Edit: Sabj
Trong trí nhớ của Bạch Hoàng Chúc, Mộ Thâm Viện là một trạch viện rất lớn, có chút hoang vắng. Nhưng từ trước tới nay đó không phải nơi giam cầm, bởi vì ở đó có tám đứa trẻ, những người thừa kế của bát đại thế gia.
Hắn không nhớ mình bị bắt đến Mộ Thâm Viện như thế nào, đến lúc hắn có trí nhớ thì hắn đã ở trong Mộ Thâm Viện, mọi người sống nương tựa lẫn nhau.
Về sau Minh Khuynh nói cho hắn biết, thật ra ban đầu khi mới bị bắt đến Mộ Thâm Viện, mọi người vì hoàn cảnh trưởng thành khác nhau mà từng cãi nhau rất nhiều lần, cũng từng xảy ra nhiều chuyện không vui, thậm chí có người còn tuyệt vọng nản lòng muốn chấm dứt cuộc sống.
Nhưng có một người chưa từng khóc lóc, cho dù khi đó tất cả mọi người đều chỉ là những đứa trẻ, lớn nhất mới mười hai tuổi. Nhưng chỉ một mình hắn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, người đó tên là Sở Lưu Ly.
Sau đó Bạch Hoàng Chúc cố gắng tìm lại hồi ức, mới phát hiện Sở Lưu Ly trong trí nhớ của hắn luôn luôn cười.
Quãng thời gian trưởng thành ở Mộ Thâm Viện khiến người ta khó có thể lãng quên, vì một ngày có thể thoát khỏi chỗ đó trở lại gia tộc, tám đứa trẻ ngày nào cũng chăm chỉ luyện công, cố gắng trong rất nhiều năm, Bạch Hoàng Chúc nhỏ tuổi nhất bị thương không biết bao nhiêu lần, mỗi khi ngồi trong góc rơi lệ thì đều nhìn thấy Sở Lưu Ly vừa luyện công vừa nở nụ cười với hắn, có đôi khi còn thần thần bí bí lấy một ít điểm tâm ra chia cho hắn, khẽ nói cái này những người khác đều không được ăn.
Bạch Hoàng Chúc có thể trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, võ công có thể đạt tới đỉnh cao như vậy, về sau ngẫm lại nếu không có sự khích lệ của mọi người hắn chắc chắn không thể kiên trì được.
Cho đến sau này Bạch Hoàng Chúc mới biết điểm tâm này là do một trong hai cô nương đưa cơm bên ngoài Mộ Thâm Viện lặng lẽ tặng cho Sở Lưu Ly, Bạch Hoàng Chúc vẫn nhớ tiểu cô nương đó, là một cô nương rất xinh đẹp, tuổi tác không kém họ bao nhiêu, hai bím tóc thật dài được hất ra phía sau đầu, còn có hai lúm đồng tiền.
Tiểu cô nương đó tên là Túc Huyền, về sau Bạch Hoàng Chúc không cẩn thận nói chuyện điểm tâm ra, sau khi mọi người biết đều nói tiểu cô nương kia nhất định là thích Sở Lưu Ly.
Khi đó Sở Lưu Ly cũng chỉ là một đứa trẻ nên cười vô cùng đắc ý.
Sở Lưu Ly là người kỳ quái, Bạch Hoàng Chúc khi đó chỉ có thể nghĩ tới từ này để hình dung hắn, hắn rất thích giúp người khác làm việc, mặc kệ chuyện gì hắn cũng muốn làm giúp người khác, nhưng lần nào cũng phá hỏng toàn bộ.
Sở Lưu Ly giúp Phi Yên phân loại dược thảo, cuối cùng giẫm hỏng hết toàn bộ dược liệu trân quý.
Sở Lưu Ly giúp Mạc Sắt chép sách, cuối cùng làm đổ cây nến đốt trụi cả quyển sách.
Sở Lưu Ly giúp Hồng Đăng sửa đàn cổ, cuối cùng dùng sức quá mạnh làm vỡ cả cây đàn.
Từ đó về sau chỉ cần Sở Lưu Ly nói muốn hỗ trợ không ai không nhượng bộ lui binh.
Cũng nhờ những việc này mà những ngày tháng ở Mộ Thâm Viện mới thường xuyên xuất hiện tiếng cười hoặc tiếng người nào đó gào rít giận dữ, trong lúc tất cả mọi người tuyệt vọng hắn có thể làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta dở khóc dở cười, khiến người ta vẫn cảm giác được là mình đang sống.
Thời gian dần trôi qua, mỗi người đều trở nên thành thục hơn, rắc rối Sở Lưu Ly gây ra cũng càng lúc càng lớn.
Bạch Hoàng Chúc đã từng hỏi Sở Lưu Ly, vì sao chưa từng nhớ nhà, vì sao chưa từng cảm thấy thương tâm.
Khi đó Sở Lưu Ly cười nói: “Kể cả thiên tài cũng phải nhớ nhà, ta nhớ đến phát điên rồi, chẳng qua họ không biết mà thôi.” Trong Sở gia xa xôi không ai biết, đó là lý do hắn phải sống thật tốt, cố gắng thoát khỏi đây, trở lại Sở gia để cho họ biết mình muốn trở về đến mức nào.bg-ssp-{height:px}
Bạch Hoàng Chúc lại hỏi sau khi được tự do hắn muốn làm gì.
Nụ cười của Sở Lưu Ly trong nháy mắt trở nên đắc ý, hàm răng trắng tinh phát sáng dưới ánh mặt trời làm Bạch Hoàng Chúc chói mắt: “Ta muốn cưới Túc Huyền về Sở gia.”
Những lời này, về sau Sở Lưu Ly đã nghiêm túc nói với Túc Huyền, cô nương có lúm đồng tiền đỏ mặt gật đầu.
Sở Lưu Ly nói với Túc Huyền những lời này vào trước hôm quyết chiến một ngày, ngày hôm sau họ gặp giáo chủ của Hắc Y giáo, người đã giam lỏng họ ở Mộ Thâm Viện. Hắc Y giáo đã rời khỏi Trung Nguyên, người thừa kế của bát đại thế gia đã không còn giá trị lợi dụng, hắn tới để giết tám người.
Nhưng hắn không ngờ tám đứa trẻ năm đó đã trưởng thành đến mức như thế này.
Trận chiến ấy, tám đứa trẻ đã giết chết phó giáo chủ Hắc Y giáo.
Chẳng qua, Sở Lưu Ly vì cứu Minh Khuynh mà mất đi tính mạng.
Sở Lưu Ly là người có nụ cười đẹp nhất Mộ Thâm Viện, Bạch Hoàng Chúc từng cảm thấy chỉ cần có Sở Lưu Ly thì sẽ chẳng còn chuyện gì khiến người ta phải tuyệt vọng. Nhưng Sở Lưu Ly đã chết, hắn đã nói sau khi tự do sẽ cưới Túc Huyền về Sở gia, những lời này vĩnh viễn đã rơi vào dĩ vãng.
Bạch Hoàng Chúc từng nhìn thấy Túc Huyền một mình khóc trước mộ của Sở Lưu Ly, không nói lời nào chỉ yên lặng rơi lệ, nước mắt rơi xuống bề mặt khối bia đá rồi lập tức thấm vào trong, nàng ôm chặt lấy tấm bia đá mặc cho đầu ngón tay đã nhuốm máu tươi.
Tất cả bọn họ đều đã được tự do, nhưng người khát vọng được về nhà nhất sinh mệnh đã dừng lại trước một khắc trước sự tự do.
Khi ra khỏi Mộ Thâm Viện Bạch Hoàng Chúc đã suy nghĩ, trước đây bản thân mình luôn sợ hãi yếu đuối, sau này sẽ không còn đám người Sở Lưu Ly che chở hắn nữa.
Rời khỏi Mộ Thâm Viện, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác, Bạch Hoàng Chúc gặp được rất nhiều người, có Thần Đường sát thủ, có chủ nhân của Hồng Diệp trai, có Minh Sơ. Sau đó trải qua cuộc sống mà những tháng ngày ở Mộ Thâm Viện chưa từng nghĩ đến.
Có lúc Bạch Hoàng Chúc suy nghĩ, nếu Sở Lưu Ly không chết, sau khi hắn rời khỏi Mộ Thâm Viện về Sở gia sẽ là tình cảnh như thế nào.
“Trọng Sinh.” Bạch Hoàng Chúc gọi.
Họ đang ở trong viện Bạch gia, Trọng Sinh đứng ngay bên cạnh Bạch Hoàng Chúc, nghe được giọng nói của hắn quay đầu im lặng nhìn hắn.
Bạch Hoàng Chúc nở nụ cười: “Ngươi là Trọng Sinh sao.”
Trọng Sinh nói: “Đúng vậy.”
“Là ngươi Trọng Sinh sao?” Là ngươi Trọng Sinh sao, Sở Lưu Ly.
Trọng Sinh không trả lời.