Tôi về rồi, sau một ngày bết xê lết, hôm nay thấy đỡ nên là ngoi lên mổ cò cho các cô mấy chương, may mà hôm trước đã làm qua một lượt trước rồi.
...!
"Chờ chút đã." Ben chống hai tay lên lan can, đôi mắt vẫn dán chặt vào Nhiếp Xuyên đang bị Black Mount ôm lên thật cao.
"Làm sao thế?" Ceston hỏi.
"Anh không cảm thấy, mỗi một lần nhìn Nhiếp Xuyên lên giỏ, đôi mắt sẽ nóng lên sao? Cho dù bây giờ cậu ấy hết đi nổi rồi, em vẫn muốn nhìn theo cậu ấy."
"Đó là vì em tôn trọng cậu ta." Ceston liếc mắt nhìn sang.
Lúc này Black Mount đang cõng Nhiếp Xuyên trên lưng chạy vòng vòng quanh sân.
Tiếng vỗ tay của khán gỉa nối liền không dứt, ngay cả thống đốc bang đến để cổ vũ cho KSU cũng đứng lên vỗ tay cho DK.
"Không chỉ là tôn trọng, mà là vì...!Có lẽ em vẫn luôn mong muốn có thể gặp được một đối thủ như vậy đi." Ben nói.
Nhiếp Xuyên ngửa đầu lên, mồ hôi từ trên thái dương lăn dọc xuống hai bên má, bên tai cậu vang lên từng đợt từng đợt tiếng hoan hô.
Thế giới dường như đang xoay tròn.
Cậu quay mặt sang, gần như muốn ngã ngửa ra phía sau, nhìn về phía Reese.
Ngay lúc Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa té nhào từ trên lưng Black Mount xuống Carlo chạy tới đỡ lấy lưng cậu.
Black Mount cuối cùng cũng đưa Nhiếp Xuyên về khu nghỉ ngơi của DK, huấn luyện viên Gordon cùng những thành viên khác trong đội đều đứng lên, vỗ tay cho chiến thắng lần này.
Lúc Nhiếp Xuyên được thả xuống dưới, cậu ngả người về phía trước, nhào vào trong lồng ngực một người.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Reese ôm lấy Nhiếp Xuyên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giúp cậu điều chỉnh lại nhịp thở.
"Những khán giả từng xem DK thi đấu đều biết, Nhiếp Xuyên và Reese là một cặp bài trùng vô cùng ăn ý.
Ngày hôm nay tuy không thể thấy hai người họ phối hợp cùng nhau, vốn là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
Nhưng màn trình diễn của Nhiếp Xuyên thực sự vô cùng xuất sắc, càng không cần nói đến năm phút bùng nổ ở cuối trận, lật ngược lại tình thế! Chúc mừng DK tiến vào vòng tứ kết! Đây cũng là thành tích tốt nhất mà họ đạt được trong suốt năm năm qua! Hôm nay, DK đã chứng minh cho mọi người thấy bọn họ không phải là một quý tộc sa sút!" Giọng Espenson sang sảng, vang dội.
"Cho dù là KSU hay là UDK, phối hợp đồng đội của họ trong trận đấu này sẽ trở thành một màn kinh điển cho vô số người đến sau quan sát và học tập! Trận đấu này quả thực tràn đầy nhiệt huyết, khiến toàn trường sục sôi!" Ingrid vỗ ngực, phải biết trong mười mấy phút thi đấu, mỗi một giây đều làm cho anh ta hồi hộp gần chết.
"Và Nhiếp Xuyên, tôi muốn nói là...!Sau ngày hôm nay, nhất định sẽ có rất nhiều đội bóng NBA nhìn thấy ánh hào quang của cậu ấy.
Hi vọng trong những trận đấu kế tiếp, cậu ấy có thể tiếp tục trưởng thành hơn nữa." Robert đánh giá Nhiếp Xuyên rất cao.
Mà Nhiếp Xuyên lúc này, vô cùng không thỏa mãn với cái ôm của Reese.
Sức mạnh ở cánh tay anh, nhịp tim đang nảy lên trong lồng ngực, cùng nhiệt độ của anh dường như đang khiến máu trong người cậu sôi trào, lao thẳng về phía trước, Nhiếp Xuyên thực muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Cậu rất muốn hôn anh.
Không để ý đến cái nhìn của tất cả mọi người, cho dù thế giới có đảo lộn, cậu cũng muốn hôn anh.
Giống như phát điên.
Có thể có một người như anh, cậu may mắn đến thế nào!
Reese cũng không nói gì, Nhiếp Xuyên đều hiểu cả.
Raven từ phía KSU đi tới, đến chỗ Nhiếp Xuyên và Reese: "Hey, nhóc."
Nhiếp Xuyên không nhúc nhích, chỉ dịch đầu ở trong ngực Reese, quay mặt ra nhìn Raven.
"Cậu tuyệt lắm." Raen vươn tay ra với Nhiếp Xuyên.
Anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ anh trai thân thiện thẳng thắn như lúc Nhiếp Xuyên gặp lần đầu tiên ở sân bóng rổ trong nhà kho.
"Anh cũng rất tuyệt." Nhiếp Xuyên bắt tay với anh ta.
"Ài...! Ài..." Raven thở dài, "Hành trình một năm nay kết thúc ở đây rồi.
Nhưng mà anh rất vui, vì có thể gặp được một đối thủ như cậu.
Anh cứ nghĩ người có thể cùng mình so đấu trong DK chỉ có mình Reese thôi cơ, nhưng mà sau trận này, anh mới phát hiện, không phải là như vậy.
Nhiếp Xuyên, cậu đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của anh.
May mắn năm nay có thể gặp được nhóc, nếu đây là năm cuối đại học, vậy anh sẽ không có cơ hội đánh bại cậu nữa rồi."
"Raven, sang năm nhớ phải mạnh hơn nữa đấy nhé." Nhiếp Xuyên nói.
"Tất nhiên rồi."
"Bởi vì tôi sẽ càng mạnh hơn nữa.
Nếu anh mà không tiến bộ, vậy đánh bại anh sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả."
Raven nhìn Nhiếp Xuyên, phải nghẹn họng đến độ ba giây mới thốt được ra lời: "Cái tên nhóc này! Đừng tưởng mình có Reese che chở là có thể phách lối như vậy!"
"Chung kết sang năm gặp lại." Reese cụng nắm đấm với Raven.
Khi Raven xoay người rời đi, Nhiếp Xuyên thấy được vẻ cô đơn trong bóng lưng anh ta, bên phía KSU cũng có không ít đội viên đang bắt đầu lau nước mắt.
Trận đấu kế tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ chạm mặt với CBU của Owen Whishaw.
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, thấy Owen mặc áo thể thao phối màu trắng đỏ đang đứng trên khán đài.
Anh ta cười với Nhiếp Xuyên, nụ cười kia nhìn có mấy phần phong độ quý tộc Anh Quốc, nhưng cái động tác cắt cổ của đối phương thực sự rất gợi đòn.
Cầu thủ của DK rời khỏi sân bóng, còn chưa đi được đến bãi đỗ xe, đã bị một đám fan hâm mộ cùng phóng viên thể thao bu lấy!
Nhiếp Xuyên mơ mơ màng màng không nhận ra phương hướng, thiếu chút nữa đã đâm đầu đi vào giữa đám fan cuồng, may mà Reese lôi cậu về kịp.
Chỉ có mấy phút mà thôi, Nhiếp Xuyên đã sờ được thêm một mớ danh thiếp trong túi áo khoác thể thao của mình.
Có danh thiếp của phóng viên báo thể thao, cũng có danh thiếp của bên tuyển dụng cầu thủ.
Nhóm fan bóng rổ càng lúc càng điên cuồng, Nhiếp Xuyên quay người sang, phát hiện số fan mặc áo phông trắng có viết tên cậu trên ngực ít nhất phải nhiều gấp ba lần so với đợt trước!
"Này, Nhiếp Xuyên! Có phải cậu mệt không đi nổi nữa rồi không? Anh cõng cậu lên xe nhé?" Carlo tốt bụng đề nghị, anh ta sợ Nhiếp Xuyên choáng váng, sẽ Đâm đầu đi vào giữa đám fan thật mất.
Lúc đó không biết làm thế nào để cứu được cậu ra đâu.
Cho dù có cứu ra được, nói không chừng lúc đó đến cả cái quần lót cậu cũng không còn ấy chứ.
"Không cần, không cần! Tôi vẫn đi được!"
Một lượng lớn nhân viên bảo vệ được điều động, ngay cả xe cảnh sát cũng theo tới, mấy người Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng có thể thuận lợi lên xe.
"Trận đấu hôm nay, mọi người đều đã kiệt sức cả rồi.
Hơn nữa ngày mốt là trận đấu giữa CBU và JGU, để mọi người thuận tiện theo dõi, cũng giúp điều chỉnh tốt trạng thái, tránh việc say tàu xe, mệt nhọc, đội bóng đã đặt sẵn phòng khách sạn trong nội thành cho mọi người.
Tôi hi vọng trong mấy ngày này, mọi người có thể nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại trạng thái của mình, có ba việc cần lưu ý: Thứ nhất, không nên dễ dàng nhận lời tham gia phỏng vấn từ phía báo đài; Thứ hai, không nên buông thả ngủ với fan hâm mộ của mình..."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng bật cười.
"Và cuối cùng, cũng là việc quan trọng nhất: Tận hưởng thời gian trong trận chung kết của mình!"
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên.
Nhiếp Xuyên cùng Reese ngồi cạnh nhau, cậu siết chặt ngón tay của anh, hai người dùng sức nắm lấy tay nhau.
Reese dùng sức rất lớn, dường như muốn bóp nát ngón tay của Nhiếp Xuyên ra vậy.
Nếu là lúc trước, Nhiếp Xuyên nhất định sẽ la hét kêu đau, sau đó đẩy Reese ra, nhưng giờ phút này, cơn đau đó khiến cậu vững tin Reese đang ngồi bên cạnh mình đây, người vẫn luôn dõi theo cậu lúc đang thi đấu ở trên sân, thực sự có tồn tại.
Bọn họ về tới phòng khách sạn, Nhiếp Xuyên vừa mới mở cửa ra đã bị Reese đẩy mạnh vào trong.
Cửa vừa đóng lại, Reese đã kéo Nhiếp Xuyên, ôm siết vào trong ngực minh, dùng sức mút lấy môi cậu, đầu lưỡi dường như phá tan mọi rào cản, hung ác đâm vào khoang miệng Nhiếp Xuyên, liên tục khuấy đảo.
"A..."
Nhiếp Xuyên cũng muốn hôn anh, từ giây phút trận đấu vừa kết thúc cho đến tận giờ.
Nhưng cái hôn này của Reese mạnh mẽ đến nỗi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Sức lực của Nhiếp Xuyên sớm đã bị trận đầu vừa rồi vét sạch, cậu không chịu nổi áp lực Reese mang lại, ngã ngửa về phía sau, Reese đỡ cậu lại, bàn tay trượt xuống eo Nhiếp Xuyên, rồi bất thình lình bế bổng cậu lên.
Nhiếp Xuyên hốt gần chết, nhưng nụ hôn của Reese không ngừng lại lấy một giây, anh hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi mạnh mẽ chiếm cứ toàn bộ khoang miệng Nhiếp Xuyên, hơi thở dây dưa, ngang ngược quấn quanh, khiến Nhiếp Xuyên từ bỏ chống cự, duỗi hai tay ra ôm chặt lấy Reese.
Không biết hai người hôn trong bao lâu, Reese xoay người lại, từng bước từng bước lùi về phía sau, cuối cùng ngồi lên trên giường.
Nhiếp Xuyên bị anh ôm, ngồi trên người anh.
Mãi lâu sau, Reese mới lùi ra khỏi khoang miệng Nhiếp Xuyên, nhưng nhiệt độ nóng bỏng vẫn chưa lui đi hết.
Anh chạm chóp mũi mình lên chóp mũi cậu, nhẹ nhàng cọ, cánh tay ghìm trên eo Nhiếp Xuyên muốn dùng sức, rồi lại sợ làm đau đến cậu đành cố nhịn xuống.
Reese chậm rãi ngẩng đầu, ngước lên nhìn Nhiếp Xuyên.
Giọng nói của anh rất lạnh, nhưng trong đáy mắt lại nóng bỏng khôn cùng.
"Tôi thật sự rất yêu em." Reese nói.
Ngón tay Nhiếp Xuyên khẽ mơn trớn khuôn mặt Reese, cậu lớn đến từng này, nhưng cậu chưa từng có cảm giác quý trọng một ai nhiều đến vậy, cho dù là lúc này ngón tay mình đang chạm vào anh, Nhiếp Xuyên vẫn cả thấy lo sợ bất an, không biết liệu một giây sau, Reese điên cuồng mê đắm cậu này có biến mất hay không?
"Yêu em nhiều hơn cả so với toán học và bóng rổ sao?" Nhiếp Xuyên hỏi.
"Những cái đó có thể không cần, nhưng em thì không thể."
Nhiếp Xuyên mím môi cười, trong mắt cậu không hiểu sao lại có nước mắt.
Bọn họ rơi vào điên cuồng, Nhiếp Xuyên cảm thấy phóng túng như thế này so với việc chiến thắng trận đấu vừa rồi càng làm cậu sung sướng hơn.
Lúc cậu tỉnh lại, đã là chạng vạng tối.
Cậu ngủ một lèo hơn bốn tiếng đồng hồ.
Reese vòng tay qua người Nhiếp Xuyên, ôm cậu vào trong ngực, nhưng trên tay lại cầm mấy tấm danh thiếp.
Nhiếp Xuyên cười cười, ghé sát đầu lại chỗ Reese: "Anh đang xem cái gì thế? Kiểm tra coi có fan nữ nào ghi số điện thoại cho em không à?"
"Đúng thế." Reese không hề che giấu ham muốn chiếm hữu của mình.
Nhiếp Xuyên buồn cười hỏi tiếp: "Vậy anh có phát hiện ra số liên lạc của fan nữ nào không?"
"Không.
Đều là danh thiếp của mấy phóng viên thể thao, cùng nhà tuyển dụng cầu thủ.
Phóng viên thể thao cứ gác qua một bên trước đã, huấn luyện viên Gordon không muốn chúng ta tiếp xúc quá nhiều với bên truyền thông trước khi giải đấu kết thúc.
Còn danh thiếp của nhà tuyển dụng, hầu hết đều là của mấy đội bóng hạng hai thôi.
Nếu có ngày em thực sự chơi cho NBA, thì phải chọn đội nào khá một tí." Reese hờ hững nói, vừa nói vừa hôn dọc từ thái dương xuống đến má Nhiếp Xuyên.
"Này, Em chỉ là một người mới toanh trong giải bóng rổ sinh viên NCAA thôi đó, có người gửi danh thiếp cho đã là tốt lắm rồi!" Nhiếp Xuyên đang muốn cầm lại mấy cái danh thiếp tuyển dụng kia, tuy là cậu cũng không định nhận lời mời của bọn họ, nhưng mà lần đầu tiên trong đời nhận được danh thiếp của nhà tuyển dụng, Nhiếp Xuyên rất muốn giữ lại để làm kỷ niệm, đáng tiếc, Reese lại tiện tay vung một cái, ném hết mớ danh thiếp đó vào thùng rác.
"Này, đấy là của em mà!" Nhiếp Xuyên bất mãn kêu lên.
Reese đột nhiên lật người lại, đè lên trên người Nhiếp Xuyên, rõ ràng là có xu thế muốn tới thêm lần nữa: "Sau này em sẽ có càng nhiều hơn, càng tốt hơn."
Nhiếp Xuyên cảm nhận được nhiệt độ của Reese, theo bản năng dịch người hơi tránh sang bên cạnh: "Này, mắt cá chân của anh đã tốt hơn chưa?"
"Mắt cá chân của tôi không ảnh hưởng đến chuyện tôi muốn làm em.".