"Cái gì?! Không được không được! Cái đó.... Đồ chơi đó chơi không được đâu!"
Linh Quân mở to mắt hoảng loạn nhìn Thiệu Huy một tay nhấc bổng hắn ôm vào lòng, tay còn lại lục lọi từ trong tủ ra một bộ đồ chơi tìиɦ ɖu͙ƈ hoành tráng xa hoa.
"Đệt.... Dung Liễn chị sẽ chết dưới tay tôi!!!"
Hắn nhìn thấy mọi thứ đồ chơi được bày lên trên bàn liền kêu khóc thảm thiết, hắn chưa muốn chết sớm đâu.
Thiệu Huy để hắn trong lòng, thích thú nhìn những sợi dây xích dài trên bàn, máy rung cỡ lớn cỡ nhỏ, lại còn có thêm roi điện, vòng cổ, dây thừng và nhiều nhiều thứ khác nữa. Cô vợ cũ này của hắn xem ra rất sành sỏi những thứ như vậy.
Thiệu Huy thì thích thú, nhưng cái tên bánh mật trong lòng hắn khóc thành sông luôn rồi.
"Không muốn không muốn! Anh muốn chơi trò tình thú thì tự chơi đi!!"
"Ngoan ngoãn một chút.... Thú tính của tôi rất khó kiềm nén, nếu cứ bày ra vẻ mặt uẩn khuất đó thì...."
Thiệu Huy đem cằm Linh Quân nâng lên, ánh mắt phảng phất một tầng sương mù, nhìn đến hoang dại. Linh Quân còn lạ gì với tính khí lúc này của hắn, hắn bình thường nho nhã cấm dục đến đâu thì chỉ cần đêm buông xuống, thú tính lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Mà chính Linh Quân lại phải là người chịu đựng trò chơi tình thú này của hắn.
Nhưng Linh Quân không hề kháng cự, bởi hắn đặt người này vào trong tim, khắc sâu đến tận xương tủy.
Những lúc hắn bị làm đến trướng đau, bị làm đến mức khóc nghẹn đi, người này đối với hắn không hề có hai chữ ghét bỏ.
Bởi vì trong sự đau đớn ấy, hắn cảm nhận được ấm áp, cảm nhận được xúc cảm mãnh liệt của con người.
Không chỉ là kɦoáı ƈảʍ thể xác, mà còn là sự an ủi tinh thần.
Chỉ có đắm chìm vào hoàng tộc trước mắt, hắn mới có thể quên đi nỗi đau.
"Vậy thì thử xem.... Trò chơi tình thú này của anh xem ra cũng rất thú vị, tôi đây cũng muốn thử trải nghiệm."
Linh Quân mỉm cười, chìa đôi bàn tay đầy vết đạn ra trước mặt Thiệu Huy. Đôi mắt hắn cong lên một đường hoàn mỹ, kết hầu lăn xuống một chút. Thiệu Huy nhìn hắn một lúc lâu, nghiêm giọng hỏi lại, "Em đã chắc?"
"Không phải nếu tôi cự tuyệt thì anh vẫn sẽ làm đó thôi. Vậy thì chúng ta thử xem, Thiệu thiếu gia."
"A....Ưʍ..... Mẹ nó tôi rút lại lời vừa nãy!!"
Linh Quân nhẫn nhịn tiếng kêu trong cổ họng, cứ như thế nằm ngửa dưới sàn nhà mà run khẽ lên đôi chút. Cả ngực và cổ hắn đều bị một sợi xích đen quây lấy, âm thanh kim loại va chạm vào nhau có chút hỗn loạn. Hắn không ngờ Thiệu Huy lại là tên biếи ŧɦái dâʍ ɭσạи đến vậy, hắn vừa dứt câu liền đem xích trói hắn lại, ngay cả phần đùi trong của hắn cũng liền đầy rẫy vệt hôn đỏ chói. Toàn bộ quần áo tất thảy lần lượt bị đem lột sạch, tiết trời Bắc Kinh trở lạnh lại thêm va chạm da thịt với kim loại khiến hắn không khỏi cảm giác lạnh buốt.
"Ai da chủ tịch Linh sao lại trơ tráo như vậy, nam nhi đại trượng phu nói là phải giữ lời nha....."
Thiệu Huy hơi dẩu môi, luyến tiếc dứt ra nhũ hoa ửng đỏ vẫn đang phập phồng trước mặt hắn. Hắn chỉ đang làm đúng nghĩa vụ thôi nha, hắn đâu có làm gì sai.
Nhưng cơ thể nam nhân này quả thật quá sức quyến rũ đi.
Làn da bánh mật được tô điểm đỏ hồng lại trông cực kỳ đẹp mắt, nếu không phải hắn có ý chí kiên cường thì nơi phía sau gợi cảm kia liền bị hắn làm cho sưng tấy lên. Ngước nhìn gương mặt ủy khuất trước mắt, lại cảm thấy ánh mắt ngấn lệ kia thật khiến người khác muốn giày vò.
"Khốn kiếp.... Mấy cái thứ này..... Nếu cho vào liền không chịu nổi đâu....."
Linh Quân trợn tròn mắt, nước mắt thiếu chút nữa rơi dài trên gương mặt. Trên bàn bày biện vô số dương cụ, mà kích cỡ nhỏ nhất cũng tầm cm, dài nhất cũng là cm. Không được không được, nếu cứ không chuẩn bị mà đưa vào, hắn có là thánh cũng chết ngay lập tức.
Dương cụ được thiết kế tỉ mỉ, không chỉ đơn giản là hình dáng ƈôи ŧɦịŧ giả, trên thân dương cụ còn có nhiều phần hình dáng khó hiểu, lại chắc là khiến cho kɦoáı ƈảʍ tăng thêm. Dung Liễn thực sự là toàn tâm toàn ý lựa chọn một bộ trò chơi có một không hai nhất ở Macau về cho Thiệu Huy dùng thử nha.
Xích trói Linh Quân là loại đặc biệt, tuy là dây xích nhưng đặc biệt không gây tổn thương da, xét cho cùng chỉ là cảm thấy hơi lạnh do kim loại gắn trên xích tiếp xúc da thịt. Nhưng cảm giác này mang loại kɦoáı ƈảʍ cực độ, đảm bảo khiến người sử dụng không khỏi kêu lên suиɠ sướиɠ.
"Chúng ta dạo đầu trước, rồi những thứ này sẽ cho vào sau cũng được. Em thật là không cần vội nha, chỉ mới có hơn bảy giờ. Chúng ta còn lâu lắm, đến sáng cũng được, không cần gấp gáp."
Chết tiệt! Hôm nay Thiệu phủ im ắng lạ thường, thì ra tên biếи ŧɦái này đã sắp xếp tất cả mọi thứ, đuổi hết mọi người trong Thiệu phủ về để làm cái việc này!
"Hôm nay anh lại còn có cái trò SM play này nữa, sau này còn định play cái gì nữa đây?"
Linh Quân cắn cắn môi, đem những tiếng rên dâʍ ɖu͙ƈ cất sâu vào đáy họng. Cậu nhỏ của hắn đã cương cứng, từ nãy đến giờ vẫn run rẩy kịch liệt hưởng ứng. Thiệu Huy lại dùng một đai dây đeo từ cổ hắn xuống đến cự vật căng cứng phía dưới cột chặt đỉnh khấc, vì vậy mỗi chuyển động của hắn đều khiến bên dưới cũng căng theo, rất khó chịu.
Thiệu Huy nhìn cự vật to lớn quyến rũ giật liên hồi thì rất khoái chí, loại play này hắn cũng là lần đầu thực hiện, vì thế mất đến một đêm thâu nói chuyện với Dung Liễn để rõ cách sử dụng. Dung Liễn cũng quả thật quá nhiệt tình đi, bao nhiêu cách dùng bao nhiêu tư thế đều truyền đạt hết cho hắn.
Hắn cũng từng hỏi vì sao Dung Liễn không hận hắn, vì sao lại vui vẻ chấp thuận hắn có người đàn ông khác?
Cô vẫn rất điềm tĩnh trả lời hắn, bởi vì người đàn ông bên cạnh hắn là Linh Quân. Bởi vì là Linh Quân nên sẽ không còn lo lắng, cũng không hận thù gì cả. Cô nể sợ Linh Quân, một vị thủ lĩnh thực thụ, một người thiếu niên sống với chính bản thân mình. Trong xã hội đầy rẫy tội lỗi lại có thể một mình bóng lưng hiên ngang, một mình đương đầu với tất cả. Cô biết, cô biết từ ngày ấy ba năm trước, Thiệu Huy đã một lòng với thiếu niên ấy. Nếu đã một lòng nguyện ý như thế, cô có hận thì làm được gì?
"Sau này play cái gì nữa a..... Em nói xem để em đeo tai mèo rồi rêи ɾỉ chắc sẽ tuyệt lắm."
Thiệu Huy dùng hai ngón tay sờ sờ cằm suy tư. Hắn bật cười khanh khách, viễn cảnh lúc đó chắc chắn rất đáng yêu nha.
Hai ngón tay thon dài bỗng nhiên được bao lấy, tầng tầng hơi ấm cùng không khí ẩm ướt khiến Thiệu Huy có chút ngỡ ngàng.
"Ưʍ...." Linh Quân ngậm lấy ngón tay Thiệu Huy, chầm chậm dùng lưỡi khuấy đảo vòng quanh, như một gia chủ nhiệt tình tiếp khách quý, hăng say đến mức suýt chút nữa đã cắn gẫy ngón tay hắn. Hôm nay dù giá nào thì ông đây cũng phải chiếm thế chủ động.
"Chậc.... Tôi nuôi phải một mèo con dâʍ đãиɠ rồi thì phải. Để tôi xem em còn chịu được tới khi nào."
Thiệu Huy hắng giọng, đem sợi dây nhỏ buộc đỉnh khấc rút mạnh một cái. Cảm giác tê dại truyền đến sống lưng Linh Quân, hắn giật nảy người rên một tiếng lớn, đầu nhũ nhô lên đôi chút mẫn cảm vô cùng. Cái tên thiếu gia này từ lúc buộc đỉnh khấc hắn đã không ngừng liếʍ ɭáρ cự vật khiến nó trở nên cực kì nhạy cảm, thứ khốn nạn.
"Thiệu Huy..... Đừng.... Nó sẽ ra mất...." Hắn ngửa cổ, đem hơi thở dồn dập phả ra không trung hư thoát. Yết hầu gợi cảm lăn dài theo hơi thở, mái tóc bết lại trước trán, pha một vẻ dâʍ đãиɠ vô cực vô lạc.
Khoái lạc này, hắn muốn nhiều hơn nữa, hắn muốn tất cả tinh túy của người kia chôn vùi vào hắn.
"Thiệu Huy.... Tôi muốn làm cho anh...."
Hắn luôn để Thiệu Huy làm việc này, căn bản hắn chưa từng nghĩ đến có khi nào Thiệu Huy sẽ vì vậy mà hao tổn sức lực mà mệt mỏi không. Mà hắn, thì hắn không bao giờ muốn người này chịu khổ.
"Hôm nay em ngoan ngoãn lạ thường nhỉ? Bị tôi làm đến mức đê mê rồi à?"bg-ssp-{height:px}
Thiệu Huy mở to mắt, thường ngày cũng đâu có chủ động như vậy chứ. Hắn ngẫm một lúc liền nghĩ ra một kế cực hay, chắc chắn chọc Linh Quân đến phát khóc.
Hắn rút ra một dương cụ màu đen, dài tầm cm đưa lên trước mặt Linh Quân. Đôi mắt hồ ly cong lên một ý cười ranh mãnh, hạ giọng, "Vậy thì em thử tự mình đưa thứ này vào trong em đi."
"Cái....Cái quái gì chứ?! Ý của tôi không phải vậy, mà là..... Ưm!"
Hắn chưa kịp bàng hoàng thì Thiệu Huy đã một tay ôm lấy eo hắn đặt lên người mình, dùng cả hai tay tách rộng đùi hắn ra. Linh Quân cảm nhận được cậu nhỏ của hắn lại bị siết lại đôi chút, tϊиɦ ɖϊƈh͙ rỉ ra đặc sệt trên cơ bụng, bất giác cảm nhận được cả cơ thể nóng rực như bị thiêu đốt.
Thiệu Huy đem môi hắn ấn xuống, bờ môi mềm mại từng chút từng chút lấp đầy khoang miệng hắn, đem tất cả hăng say cuồng nhiệt đắm chìm vào ảo mộng.
Cánh tay Linh Quân không tự chủ ôm chặt lấy cổ Thiệu Huy, bàn tay hư hỏng lại như thói quen cào mạnh lên cổ hắn. Chậc chậc, mèo con này mạnh bạo quá rồi, cào hắn đến rướm cả máu.
"Nào nào, em làm cho tôi xem đi. Thật muốn nhìn vẻ mặt dâʍ ɭσạи của em khi đưa thứ này vào hậu huyệt đỏ hồng đó nha...."
Thiệu Huy nhìn Linh Quân với ánh mắt đầy chờ mong, nhưng đành chịu. Ranh ma vẫn là ranh ma, Linh Quân biết tỏng ý định của hắn đành chỉ ngậm ngùi nhận lấy dương cụ đen kia.
Nước bọt nuốt xuống một cái, Linh Quân hít một hơi thật sâu làm cho hậu huyệt co lại đôi chút.
Hồng hào lại mềm mại, cánh mông căng tròn săn chắc nhuốm màu bánh mật thật tuyệt tác a.
Thiệu Huy giữ chặt bờ mông của người phía trên, ngón tay lại bấu lấy dùng sức banh rộng ra. Hắn có cảm giác người trước mắt hắn sắc thái thay đổi đôi chút, gợϊ ȶìиɦ hơn rất nhiều nha.
Hắn cũng đâu phải dễ chịu, phần dưới căng trướng đến khó chịu, nhưng nếu muốn nhìn thấy tuyệt tác, hắn phải nhịn.
"A! Phía dưới của anh căng đến như vậy, còn.... Ưm! Còn bắt tôi nhét thứ dương cụ này vào?!"
Linh Quân hạ người, cảm nhận được rõ rệt con quái vật kia nãy giờ cứ cọ cọ vào mông hắn, hắn cũng đâu có ngốc đến mức không nhận ra. Rốt cuộc là vì cái gì, tại sao cương như vậy còn không cho vào, phải bắt hắn tự mình cho thứ kia vào chứ?
"Mỹ cảnh là thứ dễ dàng được chiêm ngưỡng sao? Tôi phải nhẫn nhịn để được tận mắt nhìn thấy mỹ cảnh của em chứ."
Thiệu Huy nghiêng đầu nhìn từng giọt mồ hôi tinh khiết chảy dài trên khuôn ngực Linh Quân, không nhịn được vươn mình cắn vào cổ Linh Quân một cái. Hương thơm đàn ông hòa lẫn với mùi mồ hôi, chưa bao giờ Thiệu Huy lại yêu thích mùi hương này đến vậy.
"Ha..... To quá.... Ưʍ...."
Bờ môi dày khẽ siết, Linh Quân cong người đưa dương cụ dài vào bên trong. Đây là lần đầu tiên hắn tự làm việc xấu hổ này, thể diện của hắn đặt ở đâu đây.
Nhưng hắn không thể kháng cự, bởi hắn phục tùng người đàn ông này.
Hắn cảm nhận từng tế bào trong cơ thể hắn muốn tuôn trào, tất cả muốn bộc phát. Dương cụ đi vào hậu huyệt ấm nóng, nhịp thở của hắn cũng dần trở nên hỗn loạn. Dây thừng bao lấy thân thể hắn, truyền cho hắn từng cơn lạc thú, cả cự vật của hắn cùng hai hòn bi to đều được buộc lấy, dưới tác động của Thiệu Huy càng thêm siết chặt. Khoái lạc đến từ phía trước lẫn phía sau, chính là loại khoái lạc đưa con người vào hư ảo, mộng mị không thể tỉnh lại.
Thiệu Huy đôi lúc lại tự mâu thuẫn mới chính mình, làm sao để người đàn ông này mãi mãi thuộc về mình? Hắn biết nếu năm đó Linh Quân không chọn con đường này, hắn đời đời mãi mãi sẽ không bao giờ có thể gặp được Linh Quân. Nhưng hắn đã quá quen với việc có Linh Quân bên mình, hắn đã quen thuộc mùi hương này, quen thuộc từng hành động cử chỉ của người này. Hắn ích kỷ, hắn muốn chiếm người cho riêng hắn, nhưng hắn lưỡng lự. Linh Quân sẽ chấp nhận sao? Người hắn yêu là người như thế nào chứ? Là người dưới tâm hắn nhưng trên tâm vạn người, là người thống lĩnh, là kẻ thống trị. Mạng sống của Linh Quân tựa mạng sống của Thiệu Huy, nhưng hắn lại nhiều lúc không tài nào bảo vệ được người, bởi vì thế giới đầy rẫy cạm bẫy, đầy rẫy máu tanh, người hắn yêu lại ngông cuồng một mình bước đi, một mình đương đầu.
"Anh làm sao vậy? Nét mặt có chút kì lạ...."
Linh Quân đặt hai tay mình lên má của Thiệu Huy ôn tồn hỏi. Hắn chớp chớp mắt nhìn Thiệu Huy đang sững sờ nhìn hắn, dường như vừa thoát ra khỏi một chuỗi suy tư vô tận. Bàn tay đầy rẫy vết đạn của hắn vén lại lọn tóc mềm của Thiệu Huy, ân cần đặt lên môi một nụ hôn. Hắn không thạo việc nhìn tâm tình của người khác, nhưng hắn nhìn được nỗi bất an trong đôi mắt xinh đẹp kia.
"Tôi chỉ là suy nghĩ, làm sao để bắt em mãi mãi nằm trong vòng tay tôi? Tôi vô định, tôi có em hôm nay, nhưng ngày mai thì sao? Sợ một ngày nào đó, em sẽ....."
Sẽ rơi bỏ tôi, sẽ để tôi cô độc một mình giữa hào nhoáng hoàng tộc tôi không màng đến.
"Sẽ không." Linh Quân ôm lấy người trước mặt, đem thân ảnh chôn vào tâm trí, sâu đến mức không muốn ai có thể tìm thấy. Là lần đầu tiên thấy được ánh mắt cưỡng cầu ấy, lần đầu tiên thấy được một tia run rẩy trong đôi ngươi vốn tĩnh như ao nước lạnh lẽo, bỗng trở nên xao động.
Hắn không bao giờ từ bỏ người, bởi vì người đến một khắc, không bao giờ từ bỏ hắn.
Tình yêu của hắn tựa một chân trời rộng lớn không có điểm dừng. Hắn cũng không biết được giông bão sẽ đến phá nát chân trời của hắn lúc nào, hắn chỉ có thể tận lòng tận hưởng những khoảnh khắc đáng quý nhất, bên cạnh những người quan trọng nhất đối với hắn. Hắn từng hứa với người sẽ không bao giờ bỏ rơi người, nhưng hắn lại quên đi mất, tổn thương người hắn yêu, rời bỏ người hắn yêu, để lại người cô độc hiu quạnh giữa muôn trùng bi ai.
"Linh Quân. Tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em."
Thiệu Huy cứ chôn mặt vào bờ ngực rắn rỏi, thanh âm cứ bật lên như một đứa trẻ, là yêu đến mức cảm thấy nói thế nào cũng không đủ, là yêu đến mức muốn điên rồi.
"Ha ha ha đừng nói nữa, anh cứ như con nít đòi mẹ ấy."
Linh Quân bật cười một tiếng, cảm thấy Thiệu Huy càng lúc càng phụ thuộc vào hắn rồi, không chỉ mình hắn ngày càng muốn dựa dẫm Thiệu Huy, đến đối phương cũng dần trở nên tương tự rồi. Nếu quá sâu đậm đến mức phụ thuộc lẫn nhau, sau này làm sao hắn nỡ rời xa chứ.
"Hưʍ.... A!"
Chết tiệt! Linh Quân quên mất cái thứ khốn nạn phía sau hắn, vừa nãy hắn không cẩn thận cười đến co người, kết quả lại làm dương cụ kia như được đà mơn trớn từ từ tiến sâu hơn.
"Tôi quên mất em còn thứ đó bên trong.... Một mình làm thì hơi khó, để tôi giúp em đưa nó vào nha?" Thiệu Huy chợt nhớ ra, liền dùng tay chạm đến dương cụ kiểm tra, đã vào gần hết rồi, dương cụ có một dây nhỏ gắn ở đáy nên nếu có cho hết vào thì vẫn rút ra bình thường. Nếu đã vậy thì.....
"Đừng! Cái đó nó to lắm!! Đừng mà..... A!"
Tên chết bầm! Hắn đã nói đến thế rồi mà vẫn cư nhiên nắm lấy dương cụ đâm mạnh vào bên trong, hại hắn thích ứng không kịp rên một tiếng lớn, cả người đờ đẫn giật lên mấy cái, lại vô tình như điểm hút mắt trong mắt người kia.
"Gợϊ ɖụƈ thế này..... Có phải tôi dạy em quá điêu luyện rồi hay không?"
Thanh âm Thiệu Huy bắt đầu trở nên khàn khàn, hắn liếc nhìn một lượt Linh Quân. Làn da bánh mật được trói chặt bằng xích đen, cổ cũng được đeo lên một choker đỏ thẫm, đầu ngực đều bị bách đến trồi lên đôi chút, như hạt đậu nhỏ hồng hào phơi bày giữa thanh thiên, đẹp đến lóa mắt. Lại liếc nhìn phía dưới đầy dâʍ đãиɠ kia, bờ mông căng tròn cong lên giữa không trung, cánh mông săn chắc khẽ run theo nhịp điệu trừu sáp của dương cụ, tác động đến cự vật phía trước cũng rung lắc không ngừng. Hắn bất giác kéo mạnh phần dây siết cậu nhỏ của Linh Quân, cậu nhỏ kia đã cương cứng đến mức muốn phát nổ rồi, một tác động mạnh thôi cũng khiến nó bắn ra tức thì. Linh Quân ôm chặt cổ hắn, cả thân thể cong lên phía trước, nước bọt từ khóe miệng chảy dài theo xương hàm xuống hầu kết, quyến rũ mê người. Linh Quân bắn ra một cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ lớn, tất cả đều bắn lên áo của Thiệu Huy, một chút vươn trên khóe môi Thiệu Huy, tên chết bầm này lại đưa lưỡi ra liếm sạch sẽ.
"Khốn nạn! Tôi liền cầm mã tấu chém chết anh!! Tưởng tôi không dám đập anh à?!"
Linh Quân như cá mắc cạn giãy đành đạch muốn vồ vào mặt Thiệu Huy, nhưng tên hoàng tộc này lại mạnh bạo rút mạnh dương cụ ra, mang theo một chút dịch sệt từ hậu huyệt đỏ hồng, ướŧ áŧ mà rút mạnh ra khiến hắn rên lên một tiếng lớn. Hai bên đùi như mất hoàn toàn sức mạnh, Linh Quân liếc nhìn đồng hồ, má ơi mới có tám giờ!!
"Nào nào..... Chúng ta tiến vào chính sự thôi, hôm nay nếu không rên cho tử tế thì tôi sẽ làm em đến chết!"
Tác giả có lời muốn nói: Việc học tập của au đang rất là mệt mỏi, thêm một việc nữa là au sẽ học buổi tối đêm ở trường vào thứ hai, thứ ba, thứ năm và thứ sáu. Mà au vẫn phải update song song hai bộ truyện nên có vẻ tiến trình sẽ chậm hơn đôi chút. Mọi người độc giả hãy thông cảm cho au nhé, au không muốn đâu, nhưng au cần tập trung học tập trong năm nay vì năm sau au sẽ bước vào rồi. Cảm ơn mọi người nhiều vì đã thông cảm cho con au khó khăn này nhé, và hãy tiếp tục ủng hộ tui nha!