Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
//
Edit: Nhật Nhật
...!
"Nhiếp Xuyên! Chặn cậu ta lại ——"
Bên tai Nhiếp Xuyên là tiếng đồng đội đang la hét.
Bị bầu không khí căng thẳng đó lây nhiễm, thần kinh của Nhiếp Xuyên cũng hết sức tập trung.
Cậu hạ thấp trọng tâm, nín thở, Reese lao tới trước mặt cậu, động tác giả hướng về bên phải vô cùng chân thực, Nhiếp Xuyên biết, nếu như mình có thể nhìn thấu, vậy Reese sẽ tương kế tựu kế lừa bóng qua, còn nếu Nhiếp Xuyên đuổi theo, anh ta nhất định sẽ chuyển hướng một lần nữa!
Reese đổi hướng hai lần một cách quyết đoán và nhanh chóng, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn luôn vững vàng chặn trước mặt anh ta.
Trận công kích và phòng ngự này vô cùng khẩn trương, phạm vi động tác giả lớn đến mức khiến người xem líu lưỡi không biết nói gì, mà trước sau không khí giữa hai người vẫn rất căng thẳng, phảng phất như có một lực hút vô hình, dù họ có cố tránh thoát như thế nào vẫn mãi xoay quanh một trục.
Reese vượt qua một khoảng cách lớn hai lần rồi đột ngột dừng lại, Nhiếp Xuyên ép sát theo nhịp điệu của anh ta, kỹ thuật lướt và lừa bóng của Reese rất tốt.
Còn chưa nhấc tay kia lên che bóng, thời gian trong mắt Nhiếp Xuyên đã trở nên chậm lại, mái tóc của Reese bởi vì đột phá vòng vây mà hơi bay lên, trong mắt anh ta hiện lên vẻ sắc bén, bắp thịt căng chặt, đường nét đôi chân đầy sức giãn, hết thảy những cái đó trong mắt Nhiếp Xuyên đột nhiên bất động.
Chỉ nghe "Binh ——" một tiếng, tay Nhiếp Xuyên vung qua, thời gian lần thứ hai lưu động, thanh âm huyên náo bên tai vang lên không dứt, thế trận công thủ đã thay đổi, bóng đã ở trong tay Nhiếp Xuyên.
Reese không chút do dự bám theo Nhiếp Xuyên, loại khí thế hung hăng, áp bách đó khiến Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa không đứng vững, ngã ngửa về phía sau.
Nhưng cậu rất nhanh đã tìm lại được cảm giác thăng bằng, dùng chân trái làm trụ, nhanh chóng chuyền bóng đi.
Reese đột nhiên quay người, đuổi theo đồng đội của Nhiếp Xuyên, anh ta tăng tốc cực nhanh, Nhiếp Xuyên lập tức đuổi kịp.
Trước giờ cậu chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, lúc này trong lòng cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là chắc chắn không để Reese cướp được bóng!
Nhiếp Xuyên chạy tới chỗ đồng đội của mình, người nọ không chút do dự chuyền bóng, Nhiếp Xuyên vượt qua hàng phòng thủ của đội đối phương, nhảy lên ném rổ.
Cậu có thể cảm giác được phía sau lưng mình có một sức mạnh đang ập tới, vì vậy không chút do dự từ bỏ việc ném rổ, trong nháy mắt tiếp đất cậu lại bất thình lình chuyển hướng, tránh được động tác phá bóng sau lưng của Reese.
Nhiếp Xuyên nhảy lấy đà thêm một lần nữa, Reese dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt Nhiếp Xuyên, đột ngột nhảy bật lên, thân thể của anh căng ra, đường nét vô cùng có uy lực, cánh tay anh duỗi dài, độ cao đầu ngón tay dường như chạm đến nơi mà Nhiếp Xuyên không thể với tới.
Nhưng cậu vẫn ném bóng ra.
Đó là một đường cong parabol tuyệt đẹp, tựa như vượt qua mọi tầm mắt, vượt qua tất cả tưởng tượng, vững vàng rơi vào trong rổ.
Reese va vào người Nhiếp Xuyên, cả hai cùng ngã về phía sau.
Nhiếp Xuyên trợn tròn hai mắt, xuyên qua mái tóc của Reese, nhìn trái bóng rơi ở trên mặt đất.
Cậu nghĩ lần này mình sẽ ngã rất thảm, nhưng không ngờ rằng, tay của Reese lại đỡ sau gáy cậu, cánh tay kia thì đệm ở trên lưng, lúc chạm đất, cậu chỉ cảm thấy rung động, nhưng không có chút đau đớn nào.
Lúc này, giọng nói của Reese vang lên bên tai cậu.
Lạnh lùng, trầm ổn, mang theo cảm giác cám dỗ cực hạn: "Cậu có thích không?"
Toàn thân Nhiếp Xuyên run lên dữ dội, đột ngột mở mắt ra.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, ánh sáng vô cùng nhẹ nhàng, trước mắt cậu là trần nhà, dưới thân là đệm giường êm ái.
Nhiếp Xuyên nhận ra, tất cả những chuyện vừa nãy đều là cậu đang nằm mơ.
"Má —— Tại sao lại mơ nữa vậy!"
Nhiếp Xuyên nặng nề thở ra một hơi, giơ tay lên quẹt mồ hôi trên trán.
Cậu nói chứ, bảo sao mình lại chặn được bóng của Reese, chặn bóng thì cũng thôi đi, lại còn lừa bóng được qua qua người này? Còn mặt đối mặt nhảy lấy đà làm một cú lên rổ ghi điểm nữa chứ?
Đây cũng không phải là chuyện dùng "Nằm mơ giữa ban ngày" là có thể giải thích được.
Tuy nhiên, cái cảm giác vượt qua tầng tầng chướng ngại, lấy được điểm từ trong tay đối thủ phòng ngự mạnh mẽ như vậy, thực sự là sướng đến không để đâu cho hết, không thể dùng từ mà hình dung được.
Chỉ là...!Chính cậu sẽ có một ngày làm được như vậy sao?
Nhiếp Xuyên hoài nghi trong lòng.
Cậu duỗi tay, ngón tay vươn lên như muốn chạm vào trần nhà, phảng phất trùng lên những ngón tay của Reese trong giấc mơ.
Khi cảm giác sôi trào trong máu lạnh đi, cậu mới nhận ra một chuyện.
Cậu xốc chăn trên người lên, ngồi bật dậy, rồi hung hăng đấm một đấm lên đệm giường: "Má! Tại sao lại ướt nữa!"
Cậu cam chịu đứng dậy, cởi quần ra, vào phòng tắm tẩy rửa.
Giờ phút này, trong lòng cậu mà một mảnh thê lương.
Tại sao lại như vậy? Tại sao mỗi lần đều không phải vì mơ thấy Celine mà lại là Reese Reddington!
Còn cái gì có thể đáng sợ hơn không?
Vừa lúc đó, giọng của mẹ cậu từ ngoài cửa vang lên: "Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên! Con có bạn tới tìm này! Nói là hẹn con chơi bóng rổ đấy! Đừng bám giường nữa, dậy đi con!"
Vai Nhiếp Xuyên run lên, người hẹn cậu chơi bóng rổ thì ngoài Reese, cậu không nhớ ra có người thứ hai nào nữa!
Đây là tiết tấu của âm hồn không tan à? Cậu không muốn gặp người nào nhất, người đó sẽ liều mạng đến tăng độ tồn tại!
"Biết rồi ạ, con lập..." Ngay lúc Nhiếp Xuyên xoay người lại, cậu hoàn toàn chết lặng!
Cửa buồng tắm trong phòng cậu hai hôm trước mới hỏng, còn chưa kịp sửa lại.
Tuy là Nhiếp Xuyên đã đóng cửa, nhưng mà nó vẫn mở he hé phân nửa.
Reese đang đứng sau lưng cậu, khoanh tay, khóe môi cong lên nở một nụ cười.
Mặt Nhiếp Xuyên trong nháy mắt bỏ bừng, vươn tay đóng sầm cửa lại: "Anh vào phòng người khác chả nhẽ không biết đường gõ cửa à?"
"Tôi mới đứng ngoài cửa thôi, còn chưa đi vào." Reese hờ hững nói.
Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa là phun một búng máu lên tấm gương ở đối diện.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới ngoại trừ má mi nhà mình, còn có người khác đi vào phòng cậu, giờ trên tay Nhiếp Xuyên chỉ có mỗi cái quần ngủ với quần lót đã vò xà phòng trong chậu...!
Nhiếp Xuyên sờ sờ phía sau của mình, chỉ muốn khóc thôi.
Reese cười như vậy, chắc chắn là thấy hết rồi!
Trừ khi mắt anh ta bị đui, nếu không làm gì có chuyện không thấy gì được!
Nhiếp Xuyên ngửa mặt lên trời, sự trong trắng của cậu mất sạch rồi?
Đúng lúc này, Reese gõ của một cái, trong giọng nói nghe không ra chút chập trùng nào: "Quần của cậu ở đâu?"
"Trong tủ quần áo, ngăn kéo thứ hai..."
Tuy là nhờ Reese tìm quần, Nhiếp Xuyên cũng không vui vẻ gì, nhưng cậu cũng thể mặc quần ướt ra ngoài được, như thế so với chả mặc gì còn buồn cười hơn.
Chờ chưa tới hai phút, Reese duỗi tay vào khe cửa, trên đầu ngón tay đang móc một cái quần lót của Nhiếp Xuyên, còn hơi lắc lư nó một chút.
Cái cảm giác này...!Thật là chua xót...!
Nhiếp Xuyên vội vàng giựt lấy cái quần, rồi nhanh nhanh mặc vào.
May mà vạt áo ngủ của cậu đủ dài, mấy chỗ xấu hổ cần che vẫn che được, chỉ lộ ra một đoạn đùi lớn.
Cậu đẩy cửa ra, tránh cái nhìn của Reese, liếc mắt nhìn đồng hồ, thế mà đã tám giờ năm mươi rồi!
"Tôi...!Tôi còn chưa ăn sáng..."
Không ăn sáng mà đã tập thể dục, huấn luyện gì gì đó, sẽ mệt lả mất, đúng không?
"Tôi biết! Cậu không phải còn đang vội giặt quần à?"
Nhiếp Xuyên cúi đầu đi ra phía cửa phòng, Reese thì nhét tay túi quần, thong thả từ tốn đi theo sau cậu.
Nhiếp Xuyên một mực cúi đầu, lúc đi đến cửa phòng, ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, Reese cũng duỗi tay tới, gần như dán sán tai cậu, chống lên trên cửa.
"Có vẻ tối qua cậu nghỉ ngơi rất tốt, tinh lực rất dồi dào."
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà Nhiếp Xuyên cảm thấy hơi thở ấm áp của đối phương xẹt qua vành tai, cậu không dám quay đầu lại, bởi vì Reese giống như đang dán sát vào tai cậu để nói chuyện.
Toàn bộ không quan xung quanh dường như bị Reese ngăn cách, trong mũi Nhiếp Xuyên đều là mùi sữa tắm của người này, nhẹ nhàng thanh mát.
"Tôi chờ cậu ở phòng khách."
Reese thu tay về, cảm giác ngột ngạt kia cuối cùng cũng biến mất.
Nhiếp Xuyên ra khỏi phòng, dùng sức thở ra một hơi.
Lúc cậu mặc áo phông, cùng quần thể thao đi xuống dưới phòng khách, thì thấy Reese đã đang ngồi trên bàn ăn, uống sữa đậu nành mẹ Nhiếp mới nấu, còn cả tiểu long bao nóng hổi mới được hấp xong nữa.
Vì tiếp đãi anh ta, mẹ Nhiếp còn trộn thêm một bát salad, còn có cả bánh gạo chiên hoa quế nữa.
Mùi đường hoa quế khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trong lòng Nhiếp Xuyên thấy hơi khó chịu, tại sao trước giờ cậu chưa từng được hưởng đãi ngộ của khách quý như vậy chứ?
"Reese! Ăn nhiều một chút đi! Lát nữa chơi bóng mới có sức!"
"Cám ơn dì."
"Là dì phải cám ơn cháu mới phải.
Vốn nhà dì chuyển đến đây, còn lo Tiểu Xuyên sẽ không có bạn chơi cùng, không hòa nhập được với sinh hoạt bên này, nếu nó thấy cô đơn thì biết làm sao giờ? Nhưng mà thấy mấy đứa dẫn nó đi làm quen với bạn mới, còn chơi bóng rổ với nó thì dì yên tâm rồi! Tiểu long bao với bánh gạo chiên hoa quế đều là món yêu thích của Tiểu Xuyên.
Cũng không biết cháu có ăn được không."
Mẹ Nhiếp có lẽ là thực sự vui vẻ, cho nên nói cũng nhiều hơn.
Nhiếp Xuyên thì lại thấy xấu hổ muốn chết.
"Dì, tiểu long bao là dì tự làm ạ?"
Phát âm tiếng Trung của Reese còn mang theo một chút khẩu âm nước Mỹ, nhưng chất giọng đặc sắc của người này khiến tiếng Trung mà anh ta nói ra không hiểu sao rất dễ nghe.
Nhiếp Xuyên thực sự muốn biết, Reese học tiếng Trung ở đâu? Phát âm so với mấy sinh viên học khoa tiếng Trung có khi còn chuẩn hơn ấy chứ?
"Là dì tự làm đấy.
Mua sẵn ở bên đây đều là hàng đông lạnh trong siêu thị người Hoa, không biết đã để bao nhiêu lâu rồi, ăn không được tươi nữa, cho nên dì tự làm ở nhà."
"Chả trách không giống như trong nhà hàng Trung Quốc bán.
Nhân nhiều hơn, nước súp bên trong cũng đậm đà hơn nữa."
Reese cong môi cười, cùng nụ cười gằn mọi khi hoàn toàn khác biệt, ngay cả khóe mắt với đuôi lông mày cũng mang theo cảm giác vui vẻ, như là thực sự rất thích bữa sáng mà mẹ Nhiếp làm vậy.
Nhiếp Xuyên có cảm giác như mình là người thừa ở đây, khung cảnh này không phải là cảnh mẹ hiền con hiếu kinh điển à?
"Tiểu Xuyên! Con đánh răng rửa mặt xong rồi đấy à? Mau xuống ăn sáng đi! Sữa đậu nành nguội hết rồi đây này!"
"Dạ."
Nhiếp Xuyên chán nản ngồi xuống, yên lặng ăn.
Mãi đến khi ăn uống xong xuôi, Nhiếp Xuyên mới cùng với Reese ra khỏi nhà lên chiếc Land Rover của anh ta.
Biểu cảm hiền lành trên mặt của Reese cũng bay biến luôn, không cần mở điều hòa, Nhiếp Xuyên vẫn cảm thấy trong xe lạnh sun cả vào.
_____________________
Bánh gạo hoa quế chiên
Tiểu long bao
.