Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
//
Edit: Nhật Nhật
Hôm nay là ngày toàn dân đi bầu cứ đó, mấy thím đã đi chưa?
...!
"Tôi hi vọng cậu có thể hoàn thành tất cả các bài tập huấn luyện, cho dù nó có khó khăn như thế nào, cậu vẫn có thể kiên trì."
"Tôi...!Tôi sẽ cố gắng..."
Nhiếp Xuyên có linh cảm, kế hoạch tập luyện của Reese nhất định là cực kỳ tàn khốc.
Cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh trên eo mình buộc một sợi dây thừng, mà đầu kia của chiếc dây thì buộc vào một cái xe tải, cậu sẽ phải kéo theo cái xe tải đó mà chạy, còn Reese sẽ đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng quật roi thúc giục.
Reese quay đầu sang, khóe môi cong lên, mang theo vẻ lạnh lẽo thường ngày của mình: "Cậu cố gắng?"
"Tôi nhất định! Ha ha, nhất định kiên trì đến cùng!"
Reese bỏ lơ bộ dạng sợ hãi của Nhiếp Xuyên, mở miệng nói: "Đầu tiên không nói đến tốc độ cùng lực tay khi cậu chuyền bóng, trước hết tập cơ dưới cho cậu đã.
Nhảy ếch có thể tăng cường sức bật ở bắp đùi, đối với việc rèn luyện bắp chân cũng có hiệu quả rất tốt."
Nhiếp Xuyên nhớ đến cảnh tượng hồi học cấp ba, vì quên nộp bài tập về nhà mà cậu bị thầy giáo phạt nhảy ếch ở sân vận động, cái cảm giác đó...!Y như địa ngục vậy!
Nhiếp Xuyên nhất thời đem hình ảnh Reese cùng ông thầy chủ nhiệm độc ác của mình nhập lại làm một.
Nhưng khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy bất ngờ, Reese không đứng ngoài làm người xem, mà cũng cùng tập với cậu.
Reese lái xe, đưa cậu đến chỗ nhà kho mà họ tập lừa bóng hôm nọ.
Nhiếp Xuyên cứ tưởng mình sẽ đơn độc bị tra tấn, nhưng cậu không ngờ là, Reese sẽ đứng trước mặt, làm mẫu động tác nhảy ếch chính xác cho cậu.
"Hai chân cậu phải mở rộng ra nữa, rộng bằng vai, lúc nhảy phải ngồi hẳn xuống, lúc bật lên, gót chân nhất định phải rời khỏi mặt đất, dùng hết sức ở cổ chân, lấy tốc độ nhanh nhất nhảy về phía trước.
Nhớ, mỗi một lần nhảy, đều phải dùng cùng một lượng lực như nhau.
Không cần vội vàng, không được làm cho có.
Có như vậy mới không lãng phí sức lực của bản thân.
Hiểu chưa?"
Thanh âm của Reese hoàn toàn không có chút lên xuống nào, nhưng lại mơ hồ có cảm giác rất uy quyền.
"Rõ rồi..."
Nhiếp Xuyên bắt hai tay ra sau lưng, cậu vừa mới ngồi xổm xuống thì Reese cũng ngồi xổm xuống ngay bên cạnh cậu, thực sự khiến Nhiếp Xuyên rất ngờ.
"Chú ý điều chỉnh hô hấp của cậu.
Chúng ra nhảy quanh sân nửa vòng trước đã."
Khi Reese dẫn theo Nhiếp Xuyên nhảy cái đầu tiên, tất cả ý kiến ý cò về người này của Nhiếp Xuyên dường như không còn lại gì nữa.
Động tác Reese lấy đà bật nhảy rất nhẹ nhàng, Nhiếp Xuyên ở bên cạnh vẫn có thể cảm nhận được sức lực mỗi bắp thịt của anh ta.
Anh ta nhảy không quá dùng sức, nhưng mỗi một bước nhảy đều xa hơn Nhiếp Xuyên nhiều.
Hầu như là cứ nhảy được hai bước, Reese lại phải dừng lại chờ Nhiếp Xuyên nhảy bước thứ ba để đuổi kịp minh.
Nhiếp Xuyên luôn cảm thấy nhảy ếch gì gì đó thật sự trông rất xấu xí, lại buồn cười, thế nhưng động tác nhảy ếch của Reese lại đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Xem ra giữa người với người chả có cái gì gọi là công bằng cả!
Ngay cả chuyện nhảy ếch cũng có thể phản ánh chênh lệch giữa hai người, cậu thì trông cứ như thằng hề, mà Reese thì vẫn cứ là quý tộc hào hoa phong nhã.
Nhiếp Xuyên nhảy được một phần tư quãng đường thì hai chân đã mỏi nhừ không giữ được thăng bằng, không kiên trì được nữa.
Còn Reese rõ ràng là rất thoải mái, nghiêm chỉnh nhảy quanh sân bóng đúng một vòng cũng không có vấn đề gì.
Khi Nhiếp Xuyên ngồi bệch xuống mặt sàn vỗ vỗ chân mình, cậu vốn còn lo Reese sẽ tức giận mắng mỏ cậu, nhưng không nghĩ tới Reese chỉ đơn giản đi vòng trở về, đứng bên cạnh, chờ cơ bắp của cậu thả lỏng lại.
Nhiếp Xuyên vốn nghĩ là thành phần con cưng của ông trời như Reese sẽ không có đủ kiên nhẫn, khi anh ta tiến về phía trước, sẽ không do dự bỏ lại nhưng người không theo kịp bước chân của minh ở sau.
Nhưng Nhiếp Xuyên sai rồi, Reese có vẻ là một người rất hiểu cách chờ đợi.
Mãi đến khi hai chân của Nhiếp Xuyên đã không còn căng tức nữa, cậu vẫn cố tình giả vờ cau mày như mình vẫn còn rất đau đớn mỏi mệt, Nhưng Reese lại đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nhìn cậu.
"Thời gian của tôi có thể bị chiếm dụng, nhưng tuyệt đối không thể bị lãng phí."
Nghe thấy nhưng lời này, Nhiếp Xuyên chỉ có thể vác bản mặt đau khổ đứng dậy, tiếp tục cùng Reese tập nhảy ếch.
Khi Nhiếp Xuyên cùng Reese nghiêm chỉnh nhảy xong một vòng quanh sân bóng, Reese chỉ nhàn nhã đứng đá đá chân để giãn cơ, mà Nhiếp Xuyên lại trực tiếp ngồi bệch xuống sân.
Đợi đến khi Nhiếp Xuyên cảm thấy chân mình cuối cùng cũng có cảm giác, Reese lại cùng cậu làm động tác bật cao liên tục nửa tiếng.
Động tác nhảy bật của Reese rất có sức giãn, cảm giác sức mạnh trong thân thể được giải phóng ra ngoài khiến người ta tự đáy lòng sinh ra cảm giác sảng khoái.
Độ cao của Reese rất dễ để nhảy lên úp rổ, nhưng mà Nhiếp Xuyên lại phải rất vất vả mới có thể chạm được vào rổ.
Theo quy định của Reese, Nhiếp Xuyên lấy mười giây làm một đơn vị, nhất định phải trong khoảng thời gian này nhảy lên càng cao càng tốt.
Mười mấy phút đầu tiên, Nhiếp Xuyên thực hiện động tác rất chăm chú, nhưng đến lúc sau, Nhiếp Xuyên phát hiện nhịp vỗ tay của Reese càng lúc càng nhanh, cậu hoàn toàn không thể đuổi kịp, chỉ đành mặc kệ, tranh thủ tiêu hao bớt thời gian.
Cậu máy móc bật cao rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại, không biết từ lúc nào, Reese đã thôi không vỗ tay nữa.
Nhiếp Xuyên thở hổn hển, xoay người lại, Reese thì đang đút tay túi quần, lạnh lùng nhìn cậu, khiến sống lưng Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy ơn lạnh.
"Sao...!Sao thế?"
"Cậu đến đây luyện tập, nếu mỗi một động tác đều không cố gắng hết sức, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?"
"...!Được rồi, tôi biết rồi." Nhiếp Xuyên thật sự rất mệt, hơn nữa luyện tập khô khan như vậy, cho dù là bật một bài nhạc, hay là chiếu một bộ phim cũng tốt, ít nhất có thể khiến cậu dời sự chú ý, chỉ là giờ phút này, đến cả sức để sợ Reese cậu cũng không có, "Nhưng mà tôi thật sự rất mệt.
Có lẽ dưới cái nhìn của anh, tôi làm rất tệ...!Nhưng đây là độ cao tối đa mà tôi có thể chạm tới rồi..."
"Được rồi, để cơ bắp thả lỏng một chút, xong chúng ta tiếp tục tập luyện động tác tiếp theo."
Cái gì...!Vẫn còn động tác tiếp theo nữa à?
Nhiếp Xuyên kinh ngạc nhìn Reese, thực tế là cậu cũng không muốn phải động thân một chút nào, ngay cả bước một bước cũng không.
Nếu không phải bởi vì đã đồng ý sẽ gặp huấn luyện viên Gordon, hôm nay cậu đã được ở nhà ngủ nướng đến tận trưa, ăn tiểu long bao, ngậm sô cô la chơi game rồi! Sống mơ mơ màng màng như vậy mới là ước mơ tha thiết của cậu!
Hiện tại quả thực chính là tự hành hạ bản thân!
Nhiếp Xuyên rất muốn nói cho Reese biết, không phải mọi thứ anh làm được người khác cũng có thể làm dược! Không phải anh thích cái gì là người khác cũng sẽ thích cái đó!
"Sao vậy? Hối hận vì đã đồng ý luyện tập à?" Ánh mắt Reese rơi trên người Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên muốn đáp là không phải, nhưng cậu không tài nào nói được ra lời.
Bởi vì cậu thực sự đã nhịn đủ rồi.
Reese lại khom người xuống, nhìn thẳng vào trong mắt Nhiếp Xuyên.
"Cậu đã từng cố gắng, nỗ lực hết sức để làm một cái gì chưa?" Reese hơi nghiêng đầu sang, ánh sáng hắt bóng trên mặt tựa như một lưỡi dao bén nhọn, "Hay những việc cần cố gắng mới có thể làm, cậu đều nói với bản thân là mình không cần nó? Cảm thấy hơi chút mệt mỏi đã nói mình cố hết sức rồi?"
Lời Reese nói thực ra cũng không có gì quá đáng, nhưng lại giống như thầy giáo đang mắng mấy học sinh lười biếng.
Nhiếp Xuyên trừng mắt nhìn Reese, cậu thực sự ghét cái thái độ đương nhiên này của đối phương, ghét cả chuyện anh ta áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác.
"Có vẻ cậu rất ghét tôi."
Reese nghiêng người về phía trước, ánh mắt anh ta vẫn hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không coi việc Nhiếp Xuyên ghét mình là chuyện gì to tát,
"Đánh tôi? Cắn tôi? Hoặc là biến?"
Reese cách Nhiếp Xuyên quá gần, gần đến nỗi dường như Nhiếp Xuyên có thể đếm được anh ta có bao nhiêu sợi lông mi.
Khuôn mặt lạnh lùng lại đẹp trai của đối phương một lần nữa kích thích đến Nhiếp Xuyên, khiến cậu phát cáu.
Trong đầu cậu hiện lên vẻ mong đợi của Celine khi gặp được người này, hiện lên hình ảnh cú úp rổ vang đội của đối phương trước mặt cậu, càng không nói đến trận ngược đãi mang mỹ danh "Huấn luyện" cậu ngày hôm nay.
Cho dù muốn huấn luyện, Nhiếp Xuyên cũng có thể tự mình tham khảo giáo trình tập luyện! Có thể báo danh vào một câu lạc bộ bóng rổ để học! Thậm chí còn có thể nhờ Carlo giúp mình tập luyện!
Tại sao cứ phải là người này, Reese Reddington?
Anh ta nghĩ mình có quyền à?
Anh ta dựa vào cái gì mà đòi chỉ trỏ ra lệnh với cuộc sống của cậu?
Đây vốn không phải kiểu sinh hoạt mà Nhiếp Xuyên cậu mong muốn!
Cảm giác phẫn nỗ từ trong lòng bốc thẳng lên đỉnh đầu, khiến sự tình mà chính Nhiếp Xuyên cũng không thể dự liệu được xảy ra.
Cậu vốn đang mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, không biết lấy được sức lực ở đây mà đột nhiên nhảy dựng lên, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tàn nhẫn cắn lên bắp tay phải của Reese.
Ông đây không đánh lại được anh! Nhưng ông đây cũng không cam lòng cứ thế mà rời đi! Ông đây cắn chết anh!
Răng Nhiếp Xuyên cắn vào da thịt của Reese, đây cũng là lần Nhiếp Xuyên cắn mà dùng sức nhất từ trước đến giờ!
Vai Reese hơi gồng lên một chút, nhưng vẫn đứng im ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Mà trong miệng Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng nếm thấy vị máu tanh.
Kích động trong đầu nháy mắt bị dội tắt...!Cậu xong đời thật rồi!
Cậu buông lỏng khớp hàm, ngây ngốc lùi về phía sau một bước.
Reese sẽ làm gì cậu đây? Đánh cậu đến chết sao?
Nhiếp Xuyên nhớ đến lần Reese ở trong nhà ăn châu Á chỉ dùng một động tác đơn giản đã có thể đè nghiến đội trưởng đột bóng bầu dục to như con trâu mộng xuống, lại nghĩ đến thân hình chin chin của cậu...!Xương cốt trong người cậu sẽ bị Reese bóp cho nát bét đúng không!
Chân trái Nhiếp Xuyên dịch sang bên cạnh một bước, thời thời khắc khắc đề phòng, chỉ cần thấy tình hình không đúng một cái, cậu sẽ lừa Reese chạy ra khỏi đây!
Nhưng Reese tựa như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, anh ta chỉ cúi đầu xuống, hờ hững nhìn hai hàng dấu răng trên cánh tay mình.
Đối phương càng trầm mặc, Nhiếp Xuyên lại càng thấp thỏm.
Này giống như là bình yên trước cơn bão vậy.
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, trong cổ họng vẫn còn vương vất mùi máu của Reese, như là đang thiêu đốt thân thể cậu.
Reese cuối cũng cũng chuyển động, anh ta vẩy vẩy cánh tay của mình.
Cứ mỗi một động tác của đối phương, vai Nhiếp Xuyên sẽ theo đó co rúm lại một lần, chỉ sợ Reese sẽ đột nhiên vung tay, đấm cho cậu một cú.
Nhưng Reese chỉ đi ra ngoài sân, lấy một chai nước khoáng, vặn nắp, đổ nước ra rửa vết thương trên tay mình, sau đó lại mở hộp thuốc được chuẩn bị sẵn, dùng oxy già khử trùng, tiêu độc, rồi lấy băng y tế tự băng bó, quấn quanh bắp tay một vòng.
Suốt cả quá trình, Nhiếp Xuyên vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ mà nhìn.
Reese cũng không quay người lại, chỉ dùng ngữ khí bình tĩnh như cũ nói: "Nhiếp Xuyên, không phải mỗi người đều có được thiên phú giống như cậu, đừng để nó lãng phí."
Nhiếp Xuyên choáng váng, Reese không giận à?
Quan trọng nhất là, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói cậu có thiên phú ở một lĩnh vực nào đó.
"Cậu có thể muốn bỏ cuộc cả ngàn lần, vạn lần.
Đương nhiên, nếu chỉ là nghĩ trong đầu một chút thôi thì không sao, chỉ cần không phải thực sự từ bỏ là tốt rồi."
Hốc mắt Nhiếp Xuyên đột nhiên thấy cay xè.
"Nếu cậu thực sự muốn từ bỏ, vậy bây giờ cậu có thể đi rồi."
Nhiếp Xuyên nhìn sống lưng của đối phương, bỗng nhiên không tài nào đi được nữa.
"Nhưng nếu đã chọn ở lại, vậy sẽ không thể lùi bước nữa."
Nhiếp Xuyên vô thức liếm liếm hàm răng của mình, cậu thực sự muốn hỏi cơ bắp của Reese làm bằng cái gì, làm sao mà cắn có một cái, răng cậu đều đau ê ẩm.
"Có cách nào để tăng cường sức bật của tôi không?"
Ngay khi Nhiếp Xuyên nói ra cậu này, cậu cảm thấy mình nhất định là bị mắc hội chứng Stockholm!
___________________
Động tác bật cao
.