Edit: Sabj
Lúc này bên trong đại sảnh Bạch gia đã chứa đầy người, trong đó gia chủ Bạch gia Bạch Võ Sơn đứng ở trung tâm cứng rắn nói với người đối điện: “Ta không quan tâm Sở gia các ngươi nghĩ thế nào, Bạch gia ta chắc chắn sẽ không tham gia trận chiến chống lại Hắc Y giáo.”
“Bạch lão gia.” Đứng trước mặt Bạch Võ Sơn là một nữ tử thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi, không như các nữ tử khác luôn chú ý đến cách ăn mặc trang điểm, nữ tử này chỉ mặc một áo choàng màu xám nhạt, mái tóc đen được vấn ra sau gáy bởi một cây trâm gỗ. Nhan sắc nàng không được tính là xinh đẹp, chỉ coi như thanh tú, nhưng đôi mắt như biết nói và hai lúm đồng tiền nhỏ bên má lại thu hút ánh mắt người khác.
Nàng dừng một chút mới tiếp tục nói: “Hắc Y giáo lại xâm nhập Trung Nguyên, toàn bộ Trung Nguyên võ lâm đều sẽ bị liên lụy, Bạch gia sao có thể ngồi yên?”
Bạch Võ Sơn không hề để tâm đến lời nói của nữ tử này, chỉ cố chấp nói: “Nhiều năm trước đây bát đại thế gia chúng ta cũng đã từng liên thủ đối phó với Hắc Y giáo, năm đó chúng ta chiến thắng sao? Chúng ta chỉ đổi lấy con mình bị bắt đi và giam lỏng hơn mười năm, hiện tại ngươi lại muốn ta chống lại chúng? Lại để mấy đứa con chúng ta lâm vào nguy hiểm tiếp sao?”
“Một Hoàng Chúc đã đủ rồi, ta không muốn chỉ vì chuyện này mà cả đời phải sống trong hối hận.” Giọng nói của Bạch Võ Sơn đến cuối cùng trở nên hơi khàn khàn.
Trong mắt nữ tử có sự chế giễu không hề che giấu: “Bạch lão gia đang sợ sao?”
Lão nhân đứng đầu Bạch gia ngày thường uy nghiêm lúc này gật đầu không hề do dự: “Đúng, ta sợ quyết định xong lại hại đến con ta.”
“Ngươi…” Nữ tử đang định mở miệng, lại nghe thấy một người nói: “Cha…”
Giọng nói này xuất phát từ người vẫn lặng lẽ đứng im nghe hai người nói chuyện từ đầu đến giờ, Bạch Hoàng Quyết, vẻ mặt hắn nghiêm túc chưa từng có, thấy hai người tranh chấp không ngớt thì lập tức chen vào: “Túc Huyền cô nương nói không sai, cha, Bạch gia không thể không quan tâm.”
Bạch Võ Sơn sửng sốt, tức giận nhìn Bạch Hoàng Quyết. Sự thật này tất cả mọi người đều biết, chỉ là Bạch Võ Sơn không muốn bị cuốn vào đống thị phi này, cho dù đến lúc đó Hắc Y giáo tấn công Trung Nguyên hắn cũng chẳng quan tâm. Chẳnh qua Bạch Hoàng Quyết lại không đồng ý với quan điểm của Bạch Võ Sơn, hắn lại nói: “Bạch gia đã rời khỏi võ lâm quá lâu, lúc này là thời điểm tốt để tái xuất giang hồ không phải sao?”
Bằng không, đến lúc Hắc Y giáo chính thức xâm lược Trung Nguyên muốn tính sổ với Bạch gia, Bạch gia sẽ không chịu nổi một đòn.
Hai cha con có hai ý tưởng khác nhau, Bạch Hoàng Quyết ngày thường hòa nhã nhưng hôm nay lại cố chấp không chịu nghe lời Bạch Võ Sơn mà đồng ý hợp tác với các thế gia khác, điều này khiến cho tất cả mọi người bất ngờ.
Bạch gia yên bình đã lâu, cuộc sống nhàn nhã đã thành thói quen với cả gia chủ Bạch Võ Sơn và nhiều gia đinh thị vệ đứng đằng sau.
Nữ tử tên Túc Huyền nghe xong lời nói của Bạch Hoàng Quyết không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái. Sau đó nàng lập tức tận dụng cơ hội: “Bạch công tử nói không sai, Bạch lão gia chưa từng nghĩ đến ngày Hắc Y giáo khống chế Trung Nguyên sao? Khi đó Hắc Y giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bạch gia, mà khi đó các ngươi muốn phản kháng thì cũng đã muộn.”
Sau khi Bạch Võ Sơn nghe những lời này thì im lặng, Túc Huyền hình như nhìn thấy chòm râu của Bạch Võ Sơn hơi hơi run rẩy.
Rất lâu sau Bạch Võ Sơn mới thở dài: “Đó cũng là ý trời.” Hắn đã có lỗi với con mình một lần, tuyệt đối sẽ không có lỗi với hắn lần thứ hai, cái gọi là đại nghiệp chính đạo hắn cũng dùng để bồi thường cho con.
Nghe xong lời của Bạch Võ Sơn, Túc Huyền và Bạch Hoàng Quyết đều cảm thấy bất lực.
Cũng đúng lúc này, ba người Bạch Hoàng Chúc mới vào đến cửa, vừa đến đã thấy Bạch Võ Sơn vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào Túc Huyền đứng đằng trước, còn Bạch Hoàng Quyết đứng cạnh hai người đó, cùng Túc Huyền đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Cha.” Ho nhẹ một tiếng, Bạch Hoàng Chúc cảm thấy dưới bầu không khí này mình nên mở miệng thì hơn.bg-ssp-{height:px}
Lần mở miệng này rất đúng đắn, bởi vì ngay sau đó Bạch Võ Sơn lập tức lo lắng nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc: “Hoàng Chúc, sao con lại tới đây? Thân thể còn yếu sao không chịu nghỉ ngơi?”
Bạch Hoàng Chúc cười khổ, cũng đồng thời nhìn thấy Thẩm Bích Nguyệt đang đứng góc khác nhanh chóng chạy tới thân thiết nhìn mình. Than nhẹ một tiếng, Bạch Hoàng Chúc cảm thấy sau lần bị ám sát, hắn có khả năng có thể khiến toàn bộ Bạch gia lo lắng trong suốt mấy tháng trời. Vốn lúc trước Bạch Võ Sơn và Thẩm Bích Nguyệt chỉ cưng chiều hắn như một đứa trẻ chưa trưởng thành, đến bây giờ lai nâng niu hắn như thủy tinh dễ vỡ.
Bạch Hoàng Chúc mặc dù đau đầu, nhưng biết người Bạch gia khẩn trương như thế cũng là có lợi cho hắn, hắn hơi nhíu mày hỏi: “Cha, mẹ, có thể để con nghe xem vị cô nương này muốn nói gì không?”
Khuôn mặt tái nhợt của hắn khiến sắc mặt Bạch Võ Sơn khẽ biến đổi, Thẩm Bích Nguyệt lại nghĩ là do vết thương mấy ngày trước của Bạch Hoàng Chúc chưa khỏi mà khó chịu nên nàng nhanh chóng đồng ý: “Được rồi, được rồi, Hoàng Chúc nghe Túc Huyền cô nương nói đi, nghe xong rồi phải về phòng nghỉ ngơi.” Trong lòng nàng biết nếu không để cho Bạch Hoàng Chúc nghe Túc Huyền nói, Bạch Hoàng Chúc chắc chắn sẽ thà chết ở đại sảnh chứ không chịu đi nghỉ.
Đây là kinh nghiệm Thẩm Bích Nguyệt có được trong vài ngày dỗ Bạch Hoàng Chúc uống thuốc, trước khi Bạch Hoàng Chúc uống thuốc Thẩm Bích Nguyệt chắc chắn phải chuẩn bị đủ loại điểm tâm, không có điểm tâm thì cố chấp không chịu uống thuốc, mặc cho nàng giở hết thủ đoạn Bạch Hoàng Chúc cũng không chịu nghe lời. Từ đó Thẩm Bích Nguyệt hiểu thực chất nội tâm Bạch Hoàng Chúc rất cố chấp, điểm này thật ra hơi giống với Bạch Võ Sơn.
Minh Sơ đứng cạnh Bạch Hoàng Chúc cũng mở miệng nói với Túc Huyền: “Vị này là người được Sở gia phái tới đàm phán với Bạch gia Túc Huyền cô nương phải không?”
“Đúng, là ta.” Túc Huyền gật đầu, đầu tiên nhìn thoáng qua Minh Sơ, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc, ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp, nhưng không ai có thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
Sau khi như đã suy nghĩ một lát, Túc Huyền mới gật đầu hỏi: “Vị này là… thiếu phu nhân Bạch gia phải không?”
Minh Sơ gật đầu cười khẽ, còn chưa kịp nói gì thì Túc Huyền đã nói với Bạch Hoàng Chúc: “Đại thiếu gia Bạch gia, đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt lúc này của Bạch Hoàng Chúc cũng thay đổi, hắn mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Trong phút giây tầm mắt hai người giao nhau dường như hàm chứa loại tình cảm nào đó. Hai người chỉ nói qua lại hai câu nhưng lại khiến không khí toàn bộ đại sảnh bất chợt thay đổi. Cảnh Ly vẫn đứng sau Minh Sơ đột nhiên ho khan một tiếng, khẽ nói: “Ta đoán nữ tử này ngày trước quen biết với Bạch Hoàng Chúc ở Mộ Thâm viện.”
Cả người Minh Sơ hơi cứng ngắc, nhưng sau đó nàng lại mỉm cười, nhanh chóng đi tới chen vào giữa hai người đó, đưa lưng về phía Bạch Hoàng Chúc rồi nở nụ cười quyến rũ nhưng lạnh lùng với Túc Huyền: “Túc Huyền cô nương, có chuyện gì mau nói đi.” Câu nói này rất mạnh mẽ, không hề kéo dài.
Người buồn rầu nhất bây giờ là Bạch Hoàng Chúc, hắn vừa thấy đã biết Túc Huyền trước mắt đã chạm đến vảy ngược của Minh Sơ, hắn rất muốn chạy trối chết, nhưng vì đang duy trì hình tượng bị thương nặng nên hắn không thể chạy.
(nguyên văn: nghịch lân: 逆鳞 Tương truyền, rồng là một linh vật, chúa tể của muôn loài. Vảy rồng mọc xuôi về phía sau, nhưng dưới cổ nó, có một cái vảy mọc ngược về phía trước dài một thước. Ai chạm phải cái vảy ấy, nó giết liền. Người có chân mạng đế vương, thường được ví với rồng. Ý chỉ điểm tử, điểm yếu hại của một người.)
Mắt thấy cuộc nói chuyện về Hắc Y giáo nói chuyện chỉ vì một sơ sẩy mà lại ù ù cạc cạc biến thành cuộc đấu giữa hai nữ tử, Bạch Hoàng Chúc chỉ có thể thở dài dùng biện pháp bất đắc dĩ nhất.
Giả bộ bất tỉnh.
Ngay sau tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Bích Nguyệt, Bạch Hoàng Chúc sắc mặt tái nhợt đỡ trán yếu ớt ngã xuống, Bạch Võ Sơn đứng một bên dùng tốc độ nhanh nhất đỡ lấy cơ thể của hắn, lớn tiếng kêu: “Người đâu, mau đi mời đại phu!”
Vì thế toàn bộ Bạch gia lại bởi vì vị đại thiếu gia ” ốm yếu nhiều bệnh” mà lâm vào hoảng loạn.