Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
//
Edit: Nhật Nhật
...!
Khóe môi của Reese, người đang đứng đưa lưng về phía Nhiếp Xuyên, chậm rãi cong lên.
"Còn có nhảy nhón gót và nhảy cóc bậc thang."
"Vậy chúng ta tiếp tục đi..." Nhiếp Xuyên nghĩ một chút rồi bổ sung thêm, "Nhưng mà giữa chừng phải có mười phút nghỉ giải lao!"
"Ừ."
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, Nhiếp Xuyên mệt muốn đứt hơi, cuộc đời cậu chưa phải mệt thế này bao giờ.
Cậu ngửa mặt lên, chống nửa thân trên dậy, ngồi bệt ở ngoài rìa sân bóng, Reese đưa cho cậu một chai nước khoáng, cậu vặn nắp chai, uống ừng ực hết hơn nữa, còn dư lại thì đổ thẳng lên đỉnh đầu.
Cái cảm giác sung sướng đó, thực sự là không bút mực nào có thể tả siết.
Một cái khăn lông trắng ụp lên đỉnh đầu Nhiếp Xuyên, che ở trên mặt cậu.
Nhiếp Xuyên uể oải không muốn động đậy, Có mấy lời, nếu bảo cậu mặt đối mặt, cậu sẽ không thể nói ra được.
"Hey...!Reese, tôi xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Reese dựa người vào vách tường, đứng bên cạnh Nhiếp Xuyên.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là đối phương trông như y như người mẫu.
"Tôi cắn anh."
Đến mức chảy cả máu.
Hơn nữa anh còn không đánh tôi.
Tính khí anh tốt ngoài dự đoán của tôi.
Đương nhiên là mấy câu này, Nhiếp Xuyên sẽ không nói ra.
"Không sao, tôi sẽ đi bệnh viện tiêm phòng vacxin uốn ván, với vacxin phòng dại."
"Gì?" Mắt Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng lộ ra khỏi khăn tắm.
Cái tên này cảm thấy cậu, Nhiếp Xuyên bị bệnh dại á?
"Dễ cáu gắt, thiếu sức chịu đựng, lại còn hở ra một cái là cắn người, có khả năng là cậu bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực []."
"Hả?" Nhiếp Xuyên kinh ngạc.
"Tôi có biết một bác sĩ tâm lý rất giỏi, có thể giới thiệu cho cậu."
"Gì cơ?" Nhiếp Xuyên một lần nữa bày tỏ sự kinh ngạc của mình, "Má...!Vừa nãy tôi còn đang cảm thấy biết ơn vì anh khen tôi có tài năng bẩm sinh đấy!"
Reese nghiêng mặt sang, dùng biểu tình hết sức đương nhiên nói: "Muốn một người kiên trì làm chuyện gì đó, thì phải khen người ta có thiên phú.
Đấy không phải là chuyện cần làm à?"
Nhiếp Xuyên trợn trừng mắt.
Nghĩ kỹ lại, thì hình như phim truyền hình Mỹ bình thường đều diễn kiểu như: Người mẹ vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của đứa con, trong mắt tràn đầy mong đợi nói: "Con yêu của mẹ, mẹ tin tưởng con —— Chỉ cần con kiên trì nỗ lực, con nhất định có thể làm được! Bởi vì con có tài năng!"
Hoặc khi muốn người nào đó đạt được một mục tiêu nhất định, dù mục tiêu đó chả để làm gì, có khi còn mệt sống mệt chết, thì cũng chỉ có cách khen người đó có "Tài năng thiên phú" thôi.
Cậu cảm thấy tâm trạng nhiệt huyết sục sôi vì được khích lệ vừa nãy của mình, trong nháy mắt bị dập tắt.
Cảm thấy mình vừa rồi y như một tên ngốc, cứ thế tập luyện không ngừng nghỉ mấy tiếng liền...!
Đúng lúc đó, Reese duỗi tay, cách khăn mặt xoa xoa đỉnh đầu của Nhiếp Xuyên: "Nhưng mà cậu kiên trì."
"Vậy thì sao? Đấy cũng là tài năng à?"
"Phải, kiên trì cũng là một loại tài năng.
Tôi cứ nghĩ cậu sẽ quay người bỏ đi.
Tuy là cường độ huấn luyện của cậu còn chưa bằng một phần ba của tôi."
"Cái gì?" Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt, không thể tin nổi.
Cậu mệt như chó chết, thế mà còn không làm được bằng một phần ba của Reese? Cái này kêu cậu làm sao mà chịu được?
"Thực ra, ngoại trừ một số động tác yêu cầu tập luyện ở sân bãi, thì còn có những động tác khác rất dễ thực hiện ở trong nhà.
Cậu về ký túc xá thì có thể tiếp tục tập luyện.
Lúc đó cậu có thể vừa tập vừa nghe nhạc hoặc là xem phim."
"Động tác gì cơ?" Hai mắt Nhiếp Xuyên tròn xoe.
"Tìm một quyển sách dày, đệm dưới mũi chân, làm sao cho gót chân không được chạm đất.
Từ từ kiếng mũi chân lên, sau đó lại từ từ hạ xuống.
Có thể tăng sức bật ở bàn chân."
"Tôi biết rồi, cái này thì đơn giản thôi!"
"Nhưng mà rất mệt."
"..."
Bụng Nhiếp Xuyên chưa gì đã sôi lên ùng ục.
Reese hất cằm ra hiệu: "Đi lấy chổi lau nhà, lau dọn sân bóng sạch sẽ đi.
Không được để mồ hôi đọng trên sàn."
"Hả?" Nhiếp Xuyên trừng mắt, bây giờ cậu đã mệt đến độ không nhấc nổi chân lên nữa rồi, thế mà Reese còn bắt cậu lau dọn sân bóng nữa.
"Xế chiều hôm này, bạn học cấp ba của tôi từ thành phố khác tới, cậu ta có hẹn đấu một trận với tôi."
Các người thật là dư thừa năng lượng!
"Cậu có thể ở lại xem, cũng có thể về nhà nghỉ ngơi trước." Reese nhàn nhạt nói.
"Đương nhiên là ở lại xem!"
Nhiếp Xuyên thực sự muốn nhìn xem lúc Reese đấu với người khác là như thế nào!
"Vậy thì quét dọn sân bóng cho sạch sẽ vào."
"..."
Hóa ra là thu phí xem bóng!
Nhiếp Xuyên lê thân thể mệt mỏi của mình, lau hết sân bóng rổ một lượt, cuối cùng Reese dẫn cậu đi ăn một bữa cơm, rất ra dáng cơm trưa.
Bữa trưa hai người không ăn đồ ăn nhanh, cũng không ăn cơm tây, mà ăn ở nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng nhất trong thành phố, Nhiếp Xuyên từng được nghe nói.
Sau khi cơm no rượu say, Reese lái xe đưa Nhiếp Xuyên quay lại nhà xưởng kia.
Cậu vừa ăn no, đầu óc liền mơ màng, mệt rũ rượi, bèn nghiêng đầu dựa lên cửa kính xe, cứ thế ngủ mất.
Reese dừng xe trước cửa nhà kho, cũng không đánh thức Nhiếp Xuyên, chỉ yên tĩnh khoanh tay ngồi bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng hơn hai tiếng sau, có một chiếc taxi dừng lại cách đó không xa.
Một thanh niên cao to, nước da ngăm đen, khoác theo ba lô thể thao trên một bên vai, đi về phía hai người Nhiếp Xuyên.
Anh ta cười cười, gõ nhẹ mấy cái lên cửa sổ xe của Reese: "Hey! Ông tiếp đón tôi như thế đấy hả?"
Reese mở mắt ra, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Sao muộn vậy mới đến?"
"Cũng đủ để đấu mới ông một trận đặc sắc rồi." Đối phương toét miệng cười, hàm răng trắng như muốn lập lòe phát sáng.
Nhiếp Xuyên ở bên cạnh ngủ đến không biết trời đâu đất đâu, cuối cùng cũng dụi dụi mắt, tỉnh lại: "Ôi má...!Bạn anh đến rồi à..."
Giờ Nhiếp Xuyên mới phát hiện, cái tên này...!Chiều cao chắc chắn là hơn m đúng không?
"Ây? Reese, sao trên xe của ông lại có một đứa bé người châu Á thế?"
...!Cậu lại bị người khác xem là trẻ con nữa hả?
Nhiếp Xuyên không còn sức mà càu nhàu nữa rồi.
"Cậu ta tính điểm giúp chúng ta."
"Ô —— Xin chào! Anh là Raven Harvey! Anh là bạn học cấp ba với Reese, nhưng mà giờ anh đang học ở KSU, cùng đội bóng rổ DK của Reese bây giờ coi như là đối thủ cũ!"
Search cái này nó ra đại học bang Kennesaw, một tiểu bang ở Mỹ, mà tôi search thử DK là đại học nào thì nó không có ra, liên quan đến bóng rổ thì có mỗi đại học Duke thôi mà chả biết có phải không.
Thím nào biết hú tôi cái nhé.
Đối phương thoạt nhìn có vẻ rất thân thiện, Nhiếp Xuyên đang định bắt tay với người này thì Reese lại đột nhiên vỗ một cái lên tay của anh ta.
"Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."
Raven nhìn thấy trên bắp tay của Reese đang quấn băng thì kinh ngạc hỏi: "Này! Cái tên nhà ông không phải lúc nào cũng rất cẩn thận à, sao lại bị thương thế kia?"
"Bị chó con cắn đấy."
Nghe Reese nói, Nhiếp Xuyên tức muốn nổ phổi.
Rõ ràng là tại anh cố ý kích tôi!
Cái gì mà hoặc là đánh tôi, hoặc là cắn tôi, hoặc là biến!
Nhiếp Xuyên vừa định mở miệng tranh luận, Reese lại đột nhiên nhét cái gì đó vào trong miệng cậu, động tác quá nhanh, làm Nhiếp Xuyên sém tí bị sặc chết.
Mùi ca cao cùng hương bị sữa bò lan tỏa trên đầu lưỡi, là sô cô la!
Reese bóc vỏ sô cô la khi nào vậy?
Sao cậu lại không nhìn thấy?
Reese đã cùng với Raven đi về phía nhà kho rồi, Raven còn không quên quay lại vẫy vẫy Nhiếp Xuyên: "Này, bé con! Tới đây đi, nhanh chân một chút!"
Anh mới là bé con! Cả nhà anh đều là bé con!
Nhiếp Xuyên chạy đến sân bóng rổ đã được cậu quét dọn sạch bong.
Từ cuộc trò chuyện của Raven với Reese, Nhiếp Xuyên mới biết, hóa ra đây là trụ sở bí mật dùng để Reese cùng bạn học cấp ba của mình chơi bóng rổ.
Có vẻ như nhà kho này được đăng ký dưới tên ba Reese, sau đó lại được anh ta cải tạo thành sân bóng rổ.
Bọn họ tuy là giờ mỗi người học ở một trường đại học khác nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ lại đây cùng nhau chơi bóng.
Không nói mấy lời vô nghĩa thêm nữa, Reese và Raven rất nhanh đã tiến vào trạng thái thi đấu.
Người đang dẫn bóng là Reese, anh ta không quyết đoán xông lên như lúc đối đầu với Nhiếp Xuyên mà nhìn chằm chằm vào trong mắt Raven.
Thân thể anh ta không hề di động, cũng không làm bất cứ động tác giả dư thừa nào, nhưng Nhiếp Xuyên có thể thấy được sự chuyên chú trong ánh mắt của người này.
Điều này làm cho Nhiếp Xuyên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, không biết Raven rốt cuộc là đối thủ như thế nào?
Raven bên kia thì đang dang hai tay, nét cười trên mặt cũng thu lại, bắp chân của anh ta đã căng lên, một khi Reese có bất cứ chuyển động nào, anh ta đều có thể lập tức đuổi theo.
Bỗng nhiên, Reese đổ người sang một bên, Raven cũng lập tức di chuyển.
Nhiếp Xuyên cứ nghĩ đây chỉ là một động tác giả mà Reese thực hiện rất tự nhiên mà thôi, nhưng không ngờ Reese vậy mà thật sự tiếp tục chạy theo hướng đó, mạnh mẽ đột phá vòng vây.
Raven tìm cơ hội tốt nhất để cướp bóng, ngay trong nháy mắt khi anh ta sắp cướp được bóng, Reese lại nghiêng người, lắc vai về phía ngược lại, Raven đuổi theo, Reese lập tức chuyển trọng tâm, lừa bóng ra sau lưng, chuẩn bị thoát khỏi vòng phòng thủ của Raven.
Nhiếp Xuyên đứng ngoài xem mà tim muốn nhảy đến cổ họng, cậu nghĩ Reese sẽ thành công vượt qua Raven nhưng không ngờ đối phương lại đột ngột dừng bước, không chút do dự xoay người.
Tốc độ của Reese rất nhanh, thế nhưng tốc độ của Raven hoàn toàn vượt quá sức tượng tượng của Nhiếp Xuyên, nhanh như chớp, đột ngột sóng vai chạy với Reese, hơn nữa lần thứ hai anh ta tăng tốc đã thành công chặn lại trước mặt Reese.
Tốc độ như vậy khiến Nhiếp Xuyên chỉ biết trố mắt, há hốc mồm.
Nhưng Reese lại đột nhiên nhảy lấy đà, muốn nhanh chóng đưa bóng vào rổ.
Cái này không thể đâu! Đây nhất định là động tác giả! Khoảng cách này thực sự là quá xa rồi!
Reese vừa buông tay, Raven đã bật lên nhảy lấy đà, cánh tay duỗi dài, tựa hồ vượt qua cả tầm ném của Reese.
Tim Nhiếp Xuyên như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đầu ngón tay của Raven đụng vào trái bóng Reese vừa ném ra, làm chệch đường bay của bóng.
Reese dường như đã dự liệu trước được lần ném này không thể nào được điểm, cho nên trong nháy mắt chân vừa tiếp đất, anh ta đột nhiên tăng tốc chạy lên, Nhiếp Xuyên thậm chí còn chưa kịp phản ứng xem là có chuyện gì, Reese đã lại nhảy lấy đà thêm một lần nữa.
Raven cũng chạy theo sau Reese, khả năng bật nhảy của anh ta rất kinh người, có vẻ muốn tranh bóng bật bảng [].
Có lẽ chỉ chênh lệch khoảng không phẩy mấy giây, cú ném của Reese đã mạnh mẽ đưa bóng vào rổ.
"Binh ——" một tiếng, Nhiếp Xuyên cảm thấy dây thần kinh của cậu dường như cũng bị cú ném này đánh nứt.
Reese rơi xuống đất, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, đảo qua Nhiếp Xuyên.
"...! – !" Nhiếp Xuyên hô lên.
Raven cũng không tức giận, toét miệng cười: "Đến lượt tôi! Tôi nhất định không cho ông vượt qua dễ dàng..."
Anh ta còn chưa nói hết câu, đã nhồi bóng, tăng tốc chạy về phía Reese, không hề có bất cứ sự rào đầu nào đã hướng về phía bên trái của Reese dao động, ngay khi Reese đuổi theo, Raven lại chuyển bóng một cách vô cùng mượt mà về phía bên phải Reese, ngay sau đó lại lùi về bên trái, xoay người!
________________________
Nhảy nhón gót
Nhảy cóc bậc thang
[] Rối loạn lưỡng cực (tiếng Anh: bipolar disorder), từng được gọi là bệnh hưng trầm cảm (tiếng Anh: manic depression), là một bệnh tâm thần có đặc trưng là các giai đoạn trầm cảm đi kèm với các giai đoạn tâm trạng hưng phấn ở mức bất thường kéo dài từ nhiều ngày đến nhiều tuần.
Nếu tâm trạng người bệnh hưng phấn ở mức nghiêm trọng hoặc có liên hệ với loạn thần thì giai đoạn đó được gọi là hưng cảm; nếu tâm trạng người bệnh hưng phấn ở mức nhẹ hơn thì giai đoạn đó được gọi là hưng cảm nhẹ.
Trong các giai đoạn hưng cảm, người bệnh có những hành vi hoặc cảm xúc hưng phấn, vui vẻ hoặc cáu bẳn một cách bất thường, và thường đưa ra những quyết định bộc phát mà không quan tâm đến hậu quả.
[] Bắt bóng bật bảng (Rebound) là tình huống xảy ra trong một trận đấu bóng rổ, khi một pha ném bóng không trúng rổ của đối phương và một cầu thủ bật cao lên giành quyền kiểm soát bóng.
Đây được gọi là rebound trong bóng rổ..