Bên trong phòng bao.
Phó Dật Bạch lau mặt, trên mặt nụ cười dần nhạt đi.
- Lão Tứ đây là muốn quá trớn a?
Hắn trách một tiếng:
- Tôi làm sao lại quên mất, cậu ta hai năm trước cũng đã kết hôn.
- Vậy cậu đã gặp vợ cậu ta rồi à?
- Cũng chưa có gặp.
- Cậu ta có làm qua lễ cưới chưa?
-...... Cũng không có a.
Thu lại sự buồn bực, làm cái gì vậy, lúc trước biết lão Tứ không buồn lên tiếng đem hôn nhân kết liễu, Phó Dật Bạch rất giận, sau đó biết hắn ai cũng không mời, trong lòng mới cân bằng chút.
Cố Đình Thâm nâng mặt, hướng về cửa trống chỉ.
- Cậu ta giữ mình trong sạch, cậu có bao giờ thấy cậu ấy chủ động trêu chọc qua phụ nữ chưa.
Phó Dật Bạch vỗ trán, bỗng nhiên thông suốt.
- Ý của cậu là......
- Dừng lại, tôi không muốn nói gì nữa, muốn đoán mò là chuyện của cậu, tuyệt đối đừng đem tôi kéo xuống nước.
Cố Đình Thâm ngồi xuống ghế, cầm lấy đũa ăn cơm, món ăn đã sớm nguội, may là cơm trắng là vẫn ở trong nồi cơm điện, tốt xấu gì cũng phải no cái bụng đã.
Phó Dật Bạch Khả không có tâm tư ăn, bị dăm ba câu trêu chọc, vào lúc này trong lòng ngứa cực kì, lấy điện thoại, gọi một cú cho thám tử tư quen biết, lúc mở miệng lại sợ hãi.
Dám tra việc tư của Nam Cảnh Thâm, trừ phi hắn chán cái đầu còn trên cổ quá lâu, chán sống rồi!
......
Ra cửa chính quán rượu, căn bản cũng không cần đi tìm, liền có thể nhìn thấy người đàn ông lúc này đang đứng ở bên cạnh xe hút thuốc.
Nhìn thấy cô đi ra, thân thể đứng phía trước chiếc Maybach không mảy may di chuyển, đôi mắt thâm thúy phát hào quang xuyên phá ban đêm, không hề chớp mắt nhìn cô, tựa như đang chờ cô đi tới.
Chờ cô tới gần rồi, hắn hút một hơi cuối, sau đó ngón tay trỏ hướng về trên ngón giữa, xoay tròn, liền đem thuốc lá dụi tắt.
Ý Ý chạy đến trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thở hổn hển, chưa kịp lấy lại nhịp thở, liền mãnh liệt cảm giác ngột ngạt từ hắn, nhất thời hô hấp trở nên khẩn trương, rụt rè ngửa đầu, cố gắng đối diện với tầm mắt của hắn.
- Nam Tứ gia, chuyện vừa rồi, cảm ơn ngài.
- Hợp đồng triệu, em lấy cái gì đến cảm ơn tôi.
Môi mỏng khẽ mở, tiếng nói trầm thấp chắc chắn, cực kỳ đầu độc lòng người, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.
Trong lòng Ý Ý kinh sợ, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc sốt sắng.
- Tôi, tôi không đền nổi......
- A.
Hắn trầm thấp cười khẽ, tiếng cười là vui hay giận cũng làm cho người ta không có cơ hội nắm bắt.
Thân thể cao quý bỗng nhiên nghiêng xuống, hơi thở tràn ngập tính xâm lược từ đỉnh đầu đè xuống, vì thân thể cao lớn, ngay cả ánh sáng phía sau hắn đều bị chặn lại, bóng râm từ bờ vai dày rộng khéo léo bao bọc thân thể cô.
- Tôi có nói muốn đòi tiền em sao?
Ý Ý căng thẳng đến nuốt một ngụm nước bọt, không nghĩ tới hắn sẽ hào phóng không để ý đến triệu, trên mặt vẫn duy trì trấn định, nhưng vừa mở miệng, tiếng nói run rẩy đã bán đứng chính mình.
- Vậy anh muốn cái gì à?
Hắn nheo lại mắt.
- Em có thể, lấy thịt bồi thường.
- Tứ tứ tứ tứ tứ...... Tứ gia!bg-ssp-{height:px}
Cô nhất thời bị sợ thành cà lăm.
Hai chân đều bất động, cũng không dám động, cứ đứng thẳng như vậy, mắt to nhìn hắn, tim áy náy nhảy lên.
- Ngài đang đùa giỡn phải không?
- Em cảm thấy tôi giống như đang đùa giỡn à?
...... Không giống.
Hơn nữa, hắn rất chăm chú.
Khóa chặt cô sâu trong mắt không chớp mắt, giống như dự định bức bách cô đáp ứng.
Cái miệng nhỏ bẹt lại, thanh âm mềm nhũn buồn bã, rưng rưng muốn khóc nói:
- Nam Tứ gia, ngài là người tốt, đêm nay ngài có thể cứu tôi, tôi vô cùng cảm kích, triệu tôi không bỏ ra nổi, thế nhưng lấy thịt bồi thường, tôi cũng là không làm được, xin lỗi...... Ngoại trừ những cái này, ngài muốn tôi làm cái gì, chỉ cần tôi có thể làm được sẽ làm, làm trâu làm ngựa báo đáp lại ngài.
Ý Ý nhanh chóng, mắt đảo qua hắn, sau đó mạnh miệng, nhắm mắt nói:
- Ngoài ra, bất kỳ chuyện tình làm khó dễ tôi tôi đều không làm được, tôi là thiếu nợ ngài ân tình, thế nhưng tôi không có ý muốn ngủ với ngài, tôi một buổi tối sao có thể đắt đến triệu.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên dần dần cứng đờ, gương mặt hắc tuyến, thực sự nghe không vô, cô ở bên ngoài liều lĩnh lấm la lấm lét, thực sự hận không thể đem vá cái miệng nhỏ của cô lại.
Tâm tư đùa giỡn, trong nháy mắt mất hết, mặt lạnh, ngữ điệu nghiêm túc.
- Làm trâu làm ngựa đúng không?
Ý Ý giữ vững hô hấp, không dám lập tức nói tiếp, bất tri bất giác, lặng yên hồi lâu, mới gian nan gật đầu một cái, chỉ là môi dưới đã bị hàm răng cắn ra máu.
Nam Cảnh Thâm không nói hai lời, từ trong bao lấy ra bút máy, kéo tay cô qua, Ý Ý theo bản năng tránh né, hắn trực tiếp cầm cán bút ở tay cô dùng sức đánh một cái.
Ý Ý bị đau, không dám kêu oan ức, nhưng cũng không dám động.
Hắn nhanh chóng trong lòng bàn tay cô viết xuống địa chỉ.
- Đây là tôi ở, nghĩ kỹ lúc nào đến trả triệu, thì đến tìm tôi.
Mi mắt cô mạnh mẽ run lên.
Hạ xuống tầm mắt, nặng nề ngưng ở lòng bàn tay của chính mình: Quốc tế Tân Giang, dãy B, phòng .
Tim cô nóng lên, nhất bút nhất hoạ, tựa hồ còn giữ cảm xúc từ cây bút máy, cùng với lúc hắn viết chữ vào trong lòng bàn tay cô, lưu lại nhiệt độ, cảm giác như đốt đến bỏng.
Cô thật lâu đưa bàn tay mở ra, không dám khép lại, cũng không dám nhớ cái địa chỉ này.
Thật mịt mờ...... giống như pháo nổ?
- Lên xe.
Còn đang ngây ngốc, Nam Cảnh Thâm dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái vào khuôn mặt bị gió thổi lạnh.
- Còn muốn bày ra bộ dáng bị đe dọa bao lâu đây.
Cô ngẩn ra, phục hồi tinh thần, hai tay nâng mặt lên.
Lập tức, cảm thấy không khí khô nóng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay, được một đôi tay che lại, cũng chỉ lộ ra một đôi mắt, dịu dàng sáng sủa, tựa như hổ phách thuần khiết, sắc mặt Nam Cảnh Thâm nhu hòa chút, khóe môi thoáng một tia cười khẽ, cánh tay dài duỗi một cái, bàn tay đặt sau gáy của cô, năm ngón tay xen kẽ vào sợi tóc, nhẹ nhàng xoa, bỗng nhiên kéo cô hướng về ngực mình, cằm giơ lên, đặt ở trên đầu cô, trong mắt đen càng nhiều ý cười.
Ý Ý không hiểu hắn có ý gì, lỗ tai kề sát ở trong lòng hắn, nghe thấy nhịp tim hắn nhảy lên, lại liên tưởng đến chính mình, cảm thấy tương đối không công bằng.
- Tứ gia thì có gì mà đáng sợ?
Cô mờ mịt mở to mắt, nhìn bờ vai của hắn, nhẹ nhàng, rất nhẹ "Ừ" một tiếng.
Sau khi ừ xong, lại cảm thấy mình như là phạm vào lỗi lớn, mau ngậm miệng lại.
Nam Cảnh Thâm đã sớm nhịn cười đến không thể tự kìm, nhưng một điểm âm thanh cũng không làm cho cô nghe thấy, ôm toàn thân cô, kéo mở cửa xe, đưa cô ôm vào ghế phụ.
"Cùm cụp", tiếng khóa dây an toàn, ở trong buồng xe vang lên đặc biệt rõ ràng.