Miêu: beta-ed
Quý Hiếu hừ nói: “Cha, cha xem thằng Quý Hòa kìa, chúng ta ở ngay bên này mà nó không thèm nhìn lấy một cái, thật là cái thằng vô ơn”
Quý Đại Tài trong lòng cũng không vui, cảm thấy Quý Hòa tuyệt tình, nhưng vẫn nói: “Nó còn đang cáu kỉnh, chờ về sau nói không chừng sẽ đỡ hơn, mày đừng mắng nó con.”
Quý Hiếu nói: “Cáu kỉnh? Nó có mặt mũi gì mà đòi cáu kỉnh? Không phải là nịnh bợ nhà bác cả, hiện tại coi bác cả như cha ruột mà hiếu kính, vô lương tâm y như cái đứa song nhi nhà nó, Trương Tiểu Dư làm con nuôi nhà người ta mà cũng hiếu thuận lắm Trương gia xảy ra lắm chuyện thế mà nó chẳng thấy để tâm gì. Trương gia đối với Trương Tiểu Dư cũng coi như đâu có tệ, nuôi nó lớn đến thế, nó bị từ hôn còn tìm nhà quan cho nó gả đi, song nhi nhà người khác thì coi là phúc, cầu còn chẳng được Còn nó thì không muốn, thật sự là vô lương tâm y như thằng Quý Hòa, thật sự là trời sinh một cặp”
“Sao mày lắm lời thế? Lúc làm việc sao không thấy mày có thần như vậy” Quý Đại Tài trừng Quý Hiếu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Cha, nói chuyện với làm ruộng có thể sử dụng sức lực như nhau sao?” Quý Hiếu than thở phản bác.
Quý Đại Tài thở dài, nói: “Bác cả của mày là anh em với tao, ông ấy chăm lo cho Quý Hòa cũng là chuyện tốt, Quý Hòa hiếu thuận ông ấy cũng nên làm. Aiz, mấy năm nay hai nhà chúng ta xa cách quá.”
Quý Hiếu đột nhiên hỏi: “Đúng, cha, Quý Thanh hiện tại hết bệnh rồi, cha nói hai nhà chúng ta có hòa hảo lại được không? Con thấy cha cũng muốn hòa hảo cùng bác cả, có phải không?”
Quý Hiếu nghĩ Quý Thanh thông minh, nói không chừng có thể có tiền đồ rộng lớn, vậy biết đâu mình cũng được thơm lây. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Thuận nghe Quý Hiếu nói, sắc mặt lập tức khó coi.
Quý Đại Tài nhìn Quý Thuận một cái, khẽ nhíu mày, năm đó Quý Thanh vô cùng chắc chắn nói là Quý Thuận làm hại nó, cũng bởi vì thế đã hại Quý Thuận không được đọc sách mà chặt đứt đường khoa cử, hai nhà lúc đó mới xảy ra chuyện. Nhưng mấy năm trôi qua, lão cũng không ngừng nghĩ lại chuyện này, nghĩ đứa nhỏ Quý Thanh kia chính trực ổn trọng, nếu nó không chắc chắn sẽ không nói hươu nói vượn, bản thân lão cũng dần dần có phần hoài nghi liệu có phải thằng hai nhà mình làm hại Quý Thanh hay không. Càng nghĩ như vậy, lão lại càng là cảm thấy năm đó gây chuyện với anh trai quá là xúc động, oán giận vì thằng hai không thể lại đi con đường làm quan cũng mài mòn hầu như không còn.
Hiện tại Quý Thanh hết bệnh rồi, liệu có phải hai nhà cũng đi lại với nhau như cũ được hay không?
Quý Hiếu vừa thấy sắc mặt cha gã đã đoán được tâm tư của lão, cười nói: “Cha, con cảm thấy bác cả kỳ thật cũng không trách cha mấy, nếu trách cha thì sao bác ấy còn lo cho Quý Hòa? Hiện tại Quý Thanh đã khỏe bệnh, oán khí của hai bác khẳng định cũng tan biến nhiều Chỉ cần chúng ta tỏ ý muốn đi lại với nhà bác ấy thì nhất định có thể thân thiết như xưa”
Quý Đại Tài nghĩ lại tình cảnh ở chung ngày trước của hai anh em, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn, mấy năm nay lão không tới lui với anh trai cũng thấy rất khó chịu.
Quý Hiếu lại châm thêm lửa: “Cha, kỳ thật cha vẫn còn vướng mắc khi chặt đứt quan hệ với thằng ba đúng không? Nếu đi lại với nhà bác cả, vậy có thể làm dịu quan hệ với thằng ba. Cha nghĩ đi, cho dù thằng ba khắc nhà mình, nhưng lại ở chung bình an vô sự với nhà bác cả, chúng ta hoàn toàn có thể thông nhà bác cả nối lại thân tình với nó”
Miệng Quý Hiếu lại bắt đầu hô thằng ba, không gọi Quý Hòa này Quý Hòa nọ nữa, giống như vừa rồi người hô Quý Hòa là kẻ vô ơn không phải gã. Gã nghĩ đến lúc đó bảo Quý Hòa đưa tiền cho nhà bác cả, bọn họ lại lấy tiền từ nhà bác cả, như vậy chẳng khác nào là lấy tiền của nhà bác cả, sẽ không dính vào xúi quẩy đi? Gã đối với trí thông minh của mình cảm thấy rất là đắc ý.
Quý Đại Tài cũng rung động thật.
Quý Thuận hừ một tiếng nói: “Anh nghĩ hay lắm, chỉ sợ cái đứa anh vừa nói là kẻ vô ơn không hiếm lạ thân tình của anh. Còn có nhà bác cả, bọn họ hận em muốn chết Sao lại đồng ý hòa hảo? Mọi người muốn em đi nhận lỗi? Em không đi Tiền đồ của em đã bị hủy, nếu không phải do Quý Thanh, nói không chừng em đã thăng chức rất nhanh, làm sao còn phải cắm mặt vào làm ruộng như bây giờ?”
“Thôi đi, thằng hai, mày có uất ức thì cũng nhịn đi, chẳng lẽ mày định làm thằng chân đất cả đời? Quý Thanh nếu thật có tiền đồ tốt thì mới có lợi cho mày chứ Chỉ cần làm cho bọn họ cảm thấy mày cũng chịu uất ức là bị oan uổng, về sau còn có thể không tốt với mày nữa sao?” Quý Hiếu khuyên nhủ.
Quý Thuận khẽ cắn môi, nghĩ Quý Hiếu nói không sai, gã thật sự đã thấy ngán làm nông dân chân đất lắm rồi
Ba cha con bắt đầu ảo tưởng sau khi hòa hảo với một nhà Quý Đại Phát, Quý Thanh phát đạt sẽ kéo theo bọn họ có cuộc sống tốt đẹp, sau đó mẹ bọn gã cầm trong tay tiền của Quý Hòa, cuộc sống ngày càng trở nên sung sướng.
Quý Hòa cũng không biết rằng mình chỉ đi một đoạn đường đã khiến cho cha con Quý gia nghĩ nhiều như vậy, hắn đang cùng Trương Tiểu Dư còn có Vu thị đi trên đường nhỏ, ánh mắt thưởng thức phong cảnh ven đường, lỗ tai nghe Vu thị thao thao bất tuyệt, miệng ngắn gọn mà trả lời những câu thám thính của Vu thị.
Trên đường gặp xe lừa tiện đường, ba người lên xe, cho nên bớt được không ít thời gian đã tới thôn nhà ngoại của Vu thị, đồng thời cũng là thôn nhà ngoại của Vu Hòe Hoa.
Trương Tiểu Dư chỉ vào cây dâu đầu thôn nói: “A Hòa, anh xem cây kia kìa Lúc nhỏ em nhặt dâu dưới cây kia, rất ngọt, nhưng mà ăn xong thì đen hết cả mồm miệng.”
Vu thị cười xen vào nói: “Ai nha Thím cũng nhớ rõ Khi đó Tiểu Dư vì ăn cái này đã bị mẹ cháu đánh cho một trận đúng không? Cũng là mẹ cháu nhẫn tâm quá, rõ ràng là Lệ Nương tự làm bẩn quần áo, sao lại đổ lên người cháu chứ? Thật sự là bất công quá trời”bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Dư nhếch miệng, đây không phải ký ức khiến người ta vui vẻ, nhưng vị ngọt của quả dâu kia thật tốt đẹp, cho dù đã ăn đòn cậu cũng vẫn nhớ mãi.
Quý Hòa đau lòng mà lôi kéo tay Trương Tiểu Dư nói: “Chờ về trồng mấy cây trong nhà, em thích ăn nhiều hay ít đều được. Anh hái cho em, em chỉ cần há miệng ăn là được, không cần sợ làm bẩn tay cùng quần áo.”
“Được.” Trương Tiểu Dư biết Quý Hòa thương mình, cảm thấy trong lòng ngọt ngào như ăn quả dâu.
Vu thị hâm mộ mà nhìn hai phu phu này, nghĩ thầm lão già ranh ma nhà mình chưa thương mình như thế bao giờ, Trương Tiểu Dư này thật đúng là có phúc.
Vu thị nói: “Vừa lúc chỗ anh thím cũng có mấy cây dâu, hai đứa muốn thì mua luôn Sắp kết quả rồi, so với tự mình trồng rồi phải chờ vài năm thì tiện hơn nhiều”
Quý Hòa mỉm cười, nghĩ Vu thị này lúc nào cũng không quên kiếm tiền.
“Trương Tiểu Dư? Sao mày lại tới đây? Không phải tới van cầu bọn tao biện hộ cho mày chứ?”
Quý Hòa đang định nói chuyện, chợt nghe đến phía trước có người gọi tên Trương Tiểu Dư, giọng điệu có chút khinh thường, hắn nhăn mày, Tiểu Dư hiện tại là phu lang của hắn, ai cũng đừng hòng bắt nạt Quý Hòa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trước cổng một nhà có một bà thím đang đứng, tuy rằng lớn tuổi nhưng nhìn vẫn còn phong vận lắm, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, trên đầu có trâm cài, nhưng tám chín phần mười là mạ vàng. Bà thím này cầm trong tay cái chậu, là đi ra đổ nước.
Quý Hòa lập tức liền đoán được đây là người nhà mẹ đẻ Vu Hòe Hoa, nếu không cũng sẽ không ăn nói với Trương Tiểu Dư như vậy, hắn lôi kéo tay Trương Tiểu Dư nói: “Được rồi, không cần để ý mấy người không liên quan.”
“Em cũng đâu định để ý tới.” Trương Tiểu Dư cười nói, hiện tại cậu sống rất tốt, thật sự không định đi tức giận với người Trương gia cùng thân thích của bọn họ.
Bà thím kia là em dâu của Vu Hòe Hoa, vừa nghe bọn họ nói như vậy liền dựng thẳng đôi lông mày, vừa muốn nói chuyện, đã bị Vu thị ngắt ngang.
Vu thị cười nói: “Vợ Hòe Thụ, vẫn là bớt võ mồm đi, Tiểu Dư hôm nay không phải giống cô nói tới tìm các người cầu tình, Tiểu Dư nhà người ta hiện giờ sống sung sướng, cho dù bà chị chồng cô có cầu thì nó cũng không về đâu. Đây là nam nhân nhà nó, cũng không phải dễ bắt nạt, nếu cô không muốn mất mặt thì vào nhà đi Tôi nói cho cô biết, hôm nay bọn họ là tôi mời đến, cô mà gây phiền thì không xong với tôi đâu”
Vu thị hiển nhiên vẫn có chút uy danh trong thôn đằng ngoại, bà thím kia nghe Vu thị nói xong chỉ hừ một tiếng, bưng cái chậu lắc mông vào trong nhà, nhưng một lát sau vẫn là hé mắt từ sau cổng nhìn phương hướng ba người rời đi, nghĩ thầm rằng Vu thị dẫn hai đứa này về thôn làm gì?
Vu thị nói với bọn Quý Hòa: “Đừng để ý tới mụ ta là được, hừ, mảnh đất trên núi của anh thím không vào được tay là do cái nhà này quấy rối Không phải là ghen tức tới đỏ mắt sao Phi, có bản lĩnh thì tự đi khai khẩn lấy một mảnh, lười còn đi muốn chiếm lợi của người khác, thật sự là thiếu đạo đức còn giả nhân giả nghĩa”
Quý Hòa trong lòng nghĩ lời này nói nhà bà ta cũng hợp lắm, không nói bà ta, cứ nói thầy thuốc Hoa là một kẻ vừa thích chiếm lợi vừa biết hãm hại người.
Trương Tiểu Dư cười nói với Vu thị: “Thím Hoa, vẫn là mau đi nhìn mấy cây nho kia thì hơn.”
“Được Được Chúng ta đi nhanh lên”
Vu thị mang theo bọn họ đến nhà anh trai mình, vừa lúc anh bà ta Vu Kháo Sơn ở ngay trong nhà, vừa nghe Vu thị nói hai người định mua cây nho, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, vừa khen nho nhà mình vừa mang bọn họ lên núi xem nho.
Suốt một đường, Quý Hòa nhìn ra Vu Kháo Sơn cũng không phải chân thật, hơn nữa cũng thích so đo, lại tham tài, nghĩ mình về sau dùng nho kiếm tiền, người này vô cùng có khả năng tức tới đấm ngực dậm chân, hắn cũng không quá đồng tình, càng cảm thấy lão ta đi tìm thầy thuốc Hoa oán giận mới là thú vị nhất. Bởi vì nghĩ thế nên hắn khen thầy thuốc Hoa thêm mấy bận, nói là bởi vì thầy thuốc Hoa giới thiệu nên mới tìm đến mua nho, bảo lão ta cảm ơn thầy thuốc Hoa.
Vu thị ở nhà anh trai cảm thấy nở mày nở mặt, nghĩ đây chính là nam nhân nhà mình giúp đỡ mà thành
Nhìn đến những ccây nho kia, Quý Hòa thầm gật đầu, rất là vừa lòng, cũng không phải nói nho kia tươi tốt bao nhiêu, mà vì nho này mọc rất bình thường, thế sẽ ép được giá, chờ mua về hắn lại dùng linh tuyền tưới tắm một chút là tươi tốt ngay, cho nên cũng không cần mua nho mọc quá tốt.
Vu Kháo Sơn nhìn Quý Hòa mặt không đổi sắc mặt, nghĩ thầm rằng thằng nhóc này rốt cuộc là có vừa lòng hay không đây, trong lòng lão ta phỏng chừng giá tiền, không biết nó có đồng ý không, nghĩ đến em gái nói nó chọn mua cây nho cho nhà giàu, nhất định là không thiếu tiền, liền can đảm hơn hẳn, chuẩn bị hét giá thật cao.