa bàn của Kỳ Kỳ, những vật trang trí trong phòng mang cổ sắc cổ hương, còn chỗ Quả Quả lại mang đậm hơi thở nghệ thuật. Trên giá bác cổ đặt không ít những tác phẩm điêu khắc nước ngoài hoặc những tác phẩm nghệ thuật đặc biệt, trên tường còn đặt những chế tác cổ xưa, còn có những thứ đồ có đặc điểm của châu Âu. Kết hợp trung-tây vô cùng hoàn mỹ. Nơi này của Kỳ Kỳlại không như vậy, nơi này tràn ngập hương vị thư hương. Trên giá sách đặt sách cổ, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo, nơi giàn hoa trồng hoa lan, trên tường treo tranh thủy mặc xanh đỏ, trên giá bác cổ cũng đặt bình sứ thanh hoa. Trong phòng không có lấy một vật hiện đại nào.
Đột nhiên nhớ ra, Quả Quả nói Kỳ Kỳ đã học ở chỗ Thôi lão, hiện không biết sao lại dốc lòng nghiên cứu lịch sử khảo cổ, văn học cổ. Còn nhớ khi Quả Quả nói những lời này còn cảm thán, đứa em trai nghịch ngợm nhất này, lúc trước dẫn cậu đi bái sư cũng bởi muốn cậu trầm tĩnh lại, chẳng biết sao lại kéo cậu lún sâu vào luôn.
Lôi Bằng Phi nhìn bốn phía, đột nhiên thấy hai người cha của Quả Quả quá giỏi. Đám nhỏ nhà họ đều rất xuất sắc, đều tự phát triển theo những hướng khác nhau, từng đứa đều biết bản thân muốn điều gì, cũng rất xuất sắc trong phương diện đó.
“Sâm Ba, em làm gì đó?” Tiếng của Quả Quả cắt ngang suy nghĩ của Lôi Bằng Phi, cậu ta đưa mắt nhìn vào trong buồng.
“Quả Quả, anh về rồi à. Em định dọn lại quần áo của Kỳ Kỳ, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ đưa tới viện phúc lợi.”
Quả Quả nghe vậy, nhanh chóng nói, “Chỗ anh cũng có một chút, chờ anh tìm ra cùng mang đi quyên tặng. Lát nữa ăn cơm sẽ hỏi đám Tiếu Tiếu, hẳn cũng có thêm nữa.” Người già trong nhà rất thích mua sắm, dường như năm nào cũng được tặng quần áo, trẻ con lớn nhanh, chưa kịp mặc hết đã chật rồi.
Sâm Ba cũng đã dọn xong, bốn người ngồi trong phòng chưa nói được mấy câu đã nghe tiếng bước chân bịch bịch của Phi Phi chạy tới, vén rèm lên gọi “anh Quả Quả, mau qua xem đi, tiểu Lục sắp sinh…”
Lập tức, Quả Quả và Kỳ Kỳ đứng lên, cũng không nói gì thêm, vội mặc thêm áo khoác. Lôi Bằng Phi cũng đứng lên muốn đi theo, Quả Quả đột nhiên nhớ ra, quay đầu lại, “Bằng Phi, cậu và Sâm Ba tới tiền viện đi, đừng qua đó vội.”
Lôi Bằng Phi tuy không rõ chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt Quả Quả không tốt lắm, hẳn có việc gấp, cậu sẽ không đi theo làm phiền.
Sâm Ba biết rõ nguyên nhân, cậu cũng không thể giúp, thôi, cứ ở bên này tiếp đãi Lôi Bằng Phi đi, sau này Lôi Bằng Phi cũng không thể đi lung tung được.
Muốn biết sao Kỳ Kỳ và Quả Quả lại vội như vậy, cũng bởi vì tiểu Lục là nhũ danh mà Phi Phi đặt cho đứa nhỏ trong bụng Phí Dương. Vốn đứa nhỏ được dự sinh vào khoảng đầu tháng hai, mà giờ mới đầu tháng một, tình hình sợ không tốt đâu. Là hai đứa nhỏ lớn nhất trong nhà, nhất định phải qua nhìn xem, liệu có giúp được gì hay không?