"Năng lực giữ thăng bằng trên không của cậu nhóc này thực là khó mà tin nổi..." Robert che hai mắt mình, "Tôi đột nhiên có suy nghĩ, may mắn đứa nhỏ này không sinh cùng thời với mình, nếu không có một đối thủ như vậy, thực sự rất khó lòng phòng bị, hơn nữa cái cảm giác bất lực ở dưới rổ kia sẽ khiến người phòng thủ cậu ta phát điên mất!"
Ingird nhếch môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Trước đó tôi còn thấy có lẽ huấn luyện viên Gordon đã hết cách rồi mới đành phải để Nhiếp Xuyên đảm nhận vị trí tiền phong hàng ngoài...!Nhưng mà giờ tôi thật sự muốn đấm cho tay huấn luyện viên kia một cú, tại sao không cho mọi người biết tiềm lực của đứa nhỏ này sớm một chút chứ?"
Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, thân thể của cậu đang rất mệt mỏi, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cám ơn anh, Reese...!Nhìn thấy một em tầm thường, sau đó dành tất cả để yêu em...!
"Nhiếp Xuyên, kế tiếp chuyện phòng thủ cứ giao cho bọn anh! An tâm ghi điểm." Carlo chạy qua bên người Nhiếp Xuyên.
Đúng, nếu không phải vừa rồi Carlo tách Raven và Ashley ra, cậu sẽ không thể dễ dàng ghi điểm như vậy.
Phối hợp toàn đội của DK một lần nữa trở nên chặt chẽ hơn, kéo Raven và Ashley phải chạy theo, bóng được Carlo chuyền sang cho Ewing.
Ewing lúc này giống như được biểu hiện xuất sắc của Nhiếp Xuyên cổ vũ, di chuyển càng thêm linh hoạt hơn, không cần biết là sang ngang, hay là kiểm soát không gian phía trước phía sau, đều gây cho đối thủ của mình áp lực cực lớn.
Cậu ta lắc vai một cái, sau đó kéo trọng tâm trở về, lập tức chéo bóng đột phá.
"Làm đẹp lắm!" Ngay cả huấn luyện viên Gordon cũng không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
Sau đó Ewing đụng độ với Raven, Chuck đúng lúc chạy tới tiếp ứng, Raven không cam lòng vọt lên, lại bị Carlo đeo bám sát sao.
"DK đã nhận ra rằng phải giữ được thể lực cho nhiếp Xuyên.
Bọn họ phải bảo lưu chỗ sức lực không còn lại nhiều lắm của cậu ta để giành cho việc ghi điểm." Ngón tay Ceston gõ gõ lên lan can, "Không thể không nói, Reese có những đồng đội hết sức ưu tú.
Nếu như cậu ta cũng ở trên sân, DK nhất định là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thực lực của DK năm nay quả thực rất mạnh." Ceston cuối cùng cũng thừa nhận năng lực của DK.
Ben Robbins nhoẻn miệng cười: "Xem ra linh cảm của em vẫn chuẩn y như trước nhỉ?"
Rốt cuộc, bóng một lần nữa đến tay Nhiếp Xuyên, cậu cắt vào khu vực ba giây của KSU.
Raven thầm kêu không tốt trong lòng, dốc toàn lực xông lên.
Tuyệt đối không thể để Nhiếp Xuyên ghi điểm! Nếu pha bóng này thành công, điểm số của DK sẽ vượt qua KSU!
Nhiếp Xuyên lừa bóng qua sau lưng, dừng lại rồi bất thình lình tăng tốc, vượt qua trung phong đối phương, đi tới dưới giỏ.
Khán giả giống như bị tăng tiết hormone, đồng loạt gào rú.
Nhưng Raven và Ashley đã cùng lúc chạy tới, ngay cả trung phong vừa bị Nhiếp Xuyên vượt qua cũng không để ý hết thảy lần thứ hai lao lên.
Carlo cùng Ewing chạy tới tiếp ứng: "Nhiếp Xuyên! Chuyền bóng ——"
Nhưng trong tai Nhiếp Xuyên đã không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, cậu quên đi chuyện phải hợp tác với đồng đội, đây chẳng qua là vì cậu đang quá mức tập trung!
Hàng phong ngự của ba người KSU nhìn vững chắc kín kẽ như thành đồng vách sắt, nhưng khi Nhiếp Xuyên đạt đến một độ cao nào đó, cậu lại cảm nhận được không khí.
Cơ thể cậu mạnh mẽ nghiêng đi, năng lực giữ cân bằng đỉnh cao, sự dẻo dai không thể tin nổi và quyết tâm được ăn cả ngã về không tạo nên Nhiếp Xuyên của giờ phút này.
Cậu biết, Reese đang đứng ở đó, dõi theo mình!
Cậu biết, chỉ cần mình muốn, sẽ không ai có thể ngăn cản cậu!
Nhiếp Xuyên gần như xoay người ᴼ ở trên không, cậu linh hoạt chọc qua khe hở giữa Raven và Ashley, giống như cát chảy qua kẽ ngón tay.
Loại lực độ đó khóa chặt lấy tầm mắt của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, thoạt nhìn vô cùng tự do, thoải mái.
Cậu không co người lại, trái lại thân thể giãn ra vô cùng đẹp mắt.
Sau khi tiếp đất đã nhanh chóng kiểm soát quán tính, khéo léo nhảy lấy đà, đưa bóng vào trong rổ.
Cậu sẽ lấy được điểm.
Không cần biết phía trước mình đang có người hay không.
Không cần biết phía trước mình đang có bao nhiều người!
Sau khi Nhiếp Xuyên ghi điểm, thân thể hơi lung lay, thiếu chút nữa đứng không vững, được Ewing chạy tới đỡ lại!
Lúc này DK đã vượt lên dẫn trước KSU một điểm!
Từ đội bị dẫn trước vượt lên dẫn đầu, quá trình này khiến mọi người có mặt đều phấn khích không thôi!
Nhiếp Xuyên dùng sức thở hổn hển, cậu rất mệt, thật sự rất mệt.
Nhưng cậu muốn thắng!
Trên khán đài, tiếng vỗ tay của khán giả vang lên như sấm, ngay cả ánh mắt khi Raven nhìn về phía Nhiếp Xuyên cũng cực kỳ nặng nề.
Bên tai Ben vang lên tiếng vỗ tay.
Cậu quay mặt sang, thấy người đang vỗ tay chính là Ceston.
"Ceston?"
"Anh tôn trọng mỗi một đối thủ đáng giá để tôn trọng.
Đồng thời cũng hi vọng có thể gặp mặt cậu ta ở trên sân đấu." Ceston đáp.
Raven nghiến chặt răng, ánh mắt của anh ta giống như muốn bóp chết Nhiếp Xuyên vậy.
Được rồi, tôi thừa nhận năng lực của cậu, nhưng tôi không thể chắp tay dâng thắng lợi đến cho cậu được!
Còn một phút ba mươi lăm giây nữa!
KSU dâng lên phản kích dữ dội.
Hậu vệ ghi điểm của đối phương giống như bị điên, vọt qua hàng phòng ngự của Chuck, nhưng Chuck cũng không nhụt chí, nhanh chóng bám theo, đối phương không chút do dự chuyền bóng cho Ashley vừa chạy tới.
Khoảnh khắc Ashley nhận được bóng cũng cực kỳ nguy hiểm, bởi vì Nhiếp Xuyên đã vụt qua, thiếu chút nữa cắt đứt đường chuyền, dọa cho Ashley toát cả mồ hôi hột.
Nhưng cho dù cậu ta đã thành công nhận được bóng, Nhiếp Xuyên đã ổn định lại nhịp chạy của mình, điều chỉnh trọng tâm di động sang ngang, trong nháy mắt chặn trước mặt Ashley.
Đúng là cái đồ quái vật!
Ashley nghiến răng nghiến lợi mắng thầm Nhiếp Xuyên, cậu ta biết tên nhóc này rất lợi hại, vô số lần đột phá qua hàng phòng ngự của KSU, vô số lần ở trong khu cấm địa khiến KSU để mất điểm.
Ashley không dám mạo hiểm lấy cứng chọi cứng với Nhiếp Xuyên, thay vào đó cậu ta đưa bóng sang cho Raven.
Raven nhận bóng, fan của KSU bắt đầu la hét cổ vũ.
Thời gian còn một phút hai mươi giây!
Thời khắc này, Raven nắm trong tay tất cả hi vọng chiến thắng của KSU, anh ta như một khôi sao băng, xẹt qua bên người Carlo, khiến Carlo dường như cũng bị sức mạnh của anh ta lôi theo.
"Quay về phòng thủ!" Ewing hô lớn.
Bọn họ đã đến thời khắc cuối cùng quyết định thắng bại, nhất định phải bảo vệ một điểm chênh lệch kia!
Đừng thấy mỗi một pha bóng của Nhiếp Xuyên đều vô cùng đặc sắc mà nhầm, thân là đồng đội của cậu, mọi người đều biết, mỗi một lần ghi điểm chính là một lần tiêu hao nốt số thể lực ít ỏi còn lại của cậu.
Carlo không thèm để ý gì nữa, dốc hết sức lao đi.
Nhiếp Xuyên cũng nhanh chóng quay về phòng thủ, nhưng Carlo lại hô to một tiếng: "Nhiếp Xuyên! Giao cho bọn anh!"
Raven nhảy lên muốn úp rổ, từ độ cao cùng tốc độ nhảy lên của anh ta là biết, pha bóng này rất mạnh.
Black Mount gào lên một tiếng, nhảy bật lên, giơ tay quyết phá bóng trong tay Raven xuống.
Tất cả mọi người đều sợ ngây ra, cú nhảy này của Black Mount thật là kinh người, ngay cả Raven cũng chỉ đành thu bóng về.
Nhưng layup ngược giữa không phải chỉ có mình Nhiếp Xuyên làm được, sau khi thu bóng về, Raven lại nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, từ bên cạnh tránh qua cánh tay của Black Mount, chuẩn bị đưa bóng vào giỏ.
Nhưng khiến Raven không ngờ được là, Carlo không biết đã vọt tới từ lúc nào, dồn hết toàn lực, mắt cũng đỏ gay lên!
Carlo quát to một tiếng, bóng trên tay Raven bị mạnh mẽ chém xuống, ngay cả Raven lúc tiếp đất cũng lảo đảo một chút.
Ashley chạy lên muốn cướp bóng, nhưng Chuck lại trước một bước cắt đứt, nhanh chóng chuyền bóng về cho Ewing.
Trước khi hậu vệ dẫn bóng của KSU kịp đuổi tới, Ewing đã dùng một đường chuyền dài, đưa bóng sang cho Nhiếp Xuyên.
Lúc này Raven và Ashley mới phát hiện, Nhiếp Xuyên vậy mà vẫn đứng nguyên ở vạch ném ba điểm bên phần sân của KSU, người duy nhất có cơ hội phòng thủ cậu chỉ có mình hậu vệ dẫn bóng của họ.
Nhiếp Xuyên không chút do dự, vượt qua đối phương, lên rổ ghi điểm!
Chênh lệch điểm giữa DK và KSU đã được kéo lên ba điểm!
"Bọn họ là những cầu thủ vô cùng tuyệt vời." Huấn luyện viên Gordon ở ngoài sân vỗ tay.
"Bọn họ cũng là những chiến hữu đáng giá tín nhiệm nhất." Reese nói.
Nhiếp Xuyên xoay người lại, cùng Chuck và Ewing đập tay, cậu nhìn về phía Carlo và Black Mount ở phía bên kia, hai người này thực sự rất đỉnh!
Raven thở ra một hơi, lúc này áp lực KSU phải chịu giống như toàn bộ không gian trong nhà thi đấu đang co rút lại, đè ép lên họ vậy.
"Lúc DK thua điểm, họ còn mấy phút để gỡ lại.
Nhưng KSU muốn lấy lại ba điểm này, thì chỉ còn có năm mươi giây mà thôi." Ceston nói.
"Năm mười giây à? Cũng đủ để ném ba cú ba điểm rồi." Ben sờ sờ cằm, "Thắng lợi của DK vẫn còn chưa nắm chắc đâu!"
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, công thủ thay đổi luân phiên, khiến người ta không thể đoán được cục diện.
Thần kinh khán giả căng ra như muốn nứt toác.
Ashley bị Nhiếp Xuyên theo kèm, đưa bóng chuyền sang cho Raven, Raven muốn lên rổ lại phải cùng lúc đối mặt với Carlo và Black Mount phòng thủ bên dưới.
Không có không gian để ghi điểm, Raven đưa bóng về lại cho Ashley ở phía sau, Ashley đối mặt với Nhiếp Xuyên, áp lực quá lớn bèn chuyền bóng sang cho hậu vệ ghi điểm bên cạnh.
Hậu vệ ghi điểm KSU bị Ewing cản trở, bóng đập lên khung rổ nảy lên, dưới giỏ hỗn loạn thành một mảnh, Black Mount, Carlo, Raven cùng trung phong KSU tranh chấp với nhau, gần như quấn thành một nùi, Nhiếp Xuyên căng thẳng đến độ như muốn nổ tung, nhưng lực bộc phát của Raven cực kỳ mạnh mẽ, trong lúc hỗn loại, anh ta nhảy lên đón bóng, xoay cổ tay, khó khăn đưa bóng chụp vào rổ!
Trong nháy mắt chênh lệch giữa DK cùng KSU rút xuống còn một điểm, mà cách lúc trận đấu kết thúc vẫn còn hai mươi giây!
Không thể! Chúng ta không thể thua!
Nhiếp Xuyên nghiến răng đuổi theo, Ashley đón được bóng, thấy Nhiếp Xuyên đang chạy về phía mình, thì lập tức thực hiện đường chuyền dài, đưa bóng sang cho hậu vệ dẫn bóng.
Nhiếp Xuyên đột ngột dừng lại giữa chừng, giống như đã sớm đoán được Ashley sẽ chuyền bóng, lập tức chạy về phía hậu vệ dẫn bóng của KSU.
Tốc độ của Nhiếp Xuyên nhanh đến nỗi khiến đối phương kinh hãi, cậu ta hoàn toàn không ngờ được Nhiếp Xuyên lại có thể nhanh đến như vậy!
"Không được chuyền bóng!" Tiếng gào của Raven còn chưa dứt hẳn, đã thấy Nhiếp Xuyên hạ thấp người, nghiêng về phía trước, thực hiện một động tác bước lướt, lập tức chặn ngang đường chuyền của hậu vệ dẫn bóng sang cho hậu vệ ghi điểm của KSU!
Sân bóng một lần nữa sôi trào, khán giả không ngừng hô tên của DK và KSU để cổ vũ.
Mấy vị bình luận viên dán mắt theo bóng lưng của Nhiếp Xuyên, bình luận đánh giá gì gì đó đều bị quăng tít lên chính tầng mây.
Mình muốn ghi điểm!
Mình muốn ghi điểm!
Chúng ta nhất định phải thắng!
Raven điên cuồng đuổi theo, không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, anh ta quyết không thể để Nhiếp Xuyên thành công thực hiện pha bóng này được.
Cảm giác Raven càng lúc càng tới gần, Nhiếp Xuyên nhảy lên.
Tất cả mọi người há hốc miệng, không ngờ cậu lại lấy đà từ khoảng cách xa như vậy!
Nhưng độ cao của cậu dường như đã thoát khỏi lực hút của trái đất, bay thẳng lên tận mây xanh!
Raven cũng nhảy lên, cánh tay duỗi dài, ngón tay anh ta xuyên qua cạnh má Nhiếp Xuyên muốn đẩy bóng trong tay cậu đi.
Nhưng Nhiếp Xuyên lại điên cuồng, dùng hết toàn lực, mạnh mẽ chụp bóng vào trong rổ!
"Rầm ——" một tiếng thật lớn, tiếp theo là tiếng hò reo như muốn bay cả nóc của khán giả!
Nhiếp Xuyên há miệng, tựa như không thể thở nổi nữa!
Pha bóng này của DK chỉ mất có năm giây.
"Quá tuyệt vời..." Bình luận viên đặc biệt Robert mãi mới thốt lên được.
Thân ảnh của Nhiếp Xuyên dường như đã khắc sâu vào trong đáy mắt của mỗi người.
Khi tiếp đất, Nhiếp Xuyên thở hào hển, gần như không còn đứng vững nữa.
Cậu đã hoàn toàn kiệt sức rồi...!
Còn lại mười lăm giây, KSU bất chấp tất cả dồn lên phản công.
Nhưng cho dù bọn họ có chạy đến đâu, cũng bị DK đeo bám sát sao.
Cho dù là người bình thường nhất, Chuck cũng biểu hiện vô cùng dũng mãnh, cậu ta vậy mà có thể bám theo Ashley, liên thủ với Ewing thành công cướp được bóng.
"KSU rối loạn rồi." Owen thở dài một hơi.
Chuck chuyền bóng sang cho Carlo, Carlo nhằm về phía sân của KSU, cùng Raven đối mặt.
"Mười! Chín! Tám..." Khán giả trên sân bắt đầu đếm ngược.
Carlo chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như giờ phút này, Raven không có cách nào cướp được bóng trong tay anh ta.
"Bốn! Ba!...!Hai! Một! Không!"
Nhiếp Xuyên vẫn thở dốc không ngừng, thế giới của cậu dường như không còn nghe thấy bất cứ một thanh âm gì nữa.
Cậu chỉ biết Black Mount vọt tới đây, nhấc bổng cậu lên.
Nhiếp Xuyên mở mịt xoay người, nhìn về phía Reese.
Anh vẫn đang đứng đó, nhìn cậu.
Nhiệt độ trong mắt Reese nóng bỏng, tựa như Nhiếp Xuyên không chỉ là một người, mà còn là tất cả giấc mộng của anh.
"KSU rất mạnh, Raven cùng Ashley phối hợp cũng rất hoàn mỹ.
Chỉ là đáng tiếc, bọn họ lại gặp phải Nhiếp Xuyên." Owen hờ hững đứng dậy, đút tay vào túi, vừa ngẩng đầu đã thấy Ceston đang đứng ở hàng ghế cao nhất.
Ceston mỉm cười, vỗ vai Ben: "Đi thôi nào, dưa ngốc.".