- Sợ mình đào góc tường nhà cậu à?
Nam Cảnh Thâm không có biểu tình gì, cúi đầu, lồng ngực đích chấn động, phát ra một tiếng "A", lập tức ngậm thuốc lá hút một ngụm, con ngươi đen dấu trong khói thuốc càng thêm thâm trầm khó dò.
Đuôi mắt liếc nhìn, ninh ninh mi:
- Yêu khí của cậu quá nặng, chỉ sợ câu không được đâu.
Hạ Cận Niên cười đến gợi cảm, mặt không đổi sắc nhìn bài trong tay, hắn khẽ cười nói:
- Sao lại khoa tay múa chân như thế?
Nam Cảnh Thâm sờ bài, hắn đem lá cuối cùng đánh xuống:
- Tùy tiện.
Lá bài trên bàn làm hai người khác nhất thời nóng nảy, Cố Đình Thâm lớn giọng ồn ào:
- Khoa tay múa chân cái gì mà khoa tay múa chân, thật vất vả mới cùng chơi bài.
Phó Dật Bạch cũng theo phụ họa:
- Đúng, đánh bài đánh bài.
Không khí lý giương cung bạt kiếm, nếu hai người đàn ông này ở chung một chỗ, thường có chuyện, bọn họ nói động thủ, thì kiểu gì trên mặt cũng có vết thương, một đám đứng lên sẽ không ổn, ai muốn cùng bọn họ dây dưa.
......
Tống Khải Nhân từ bên trong khách sạn chạy ra, quần áo bị dính rượu, ánh mắt bối rối nhìn dãy xe sang đắt tiền, rốt cục thấy chiếc xe Bentley đen.
Cô cố sức chạy đến, gõ mạnh vào cửa xe:
- Anh là lái xe của Ý Ý phải không, mở cửa nhanh, Ý Ý gặp nguy hiểm!
Bạc Tư chính chớp mắt, cửa kính xe bị gõ lần thứ nhất hắn đã tỉnh, trong nháy mắt tản mát ra khí lạnh, thấy rõ ràng người bên ngoài xe, vì đề phòng nên chỉ hạ xuống nửa kính xe.
Hắn đẩy cửa xe ra, chân trước mới bước ra hắn đã hỏi ngay:
- Phu nhân làm sao vậy?
Tống Khải Nhân có gặp qua Bạc Tư vài lần, cô không xác định được người này đối với Ý Ý có trung thành hay không, nhưng khẳng định đối vị Tứ gia kia là trung thành, lúc này cũng không còn ai khác nữa, không bằng liều mạng một phen.
Cô chạy quá nhanh, không kịp thở, đã sốt ruột nói:
- Ý Ý bị Hạ thiếu bám theo, bắt cậu ấy uống rượu, bọn tôi không chịu, Hạ thiếu vẫn không buông tha cho cậu ấy, cầm lấy tóc của cậu ấy, đem rượu đổ vào miệng cậu ấy, tôi ngăn không được...... Các sinh viên ngại thân phận của anh ta, cũng không dám ngăn cản, anh nhanh đi cứu cậu ấy đi......
Bạc Tư chạy nhanh như gió vào khách sạn, sắc mặt lãnh trầm, nghe được là họ Hạ, cước bộ dừng lại:
- Là nhà Hạ ở Nam Thành?
- Đúng vậy!
Bạc Tư không đi tiếp, nhưng cũng không do dự lấy di động ra, lúc ấn dãy số hắn cố ý bước vài bước, bảo đảm âm thanh nói sẽ không bị Tống Khải Nhân nghe thấy.
......
Nam Cảnh Thâm mới vừa giải quyết hết nợ, bốn người đàn ông đang đi ra khỏi khách sạn, di động vang lên, hắn thoáng nhìn qua màn hình, quanh thân chợt lạnh xuống.
Bạc Tư chỉ trong vài tình huống mới gọi cho hắn.
- Nói.
- Tứ gia, phu nhân ở phòng , là vị nhà họ Hạ kia......
Người đàn ông đang nắm di động bỗng nhiên căng thẳng, trong hơi thở đầy lạnh giá làm cho người ta không rét mà run.
Sắc mặt hàm chứa phong sương, lạnh thấu xương nhìn về phía Hạ Cận Niên.
- Như thế nào, hối hận? Muốn cùng mình đánh nhau?
Nam Cảnh Thâm hừ lạnh:
- Trước quản tốt thằng cháu của cậu đi, tên đó ngay cả của người phụ nữ của tôi cũng dám động, đêm nay nếu bắt được tên đó thì tôi sẽ phế đi, cậu cũng đừng trách tôi.
Dứt lời, hắn cất bước đồng thời gửi trả lời.bg-ssp-{height:px}
Hạ Cận Niên ý thức được chuyện xảy ra đã chạm đến điểm mấu chốt của người này, trêu đùa trên mặt chớp mắt thu hồi, đi theo vào thang máy.
- Tôi đi với cậu.
......
Ý Ý hét lên muốn rượu, dạ dày lý giống như có tàu lửa, dường như ngũ tạng lục phủ đang di chuyển. Cô ghé vào trên bàn, cả người mềm nhũn, không dậy nổi đầu, đầu quay mòng mòng, cảm giác như muốn nổ tung, mí mắt không mở ra được, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, mông lung như một tầng nước, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hạ Thiếu Thông quăng vỡ một chai rượu ít nhất còn một nửa, hắn cũng mệt mỏi, đưa tay để lên mặt Ý Ý, dùng sức lay lay cô.
- Tôi xem cô không biết nhìn, được Hạ thiếu tôi coi trọng là phúc của cô, còn dám nhăn nhó với tôi, tôi đã sớm không quen nhìn thấy bộ dáng thanh cao của cô, thật nghĩ mình là thiên nga à?!
Ý Ý loạng choạng đầu, cô đã sớm mất đi ý thức, trên mặt toàn là cười, từ nội tâm tỏa ra sự chán ghét.
- Chính là chướng mắt con cóc nhà ngươi.
Hạ Thiếu Thông ngẩn ra, tiện đà ý vị thâm trường cười lớn:
- Mang rượu tới! Tôi không tin đêm nay không đổ chết cô.
Bên cạnh có người nhìn không được, đánh bạo khuyên nhủ:
- Hạ thiếu, cho dù không sai biệt lắm, vạn nhất lỡ nháo tai nạn chết người đấy......
- Cậu nghĩ rằng tôi và người Hạ gia còn không đền nổi một mạng người?
Hạ Thiếu Thông đảo mắt lạnh, người nọ liền không dám lên tiếng nữa.
Những người này, giống nhau chó nịnh nọt hắn, kỳ thật chỉ là sợ phía sau Hạ gia phía sau hắn, cố tình Tiêu Ý Ý không coi trọng anh ta, chuyện này làm sao anh ta nuốt trôi.
Lúc này, cửa bị người một cước đá văng.
- Dám động vào cô ấy một chút thử xem!
Mới vừa nghe thấy thanh âm, Hạ Thiếu Thông còn chưa có quay đầu, bả vai bỗng nhiên bị một bàn tay bắt lấy, người bị vật ngã xuống đất, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, miệng hùng hổ nói liên tiếp lời vô vị, vừa mở mắt, thấy người đứng ở cửa, nhất thời sợ tới mức mất đi hai lần say rượu.
- Chú...... chú Hai?
Hạ Cận Niên đứng dựa vào cửa, ôm cánh tay, như đang suy nghĩ cũng như đang cười, mỉm cười:
- Cháu ngoan, chọc vào người không nên chọc, chú cũng không thể nào cứu được cháu.
Hạ Thiếu Thông bỗng nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông rộng cao lớn kia, hắn nhìn thấy một bên người, khuôn mặt lạnh lẽo dần rõ ràng, Hạ Thiếu Thông sợ tới mức mất hết vẻ say rượu.
Nam Cảnh Thâm một tay lấy ôm lấy Ý Ý đang ngồi chỗ cuối. Cô cả người nhu nhược không xương, đầu vô thức dựa vào trước ngực hắn, vạt áo dĩ nhiên ướt đẫm, khóe miệng tỏa mùi rượu đế, cô cố sức tĩnh trợn mắt, rõ ràng đã không còn khí lực, bản năng lại rất nhanh nắm cúc áo hắn, suy yếu kêu lên:
- Nam Tứ gia......
- Ân.
Nam Cảnh Thâm bình tĩnh, nhưng ngũ quan lạnh lùng, thấp giọng lên tiếng cho Phó Dật Bạch:
- Cho cô ấy nước giải rượu.
Phó Dật Bạch không nói nhiều đem người ôm vào sô pha phòng bên.
Nhóm người đều là nghiện thuốc lá và rượu, trên người hắn lúc nào cũng mang theo thuốc giải rượu, lấy nước sôi nấu, bảo Cố Đình Thâm đem Ý Ý nâng dậy, múc từng muỗng đút cho Ý Ý.
Nam Cảnh Thâm không đi, hắn hoạt động gân cốt, khí chất quanh thân làm cho người ta sợ hãi.
Hạ Cận Niên biết hắn muốn làm cái gì, hắn ngồi xuống, rút thuốc ra hút, trầm giọng mở miệng:
- Xuống tay nhẹ chút, trong nhà nó là bảo bối ngoan của lão phu nhân.
Nam Cảnh Thâm tà mâu nhìn hắn, giọng mỉa mai.
- Yên tâm, sẽ cho cậu mặt mũi.
Hắn bước hai bước đi qua, hơi thở lạnh thấu xương có thể đem không khí đông cứng, hắn a cười ra tiếng:
- Sẽ lưu hắn một cái mệnh.