Dù cho có giao tình, Nam Cảnh Thâm từ trước đến nay chỉ cấp cho ba phần mặt mũi.
Người con gái vừa rồi, ý nghĩa đối với Nam Cảnh Thâm thì miễn bàn, Hạ Cận Niên không phải nhìn không ra, đắc tội hắn một lần, cũng không dám dây dưa lần nữa, chẳng sợ thằng cháu nhà mình bị phế mất tay chân, hắn cũng chỉ có thể ở một bên mà nhìn.
Người đàn ông này, lúc nổi nóng, thủ hạ lưu tình đến mức nào —— khó mà nói.
Nam Cảnh Thâm ngồi xuống, đốt thuốc lá, hắn nghiện thuốc lá rất nặng, thân mình thon dài đứng thẳng ở phía trước, hắn thu lại cảm xúc rất nhanh, lúc này, không ai biết được hắn đang giận ở mức nào rồi.
- Có nghĩ là sẽ bị đánh?
Giọng nói trầm ổn, con ngươi thâm trầm nhìn Hạ Thiếu Thông, giống như có lưỡi dao phóng ra trong gió.
Hạ Thiếu Thông bị người nâng dậy, hắn nắn bả vai, đã sớm không còn vẻ kiêu ngạo, lời cầu xin tha thứ cũng nói không nên lời, vì có quan hệ với Hạ Cận Niên, đầu óc Hạ Thiếu Thông thông suốt, vừa mở miệng liền hô:
- Chú Tư, đây là hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Lông mày Nam Cảnh Thâm nhướng cao:
- Nói như vậy, chính là không nghĩ sẽ bị đánh?
- Chú Tư nói lời này, nếu ngài đánh cháu, cháu không thể phản kháng sao?
Hắn đem thân phận trưởng bối của Nam Cảnh Thâm nâng thật cao lên.
Nhưng Nam Cảnh Thâm cố tình không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn mủi chân đẩy một cái ghế lại, ngồi xuống, thân mình tà dựa vào lưng ghế, một chân nâng lên, vắt trên đùi chân kia, khóe miệng ngậm thuốc lá, phun ra ngụm khói.
- Cậu nghĩ hắn uống bao nhiêu rượu?
Hạ Thiếu Thông thầm kêu không tốt, môi lại có chút run run.
- Hai chai đi......
Nam Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cái chia vỡ trên mặt đất, thân chai còn có thể thấy rõ logo, hắn hô hấp có chút trọng nặng.
Nồng độ Rémy Martin là %, đối đàn ông cái này thuần túy như uống rượu trái cây, nhưng Ý Ý tửu lượng kém, không thể uổng nổi một ly, bị ép uống hai chai liên tiếp, có thể nghĩ, Nam Cảnh Thâm có bao nhiêu tức giận.
Khóe miệng cong lên, ngón trỏ nhẹ đập vào thuốc lá, tiếng nói trầm lãnh:
- Mở hai mươi chai, tôi nhìn cậu uống hết, chuyện hôm nay sẽ cho qua.
- Hai mươi......
Sắc mặt Hạ Thiếu Thông đột biến, thiếu chút nữa đứng không nổi, ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía Hạ Cận Niên, nhưng ánh mắt Hạ Cận Niên cũng chưa từng nhìn qua.
Hạ Thiếu Thông sợ tới mức hai đùi run lên.
- Chú Hai, ngài không thể nhìn mặc kệ a.
Hạ Cận Niên cười nhạo một tiếng:
- Thằng nhãi con, chú Tư cháu chính là bán mặt mũi của chú, uống rượu, xóa bỏ, không uống, hắn có khi cho cháu ở trên giường than mấy tháng.
Hạ Thiếu Thông thế mới biết sợ, lại như cũ mạnh miệng.
- Chú Tư, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, chẳng phải chỉ là công cụ sinh đẻ thôi sao?
Nam Cảnh Thâm chậm rãi cười ra tiếng, tiếng nói trầm thấp, xen lẫn hàn ý:
- Phụ nữ không hiếm lạ, mấu chốt là, người cậu động đến, là người phụ nữa của Nam Cảnh Thâm tôi.
Lúc này, phục vụ mang rượu tiến vào, hai mươi chai Rémy Martin màu da cam, một bình đã mở đặt ở trước mặt Hạ Thiếu Thông.
Tình thế bây giờ, không phải ba xạo là có thể cứu được mình, trên ghế không có khoảng hở, một đám đều thục mặt, Hạ Thiếu Thông ỷ vào trong nhà tài đại khí thô, lại nhận hết hàng vạn sủng ái, tính tình ngang ngược, bất quá lại đụng phải Nam Cảnh Thâm.
Hạ Thiếu Thông mới uống có mấy chai, người đã có chút choáng váng.
Nam Cảnh Thâm không đi, một cây thuốc lá lại tiếp một cây thuốc lá, mày nhíu lại, nghịch cái bật lửa ở đầu ngón tay hắn.
Hết mười hai chai rượu, Hạ Thiếu Thông đã gục ngã, nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, cuộn mình lạnh run dưới đất.bg-ssp-{height:px}
Nam Cảnh Thâm một câu cũng chưa nói, đứng dậy rời đi, trực tiếp đi đến phòng cách vách.
Hắn đi rồi, Hạ Cận Niên mới gọi xe cứu thương, bảo bên kia an bài rửa ruột, mi tâm nhíu lại không nói được một lời.
Hắn mới vừa đi ra ngoài cửa, một bóng người hung hăng tiến trong ngực, người phụ nữ vẻ mặt thất kinh từ trong ngực hắn chui ra, chạy vào phòng nhìn một vòng, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, quay đầu lại nắm áo Hạ Cận Niên.
- Ý Ý đâu, các người là lũ cầm thú, đem Ý Ý đi đâu rồi?
Khóe môi Hạ Cận Niên mơ hồ có mỉm cười, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng nhu hòa.
- Đừng có gấp, cô ấy tốt lắm.
Tống Khải Nhân bổ nhào lên đánh hắn, miệng chửi bậy nói:
- Tôi cho các người khi dễ người, cho các người khi dễ nhân...... Ý Ý hôm nay nếu có xảy ra gì, tôi sẽ không để yên đâu!
Móng tay cô cào qua miệng hắn, khí lực lớn, cào ra máu chỗ miệng.
Thấy máu, cô mới thoáng bình tĩnh, giật mình nhìn thấy vết máu trên khóe miệng người đàn ông, cùng với dung nhan điên đảo chúng sinh của hắn, đang chờ thừa nhận tức giận của hắn, hắn chỉ ôn nhu cười ra tiếng:
- Mèo hoang nhỏ, khuôn mặt này của gia rất quan trọng, cào phá hủy mất, em bồi không nổi đâu.
Hắn mặc dù đang cười, thậm chí ngũ quan đều là ý cười, nhưng trong con mắt phượng kia, là mảnh hồ sâu vắng lặng.
Tống Khải Nhân rùng mình không lý do, trong đầu đột nhiên phát tín hiệu nguy hiểm.
Người đàn ông này, là cây thuốc phiện không thể chạm vào.
......
Nam Cảnh Thâm đi rất nhanh vào phòng bên cạnh, vào cửa liền hỏi:
- Đã giải rượu cho cô ấy xong chưa?
- Cô ấy đã uống thuốc.
Phó Dật Bạch nhỏ giọng nói:
- Bất quá, rượu có thể giải, nhưng trong người cô ấy có thứ khác giải không được.
- Cái gì vậy?
- Mị dược.
Hô hấp người đàn ông trầm xuống.
- Thật to gan.
Phó Dật Bạch gãi mũi.
- Lão Tứ, cho dù đã giáo huấn qua, nhưng vẫn phải cấp Hạ Đại Hắc vài phần mặt mũi, còn nữa, Hạ gia ở Nam Thành, cậu dù sao cũng phải cố kỵ vài phần.
Nam Cảnh Thâm khựng lại, dù đang rất tức giận, nhưng hắn cũng không có hành động theo cảm tính qua phòng bên nháo tiếp.
Hắn hướng đến sô pha, đem Ý Ý bế lên, thân thể nho nhắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, liền ỷ lại tiến vào trong lòng hắn.
Trên người hắn không có mặc áo khoác, hai cúc áo mở ra, đường cong cơ ngực có thể thấy rõ ràng. Loại mát lạnh trên người cùng mùi thuốc lá, tạo ra cảm giác yên tâm lạ thường.
Ý Ý ngửi được mùi hương này, cảm thấy rất quen thuộc, đầu nhịn không được để sát vào hắn, tóc trên trán tán loạn, hướng vào lòng hắn chọc chọc.
Người đàn ông kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, ngón tay cô nắm lấy áo sơmi hắn, làn da tiếp xúc với bên ngoài quần áo ửng đỏ, cô nghiêng mặt, hô hấp nóng bỏng phả vào da hắn.
Nam Cảnh Thâm ôm cô bước nhanh đi ra ngoài, phía sau không có ai đi theo.
Bạc Tư đứng chờ ở trước cửa lớn khách sạn, Nam Cảnh Thâm ôm cô ngồi vào ghế sau, trên cánh tay thoáng lắc lư một cái, cô rời đi ngực hắn, Nam Cảnh Thâm còn chưa có đi, chính cô đã muốn trở lại trong lòng hắn, cuộn ngón tay mình lại, dùng sức nắm quần áo hắn.
Nam Cảnh Thâm cảm thấy mềm mại, vỗ vỗ lưng trấn an cô, dỗ dành nói:
- Ngoan, đừng sợ, anh ở đây.