Anh muốn dẫn tôi đi đâu?
Cô như khúc gỗ nhìn người đàn ông lên xe, trong lòng sinh ra chút cảnh giác, cái tay lặng lẽ dời đến trước người, đem nửa người mình ôm lấy.
- Em muốn đứng ở chỗ này hóng gió, vậy chúng ta liền xuống xe.
Hắn liếc mắt nhìn, con ngươi sâu hơn.
- Không muốn hóng gió thì về nhà.
- Ngài là muốn đưa tôi về nhà sao?
Nam Cảnh Thâm giơ tay, vốn muốn nắm tay lái bỗng nhiên chuyển hướng, khoát lên bả vai cô, nhếch ngón tay cái ở khóe miệng cô ấn xuống một cái.
Ý Ý vốn đang rất sốt sắng, hắn hơi động, thực ra cô muốn phòng bị, chỉ là nâng tay lên cũng không phải đẩy hắn ra, mà là ôm lấy hai vai của mình, hoảng sợ hướng về trong ghế dựa né tránh, lơ đãng ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải con mắt sâu thẳm của hắn.
- Em hỏi như vậy, là đang ám chỉ tôi à?
-......
- Dẫn em đi khách sạn?
Hô hấp cô cứng lại, run sợ, phất tay muốn ngăn tay hắn, lại bị Nam Cảnh Thâm thấy được, tóm lấy cổ tay cô hướng vào trong lòng mình, rồi hắn để sát gương mặt tuấn tú vào mặt cô, vẻ mặt thâm trầm, càng dán càng gần, lúc nói chuyện còn lẫn hơi thở của cô ở bên trong.
- Như thế nào, không thể chờ đợi được nữa muốn trả nợ, tôi không phải nên phối hợp với em à?
Ý Ý cứng ngắc nhìn hắn, con ngươi rung động, môi dưới bị cắn trắng bệch, mơ hồ có hai vết sâu của dấu răng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy căng thẳng.
Nam Cảnh Thâm không kiềm chế được nữa, trong nháy mắt, hắn dời người đi, một tay chống lên đệm xe, lòng bàn tay ở bên môi vuốt ve, một tay kia để trên tay lái, khởi động xe.
Sau đó, hắn không có động tác gì quá phận nữa.
Ý Ý từ lúc mới bắt đầu còn căng thẳng, đến lúc sau, thân thể mới chậm rãi dựa lưng vào ghế dựa, cảnh giác đã buông xuống hơn nửa.
Suốt lộ trình, cô lén nhìn hắn vài lần, không thể phủ nhận, hắn rất đẹp trai, tinh xảo có vẻ như được chăm sóc rất tốt, ngũ quan mỗi một chỗ giống như là được tỉ mỉ khắc hoạ, hoàn mỹ đến không có tỳ vết, hắn cười rất ít, gương mặt ở bất cứ lúc nào, cũng chỉ đều là thâm sâu cùng lạnh lẽo.
Giống như là độc dược vậy, không thể tới gần, cũng quyết định không thể tới gần.
Ý Ý thu tâm lại, giẫy giụa đem tầm mắt dời đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ cửa sổ phản chiếu ra cái bóng của mình đang nhìn ra ngoài, con đường vô cùng sáng sủa, tốc độ xe lúc này đã chậm lại, rồi chậm rãi dừng lại.
Đã đến bên ngoài biệt thự nơi cô ở.
- Cảm ơn đã đưa tôi về nhà.
Cô cởi dây an toàn, tay đang nắm cần cửa xe, ngón tay nhẹ nhàng khẩy khẩy, dựa vào ánh sáng vàng từ đèn đường, nhìn kỹ một chút gò má của hắn.
- Còn có...... Cảm ơn đêm nay anh cứu tôi.
Nam Cảnh Thâm thở mạnh, híp lại con mắt nhìn theo bóng lưng cô sau khi xuống xe dần dần đi xa.
Cô càng chạy càng chậm, còn xa hai mét, như do dự một chút, bỗng nhiên lại vòng trở lại, cúi người, gõ hai lần cửa sổ xe chỗ hắn.
Cửa sổ hạ xuống, Ý Ý nhìn gò má kiên nghị của hắn, thành kính nói:
- Nam Tứ gia, nếu như, tôi nói nếu như, tôi có thể gom đủ triệu trả lại cho anh, vậy có phải hay không cũng không cần......
Bồi thường "thịt", cô không có dũng khí nói ra.
Nam Cảnh Thâm thế nhưng lại hiểu.
Vầng sáng vàng ấm áp từ ngọn đèn đường, phác hoạ đường viền cương nghị của người đàn ông như đao tước rìu đục.
Con mắt bình tĩnh như nước, nhưng khiến người ta nhìn không thấu.
Đầu ngón tay Ý Ý theo bản năng nắm lại.bg-ssp-{height:px}
Lâu đến mức tinh thần không chịu nổi uy thế của hắn, mới nghe thấy hắn trầm thấp nói:
- Có thể.
Cô thở một hơi thật dài.
- Cảm ơn ngài.
Quay người lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vất vả mới nhoẻn nụ cười, một giây sau lại phai nhạt xuống, đổi thành vẻ u sầu.
Nam Cảnh Thâm cười như không cười nhếch khóe môi, nhìn theo cô đi vào biệt thự, đuôi lông mày hờ hững nhếch lên một tí.
Hắn thật tò mò, Tiêu Ý Ý có thể từ nơi nào có triệu, Tiêu gia là không thể hi vọng, thẻ cũng bị Hồ Bá thu rồi, cô bây giờ, ngoại trừ áo cơm không lo, chứ ở ngoài, kỳ thực không có kinh tế, như vậy, sẽ cầu xin đến ông chồng này sao?
Tổn thất triệu, chỉ vì giúp cô trút cơn giận, Nam Cảnh Thâm là cam tâm tình nguyện, tiền không đáng kể, cô cao hứng là được, kết quả lại vượt qua dự liệu của hắn.
Vì bảo vệ trinh tiết, liền loại nói khoác này cũng dám khen ngợi, không thể không nói can đảm lắm.
Đang suy nghĩ, chợt điện thoại di động rung lên.
Hắn liếc mắt nhìn số điện thoại rồi mới bắt máy.
- Lão tứ, giám sát chỗ khách sạn đã gửi tới hộp thư của cậu rồi.
Cố Đình Thâm bây giờ còn ở trong quán rượu, vừa mới từ trong phòng theo dõi đi ra.
- Khổ cực rồi.
Nam Cảnh Thâm không tới, chỉ an vị ở trong xe đem hình ảnh điều tra ra xem, vừa nhìn, đúng là phát hiện ra thú vị gì đó.
......
Sau khi Ý Ý về nhà, liền ăn cơm tối, tắm rửa sạch sẽ, lúc sắp ngủ nhận được điện thoại của giảng viên hướng dẫn, bảo cô ngày mai về trường một chuyến.
Cô đáp lại, sau đó gọi điện thoại cho giám đốc Tô xin nghỉ, vốn đang cho rằng giám đốc Tô sẽ từ chối, nhưng một tiếng liền đáp ứng, có điều đáp ứng cũng không thoải mái, điện thoại cũng cúp rất nhanh, cô nghĩ tới chuyện tối nay người khởi xướng là do người này, trong lòng liền không có hảo cảm, vừa nãy chắc cho rằng cô đi khởi binh vấn tội.
Nhưng vừa mới vào công ty, Ý Ý nào có can đảm kia.
Sau đó, cô gọi điện cho Tống Khải, hai người cẩn thận hẹn thời gian ngày mai cùng đến trường.
Ngày hôm sau, Ý Ý cùng Tống Khải bận rộn cả ngày, buổi tối ở kí túc xá đại học ngủ lại, ngày hôm nay qua đi, các cô coi như chân chính là sinh viên tốt nghiệp, sau đó cũng lại không có cơ hội trở về, trong phòng ngủ còn có hai cô bé khác ở, bốn người ăn mặc áo ngủ, váy ngủ đánh bài suốt đêm, đến hừng đông thì khóc thành một đoàn, Tống Khải từ trong bao lấy ra một bình rượu trắng, mọi người chia nhau uống cạn, coi như là tạm biệt, sau đó không biết đến bao giờ gặp lại.
Ngủ hai giờ, Ý Ý thức dậy, rửa mặt đơn giản rồi trực tiếp đi tới công ty.
Cô vừa tới, mới ngồi xuống, giám đốc thư ký đến gõ bàn của cô, bảo cô đi một chuyến đến văn phòng giám đốc.
Ý Ý rất bất mãn, hỏi là chuyện gì, thư ký cũng không biết, chỉ nói cô chỉ cần đến thôi.
Ý Ý nghĩ nghĩ, trước khi đi vào, đem điện thoại di động mở ghi âm, cửa đẩy ra, giám đốc Tô cười khanh khách nhìn cô:
- Tiểu Tiêu đến rồi a, đóng cửa lại đi.
Cô chỉ đứng ngay cửa, tay còn để trên tay cầm.
- Giám đốc, có chuyện gì thì cứ như vậy nói đi, ngày hôm qua tôi xin nghỉ, còn có nhiều công việc cần phải xử lý nữa.
- Nhìn cô kìa, khách khí với tôi như vậy làm cái gì.
Giám đốc Tô bước nhanh tới, muốn đóng cửa, Ý Ý cho là ông ta muốn chạm vào cô, nhanh chóng lấy tay ra, hướng về bên cạnh bước một bước.
Một bước này, vừa vặn là đứng vào trong phòng làm việc, lúc cửa đóng lại, lòng cô chìm xuống, quay đầu, tầm mắt hoảng loạn nhìn giám đốc Tô.
Lúc này trên mặt của ông ta, nơi nào còn có nụ cười, gương mặt âm u đầy tử khí nhìn chằm chằm cô.