Miêu: beta-ed
Thầy thuốc Hoa về nhà nói với Vu thị chuyện Quý Hòa định mua cây nho rồi nói: “Quý Hòa nói muốn đi xem, nếu được thì nó sẽ mua hết. Bà thấy chưa, tôi đâu có đi phí công? Cuối cùng cũng đá được mấy cái chuyện nho nhiếc vớ vẩn của anh bà, nếu không chờ mảnh đất của ổng bị thu hồi thì đám nho kia có mà rụng sạch.”
“Ối dời Chuyện tốt đấy Vừa nghĩ tới những mấy cây nho kia là tôi nhức hết cả đầu, giờ thì tốt rồi, chỉ cần bán đi là được, bán được đồng nào hay đồng ấy, để cho cái bọn khốn nạn muốn kiếm lời kia tức nổ phổi đi”
Vu thị sung sướng mặt mày hớn hở, bà ta cũng biết những người trong thôn bên ngoại đều nhớ thương mấy mẫu trồng nho của anh bà ta, nói cái gì mà lấy thì trả năm trăm văn mua luôn mấy cây nho. Có mà nhổ vào Cứ làm như người ta chưa thấy qua năm trăm văn tiền bao giờ Nho kia mọng nước tươi ngon, chỉ cần bán đi thì một mùa không ít hơn năm trăm văn, chỉ muốn kiếm hời, rặt một lũ xấu xa, lần này bán nho đi, lại chôn một đống đá vụn xuống đất, cho bọn họ khó chịu chơi
Thầy thuốc Hoa nói: “Một vừa hai phải thôi, anh vợ về sau còn phải sống trong thôn, huống chi lần này còn là người toàn thôn cùng trưởng thôn ra mặt, đừng trở mặt triệt để. Ông ấy cũng không có bản lĩnh bằng chồng bà đâu.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thầy thuốc Hoa nghĩ thầm ông anh vợ mình cũng thật là, bản lĩnh không có mà cứ đòi đi chiếm lợi của người khác, thật cho rằng lên núi trồng mấy cây nho thì mảnh đất đấy liền về tay đấy hả, thật sự là vớ vẩn. Ngay cả chính gã đây là thầy thuốc duy nhất của thôn Thanh Sơn, toàn thôn hơn phân nửa đều kiêng nể cũng không dám lên núi chiếm địa bàn
“Tôi nhổ Lão già da mặt dày như da trâu kia Tự kỷ cuồng vừa thôi lão” Vu thị nghe thầy thuốc Hoa khoe khoang, nghiêng mắt sẵng giọng, lập tức giống nghĩ tới điều gì, hỏi: “Ông già, thế Quý Hòa mua lắm nho như vậy làm gì? Thứ này dù có ăn được cũng đâu tính là lương thực, nó mua lắm thế làm gì? Ông đi hỏi thăm đi, số thằng Quý Hòa dạo này phất lắm, đừng để nó mua nho của mình rồi đi kiếm tiền đấy, thế chẳng phải mình chịu thiệt sao?”
Thầy thuốc Hoa nói: “Tôi hỏi rồi, Quý Hòa muốn mua nho trồng trong thôn trang bên kia sông.”
“Thôn trang bên kia sông? Không phải là của Nghiêm viên ngoại sao?” Vu thị bĩu miệng nói: “Quý Hòa thật đúng là ăn may, quen biết với Nghiêm viên ngoại, Nghiêm viên ngoại để cho nó lo liệu việc này, cũng không biết nó kiếm được chỗ tốt gì. Hay là mình đi tìm người Nghiêm gia lấy mối này, nói không chừng còn kiếm thêm được ít tiền, tránh cho thằng nhãi kia kiếm lợi. Hôm nay lúc tôi bị đánh nó đứng một bên nhìn mà không can ngăn gì” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu thị nảy ra ý nghĩ.
Thầy thuốc Hoa vội vàng nói: “Đừng có làm thế Quý Hòa vì nịnh bợ Nghiêm viên ngoại, cho dù muốn tham tiền cũng sẽ không lấy nhiều, bà đỏ mắt cái gì? Tôi còn chưa thể trở mặt với nó Lại nói, Nghiêm viên ngoại nếu đã giao chuyện này cho nó thì ai đời còn định trực tiếp đi mua? Đến lúc đó biết chúng ta hớt tay trên của Quý Hòa, nói không chừng còn khinh bỉ tôi ấy chứ, đừng vì nhỏ mà mất lớn”
Vu thị không cam lòng mà hừ một tiếng.
Thầy thuốc Hoa nói: “Bà hừ cái gì? Ngu à? Dù sao Quý Hòa tiêu tiền của Nghiêm gia, lại không thiếu tiền, đến lúc bán nho thì đòi giá cao cao là được.”
Vu thị vừa nghe lúc này mới cười cười, tính kế bán bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Căn nhà nhỏ dưới chân núi, Trương Tiểu Dư ngồi trên giường thả chân xuống đất, cầm trong tay một cành trúc nhỏ đùa với hai con cún, tươi cười sáng lạn mà ôn hòa, ánh mắt thủy nhuận trong trẻo dưới ngọn đèn không quá sáng lại không thất sắc, giống hai khối đá quý mà hấp dẫn ánh mắt Quý Hòa.
Quý Hòa nằm trên giường, nằm nghiêng người chống tay, vừa lúc nhìn thấy mặt Trương Tiểu Dư, vừa ngắm cậu vừa cùng Trương Tiểu Dư nói chuyện.
Trương Tiểu Dư cười nói: “Anh nói nếu về sau thầy thuốc Hoa biết mảnh đất đối diện sông là của anh thì có tức chết không? Lão nhất định sẽ cho là anh lừa lão.”
Quý Hòa nhếch khóe miệng mỉm cười: “Anh nào có lừa lão? Anh nói muốn mua nho trồng bên sông, đây là nói thật, cái khác anh đâu có nói, bản thân lão không nghĩ tới đó là địa bàn của anh thì đâu liên quan gì tới anh chứ? Anh nhất định phải nói cho lão biết đó là chỗ của anh sao?”
Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa khóe miệng cười xấu xa, nhịn không được cười ra tiếng.
Quý Hòa thấy cậu cười càng đẹp mắt, vươn tay nắm chặt tay cậu nói: “Tiểu Dư, em cười thực dễ nhìn.”
Trương Tiểu Dư mặt đỏ lên, nói: “Ừm, anh cười cũng dễ nhìn lắm.”
“Chúng mình đừng nói về cái người đáng ghét kia nữa, vẫn là làm chút chuyện quan trọng đi Nói thí dụ như sinh một đứa nhỏ cười dễ nhìn như hai chúng ta chẳng hạn?”
Quý Hòa vươn tay lôi kéo Trương Tiểu Dư, hai người liền chồng lên nhau.
Mà hai con cún dưới đất vốn đang chơi vui với Trương Tiểu Dư, tự dưng bị cây trúc rơi xuống đập trúng đầu, cún Tôm ẳng ẳng gọi hai tiếng, thấy hai người trên giường không để ý tới chúng nó, quay đầu nhìn cún Cua, chỉ thấy cún Cua ngoạm một cái giày của Quý Hòa tha tới cạnh ổ, nó nghiêng cái đầu nhỏ, cũng tha một cái giày của Quý Tiểu Dư chạy mất. Hai con cún ghé vào bên đệm vừa nghịch giày vừa nghe hai chủ nhân phát ra âm thanh kỳ quái.
Ngày hôm sau Trương Tiểu Dư dậy muộn, chờ cậu đứng lên thì Quý Hòa đã làm xong cơm, cậu vội vàng mặc quần áo tử tế nói: “Sao anh không gọi em?”
“Hôm qua em mệt nhọc, nghỉ thêm một lát đi.” Quý Hòa cười tủm tỉm mà nói, hôn lên khóe miệng Trương Tiểu Dư một cái, “Nghỉ tốt rồi tối nay chúng ta tiếp tục.”
Trương Tiểu Dư đẩy hắn một cái, nghĩ người này có đôi khi thật sự là không biết đứng đắn, cậu đỏ mặt đi rửa mặt.bg-ssp-{height:px}
Quý Hòa cười nghĩ phu lang nhà mình thật đáng yêu, đến bây giờ còn vì một ánh mắt một câu nói của mình đã thẹn đỏ cả mặt, thật sự là quá dễ thương.
Hai người mới vừa cơm nước xong, chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Quý Hòa Tiểu Dư Mở cửa đi, là thím Hoa đây”
Trương Tiểu Dư nói: “Người này không phải đến vì mấy cây nho đấy chứ? Cũng sớm thật.”
Quý Hòa nói: “Điều này chứng minh họ thật sự sốt ruột muốn bán mấy cây nho kia, đây là chuyện tốt, chúng ta đi đi, đừng để cho bà ta vào nhà.”
Trương Tiểu Dư gật đầu, theo Quý Hòa cùng đi ra ngoài, khóa cửa nhà, sau đó vỗ vỗ hai con cún, bảo chúng nó trông nhà cho tốt, lúc này mới đi về phía cổng.
Vu thị nghĩ thầm rằng rào tre nhà Quý Hòa làm thật kĩ, đủ cao đấy, bên ngoài mọc cây hoa gai tươi tốt, bà ta chưa thấy hoa gai tốt như thế này bao giờ, Quý Hòa này thật biết trồng trọt, trồng cái gì cũng tốt tươi, nếu mình cũng có bản lĩnh này thì tốt rồi. Bà ta nào biết Quý Hòa có linh tuyền, vì đề phòng cướp mà ngay cả hoa gai làm hàng rào cũng tưới linh tuyền, đương nhiên là mọc tốt rồi.
Nhìn thấy cổng mở, Vu thị vừa định cất bước đi vào thì thấy Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đi ra, không đợi bà ta ngó vào xem sân vườn nhà cửa thế nào thì nó đã đóng lại. Vu thị chỉ có thể cười nói: “Quý Hòa à, thím nghe chú hai Hoa nói cháu định mua cây nho hả, có đi xem không, thím mang hai đứa đi”
Quý Hòa nói: “Vậy làm phiền, đi thôi.”
Vu thị nghĩ đây là không định cho bà ta vào nhà, trong lòng bà ta cũng sốt ruột dẫn bọn họ tới nhà anh trai, cũng không quá để ý, liền quay người đi trước, vừa đi vừa khen nho nhà anh mình mọc tốt tươi ra sao, quả nho ngon ngọt thế nào, cũng chỉ là muốn lúc sau đòi nhiều tiền hơn một chút.
Người trong thôn đều dậy sớm, hơn nữa giờ đang mùa hè, tất cả mọi người tranh thủ sáng sớm không nắng nóng đi làm việc. Cảnh ba người bọn họ đi cùng một chỗ tự nhiên là rơi vào trong mắt không ít người, đều rất kinh ngạc, nghĩ vợ thầy thuốc Hoa sao lại đi cùng hai người Quý Hòa? Bọn họ trước tuy không có đại hận gì, nhưng cũng có chút thù hận thì phải
“Hòa Tử Ông đi đâu thế? Sao lại đi cùng thím Hoa?” Tráng Tử đã chạy tới hỏi, thầm nghĩ hai người Hoa gia này cũng không phải thứ tốt lành gì, nhìn cái nụ cười gian xảo của bà ta kìa, sẽ không phải lại muốn hại bọn Quý Hòa chứ
Quý Hòa biết tấm lòng Tráng Tử, nhìn vẻ mặt của gã là biết, vỗ vỗ bờ vai gã nói: “Tôi định đi mua ít cây nho, vừa lúc nhà mẹ đẻ thím Hoa có một ít, tôi liền cùng Tiểu Dư đi xem. Ông bận thì đi đi, chờ tôi định mua thật thì ông đi giúp tôi bứng cây về nhà, trả tiền công đàng hoàng”
“Mua cây nho? Mua cái đấy làm gì? Muốn ăn thì tự trồng là được mà? Còn phải đi mua sao?” Tráng Tử không hiểu mà hỏi.
Vu thị ở bên cạnh nói: “Tráng Tử, cậu không biết thì đừng nói bừa Quý Hòa mua cây nho là muốn trồng bên kia sông. Quý Hòa à, cháu muốn tìm người làm công nhật bứng cây nho hả, nhà anh thím có lao động cường tráng rồi, cũng phải trước ưu tiên thuê bọn họ chứ? Dù gì cũng là cây nho nhà anh thím bán ra mà.”
Tráng Tử vừa nghe lập tức nói: “Không cần Không phải đi bứng cây nho về sao? Còn mời người làm công nhật làm gì, Quý Hòa tôi giúp ông, không cần tiền công”
Tráng Tử không muốn để cho Vu thị chiếm lời của Quý Hòa.
Vu thị vừa nghe liền dựng thẳng lông mày, vừa định quở trách Tráng Tử, Quý Hòa liền nói chuyện.
Quý Hòa nói: “Tráng Tử, tôi bảo mời ông làm công nhật thì là mời ông làm công nhật, đây là định trồng trong thôn trang bên kia sông, ông nghĩ coi chủ nhân thôn trang kia trồng cây còn thiếu tiền sao? Cứ thế nhé, đến lúc đó tôi gọi ông. Thôi, bọn tôi đi đã, ông cũng đi làm việc đi Thím Hoa, chúng ta đi thôi”
“Ai Đi thôi Quý Hòa à, anh thím với thằng cháu họ siêng làm lắm, để bọn họ giúp cháu một thể nhá” Hoa thím tiếp tục nói.
Tráng Tử nhìn bọn họ đi xa, nghĩ là làm việc cho người bên kia sông, tiền công là nhà kia chi, vậy gã tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nghĩ đến có tiền kiếm thì thấy rất vui, nông dân lúc nông nhàn cũng đi làm công ngắn hạn, chính là làm công nhật không phải dễ tìm, có thể có cơ hội kiếm tiền tự nhiên là không tệ. Trở về nói với cha gã, cha gã cũng rất vui, khen Quý Hòa có tiền đồ, bảo gã về sau đi lại với Quý Hòa nhiều hơn, như vậy nhất định có thể kiếm được càng nhiều tiền.
“Ai Cái nhà Quý Đại Tài không có số tốt, nói không chừng về sau Quý Hòa phất lên ăn thơm uống ngọt, cả nhà bọn họ chỉ có thể nhìn mà thèm thôi Thật đúng là tréo ngoe”
Cha Tráng Tử nhìn Quý Đại Tài cách đó không xa, cảm thán mà lắc đầu, lại nhìn con mình, đột nhiên cảm thấy mỹ mãn, nghĩ tuy rằng thằng con này không quá thông minh, nhưng ngày sau cũng trông nó dưỡng lão được, còn sướng hơn Quý Đại Tài sinh ba thằng con trai nhiều
Quý Đại Tài mang theo Quý Hiếu Quý Thuận ra đồng, tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, lão tuy rằng không nghe được Tráng Tử nói gì với cha gã nhưng nhìn nụ cười trên mặt bọn họ thì biết khẳng định là có chuyện tốt, không khỏi thở dài, nghĩ vừa rồi nhìn Quý Hòa cùng phu lang nhà nó ăn mặc rất là đẹp, so trước kia hình như cũng cao to hơn, chẳng lẽ là đúng như người trong thôn nói, nó vừa chặt đứt quan hệ với nhà mình liền gặp vận may? Quý Hòa là khắc của Quý gia bọn họ, bọn họ cũng là khắc của Quý Hòa sao? Nếu thật là như vậy, ông trời cũng biết đùa quá