“ Xin chào mọi người, ta là Cao Tiếu Tuệ, mới trở về từ A quốc, là vị hôn thê của Giang Bách Huy, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Giống như Ngôn Diễm Yên đã đoán trước, Cao Tiếu Tuệ quả nhiên chuyển đến học ở A trung, hơn nữa cùng vị hôn phu của nàng ở cùng một lớp, khuôn mặt thiên sứ của Cao Tiếu Tuệ giành được rất nhiều hảo cảm của mọi người, giọng nói thanh thúy ngọt ngào làm cho người nghe đặc biệt thoải mái, chỉ là giới thiệu của nàng làm cho cả lớp đều có chút bất ngờ, bắt đầu thảo luận: Nàng là vị hôn thê của cái núi băng Giang Bách Huy kia a, có tài thì có thể có vị hôn thê …
Giang Bách Huy sau khi nghe được lời giới thiệu của Cao Tiếu Tuệ thì vô cùng không thoải mái mà nhíu mày, nhưng mà dù sao hắn cũng chưa bao giờ có một ngày gọi là thoải mái cả.
Ngôn Diễm Yên ngược lại cảm thấy thật vui vẻ, tuy rằng bạn gái đáng yêu trong lớp có không ít, nhưng mà không nhiều người giống Cao Tiếu Tuệ linh hoạt đáng yêu a.
Về phần Ngôn Diễm Yên làm sao mà phán đoán được một người có tính tình tốt hay không, điều đó quyết định tại lần gặp đầu tiên người này có giống với tiêu chuẩn về con gái cậu hay không….
Được rồi, không nói thêm nữa, hiên tại chỗ Cao Tiếu Tuệ ngồi là ở bên phải Giang Bách Huy, may là vừa vặn không ai ngồi ở đó.
“ Hắc, xin chào nha bạn học.” Cao Tiếu Tuệ vui sướng chào hỏi, Ngôn Diễm Yên hơi nghiêng đầu cười với Cao Tiếu Tuệ.
“ Xin chào.” Đối với đứa trẻ mà mình thích, cho tới bây giờ Ngôn Diễm Yên cũng không bao giờ keo kiệt nụ cười.
“ Ôi chao ôi chao, A Yên, ta cảm thấy được nữ sinh này có ý thù địch với cậu nha…” Ngay khi Cao Tiếu Tuệ sửa sang lại chỗ ngồi, Lý Hưu Xuyên liền lặng lẽ nói bên tai Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên nghe xong có chút bất ngờ liếc nhìn Lý Hưu Xuyên, sau đó lắc đầu.
“ Cậu nói cái gì vậy.” Tuy rằng không phải ai cũng thích cậu nhưng không đến nỗi làm cho người ta thù ghét a. Địch ý, không phải sinh ra vì cảm thấy đối phương có uy hiếp đến mình sao, nhưng mà cậu có chỗ nào uy hiếp đến Cao Tiếu Tuệ chứ?
“ Tự cầu bình an ~” Lý Hưu Xuyên trợn trắng mắt, đối với Ngôn Diễm Yên là không thể ngừng cảm giác bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Nghỉ trưa.
“ Tiểu Huy, ta làm cơm hộp nha, cậu không cần phải đi căng tin ăn nữa.” vừa dứt lời Cao Tiếu Tuệ liền lấy ra một cái hộp cơm siêu cấp xa hoa, không biết từ chỗ nào lấy ra hai đôi đũa, đưa một đôi cho Giang Bách Huy, Giang Bách Huy rối rắm suy nghĩ trong chốc lát cuối cùng vẫn nhận lấy đôi đũa mà Cao Tiếu Tuệ đưa, Cao Tiếu Tuệ thỏa mãn mỉm cười.
Ngay lúc nàng chuẩn bị ăn, nàng nhìn thấy Ngôn Diễm Yên cũng lấy ra hộp cơm của mình, con mắt đảo một vòng vỗ vai Ngôn Diễm Yên.
“ Cùng nhau ăn đi, hôm nay ta làm rất nhiều nha.” Cao Tiếu Tuệ dùng là nhà bếp và nguyên liệu của trường học, nàng tự nhận tài nấu ăn của mình rất tốt, nhất định có thể ngon hơn cơm hộp của Ngôn Diễm Yên.bg-ssp-{height:px}
Nhưng mà nữ sinh với nam sinh, so sánh thế nào cũng thấy khập khiễng a….
“ Ân? Không được, ta có mang theo rồi.” Ngôn Diễm Yên giương lên cà mèn giữ ấm trên tay, đây chính là thứ cậu nhịn đau mua mất đồng tiền đấy.
“ Chúng ta kê bàn cạnh nhau, cùng ăn trưa a ~” Cao Tiếu Tuệ nói xong cũng phối hợp đẩy bàn của mình lên. Bất kể bây giờ hay trước kia, Ngôn Diễm Yên cũng chưa từng di chuyển bàn ghế của mình, cũng không thử qua trong giờ nghỉ trưa, cho nên đối với hành động của Cao Tiếu Tuệ luôn bảo trì một loại cảm giác hứng thú. Cho nên cũng không có đạo đức giả mà ngay lập tức đẩy ghế ra, đem cái bàn kê xuống giáp với bàn của Giang Bách Huy và Cao Tiếu Tuệ.
Sau khi ngồi xuống, Cao Tiếu Tuệ thấy được hộp cơm mà Ngôn Diễm Yên mở ra, thức ăn bên xong nhìn qua rất bình thường, cho nên cô lại dương dương tự đắc đứng dậy, Ngôn Diễm Yên đang ngồi một bên ngậm đũa, khó hiểu liếc mắt nhìn Cao Tiếu Tuệ, sau đó tiếp tục ăn cơm hộp của cậu.
Rau dưa trong hộp cơm của Ngôn Diễm Yên đều được lấy từ không gian, cơm cũng là thứ trồng trong không gian lúc cậu nhàm chán, không nghĩ tới sẽ ăn ngon như vậy, cộng thêm việc ăn như thế sẽ bớt được tiền, từ sau khi trồng ra những thứ này Ngôn Diễm Yên liền không cần tốn một đồng tiền cơm nào bên ngoài.
“ Bạn học, có muốn thử một chút gà chặt miếng của ta không nha?” Cao Tiếu Tuệ nói xong không đợi Ngôn Diễm Yên đồng ý, liền đem miếng thịt gà đặt vào hộp cơm của Ngôn Diễm Yên, sau đó tự nhiên gắp một miếng hoa bách hợp xào từ trong hộp cơm của Ngôn Diễm Yên bỏ vào miệng, sau đó gương mặt vốn tươi cười vui vẻ liền trầm xuống.
“Làm sao vậy?” Ngôn Diễm Yên nghi hoặc nhìn Cao Tiếu Tuệ, sao đó chính mình cũng gắp một miếng ăn thử, ăn thật ngon mà!
“…?” Giang Bách Huy cũng không khách khí mà gắp một miếng trong hộp cơm của Ngôn Diễm Yên, “Ăn rất ngon.”
Đúng vậy, thật sự là ăn quá ngon, không phải ngon. Bọn họ còn chưa bao giờ ăn qua món hoa bách hợp xào ngon như vậy, vừa mới vào miêng thì có một mùi hương thơm ngát thâm nhập vào khứu giác, đầu lưỡi có thể nếm đến vị ngọt đạm, vì trước kia họ cũng từng ăn món ăn này nhưng mà chưa một lần nào ngon như vậy, có sự đối lập liền có thể thấy được hộp cơm của Ngôn Diễm Yên ngon như thế nào.
Khó trách sao Cao Tiếu Tuệ lại giận tái mặt, bởi vì nàng hiểu rõ, cho dù hộp cơm của mình có xa xỉ đến đâu cũng không thể sánh bằng của Ngôn Diễm Yên rồi.
(cắn khăn tay) nàng vốn muốn so cao thấp với Ngôn Diễm Yên, nhưng lại thất bại hoàn toàn rồi.
Kỳ thật ta đã muốn hỏi ngươi từ lâu…. Tiểu Tuệ ngươi rốt cục lại đang làm cái gì vậy….
Giờ nghỉ trưa cứ như vậy quỷ dị trôi qua trong sự nghi hoặc của Ngôn Diễm Yên, Giang Bách Huy mặt không biểu tình và Cao Tiếu Tuệ rối rắm trong lòng