Ngày hôm sau
“ A, anh nói muốn đi làm việc, không nghĩ tới là đi ngay ngày hôm sau a.” Ngôn Diễm Yên sau khi nghe điện thoại của Cố Thần liền đến sân bay, Cố Thần nhún nhún vai.
“Kế hoạch là cuối tuần đi, nhưng kế hoạch lại có chút thay đổi không còn cách nào a.” Hắn nói như thế. Kế hoạch là không cản được biến hóa, không phải là không có lý.
“ Ân, như vậy hẹn gặp lại, Cố Thần.” Ngôn Diễm Yên vẫy vẫy tay, nhàn nhạt cười, đối với việc Cố Thần đi như vậy kỳ thật cậu cũng có một chút không muốn, vì Cố Thần là người bạn tốt mà cậu khó khăn có được, nhưng nếu nói là cực kỳ không muốn thì cũng không phải, vì Ngôn Diễm Yên cũng không phải dựa vào hắn.
Bắt đầu từ rất lâu rồi, Ngôn Diễm Yên sẽ không dựa vào bất cứ ai cả.
“ Gặp lại sau, liên lạc qua điện thoại a.” Cố Thần cũng vẫy tay, cầm vé máy bay cùng hành lý xoay người, Ngôn Diễm Yên lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn. Không ngờ Cố Thần mới bước một bước, lợi dùng khoảng khắc Ngôn Diễm Yên không ngờ tới nhanh chóng quay đầu, hướng tới môi Ngôn Diễm Yên hôn lên…
“ A…” Ngôn Diễm Yên còn chưa kịp phản ứng thì Cố Thần đã đi xa….
Vậy…. nụ hôn đầu tiên đã mất, nụ hôn đầu tiên…. Cho vợ….
Ngôn Diễm Yên nghĩ đến không phải là vì sao Cố Thần lại hôn cậu, cũng không rối rắm người hôn cậu là nam, cậu chỉ ảo não nụ hôn đầu của mình đã không còn mà thôi, quan trọng là nụ hôn đầu đó đánh cho vợ cậu.
“ Ngôn Diễm Yên?” Năm phút sau, cậu còn đang đứng chỗ cũ buồn rầu, sau lưng lại vang lên một giọng nói trầm thấp, Ngôn Diễm Yên quay đầu lại xem, thì ra là Giang Bách Huy.
“ Xin chào.” Ngôn Diễm Yên lựa chọn tạm thời quên đi việc vừa xảy ra, bình tĩnh chào hỏi Giang Bách Huy. Giang Bách Huy cứng ngắc gật đàu, thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng nói thì sau lưng liền có một thiếu nữ đáng yêu ôm chầm lấy, ở trên lưng hắn cọ tới cọ lui.
“ Tiểu Huy ~~~ có thật là Giang gia gia nói muốn tổ chức tiệc tẩy trần đón ta không ~~~~” Giọng nói thanh thúy như tiếng chuông quanh quẩn bên tai người qua đường làm cho người ta cảm thấy như ánh mặt trời chiếu vào, toàn thân thư sướng.
“ Không biết rõ.” Giang Bách Huy không kiên nhẫn muốn gỡ thiếu nữ phía sau ra, nhưng mà thiếu nữ lại ôm hắn rất chặt, như kẹo da trâu dính chặt không gỡ ra được.
“….” Ngôn Diễm Yên không biết là cậu nên trực tiếp rời đi hay là lên tiếng gọi, nhưng Giang Bách Huy hình như rất bận? Hay là cứ rời đi không cần quấy rầy hắn là tốt rồi. Ngay lúc Ngôn Diễm Yên định rời đi, thiếu nữ gọi cậu lại.
“ Ôi chao ôi chao ôi chai, cậu là bạn nhỏ của Tiểu Huy sai? Xin chào xin chào xin chào, ta là Cao Tiếu Tuệ, vị hôn thê của Tiểu Huy a, cậu có thể gọi ta là Tiểu Tuệ nha ~~~” thiếu nữ cao giọng nói ra, Ngôn Diễm Yên nghe được lời nói của nàng cũng không tiện rời đi ngay, tuy rằng cậu không hiểu vì sao bộ dáng của thiếu nữ này như đang khoe khoang nhưng mà dù sao người ta cũng chủ động làm quen, không đáp lại cũng không được a.
“ Xin chào, ta là Ngôn Diễm Yên.”bg-ssp-{height:px}
“ Ngôn Diễm Yên? Ha ha, cái tên thật kỳ quái ~” Cao Tiếu Tuệ nhảy tới trước mặt Ngôn Diễm Yên, nghiêng đầu nhìn cậu, “ Cậu lớn lên rất bình thường, hắc hắc.”
“ Ân.” Ngôn Diễm Yên mỉm cười, cảm thấy sau này nếu có con gái đáng yêu như Cao Tiếu Tuệ này cũng rất tốt, Cao Tiếu Tuệ ngẩn người, còn không kịp nói gì đã bị Giang Bách Huy kéo về.
“ Ta không có vị hôn thê.” Giang Bách Huy nói với Cao Tiếu Tuệ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Ngôn Diễm Yên, làm cho cậu rất là mê hoặc.
“ Ta chính là vị hôn thê của ngươi a Tiểu Huy ~” Cao Tiếu Tuệ bày ra vẻ mặt “ không cần thẹn thùng” làm cho Giang Bách Huy đen mặt.
“Ha Ha.” “Đinh đinh đinh” Ngôn Diễm Yên không cẩn thận bật cười, tiếng chuông làm con ngươi Giang Bách Huy nheo lại, mà Cao Tiếu Tuệ sợ tới mức nhảy lên người Giang Bách Huy.
“ Trong này có quỷ a!”
Ngôn Diễm Yên bất giác đem tay phải che môi lại, nụ cười trên miệng cũng chậm rãi biến mất, gương mặt chốc lát liền trở nên tái nhợt, nhưng rất nhanh cậu lại khôi phục bình tĩnh.
“ Ta còn có việc, đi trước.” Ngôn Diễm Yên nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó liền rời đi, sau khi hắn đi, Giang Bách Huy cau mày nhìn Cao Tiếu Tuệ cũng đang cau mày như cậu.
“ Giang Bách Huy, cậu thích hắn đúng không?” Cao Tiếu Tuệ không thoải mái chất vấn.
Giang Bách Huy nghe câu hỏi của nàng liền mê man một hồi, hất đầu không trả lời nàng.
“Không biết ngươi đang nói thần kinh cái gì!”
“ Tiểu Huy!!” Cao Tiếu Tuệ nhìn bóng lưng Giang Bách Huy đi ra ngoài cửa liền cuống “ Chờ ta một chút a! Hành lý của ta còn chưa lấy đó!!”
Giang Bách Huy không để ý đến Cao Tiếu Tuệ sau lưng, mà bước nhanh đi ra ngoài, mím môi không biết suy nghĩ gì. Trong đầu quanh quẩn câu nói của Cao Tiểu Tuệ “ Cậu thích hắn đúng không.”
Dù đầu óc có thông minh đến đâu, hắn vẫn không thể lý giải được thích là tình cảm như thế nào.
Thích? Hắn thích Ngôn Diễm Yên sao?