"Quả thật là rên tuyệt hơn rất nhiều nha, em sợ chết đến vậy à?"
Thiệu Huy đặt Linh Quân lên sofa rộng, bản thân cũng kéo khóa quần lôi ra con quái vật đã ngẩng cao đầu, phía đỉnh quần đặc chút dịch trắng, hắn nhẫn nhịn đến thế là quá đủ rồi, hắn cương cứng khó chịu lắm rồi.
"Hưʍ..... A..... Sướng quá.... Thích lắm....."
Thanh âm bành bạch vang lên trong cái không gian tĩnh mịch, xa hoa tráng lệ nơi phòng khách Thiệu phủ, hòa lẫn cùng tiếng rên khêu gợi đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trầm trầm ấm nóng của người thiếu niên da bánh mật tạo nên một mỹ cảnh tuyệt trần.
Cả hai quấn lấy nhau, đem cự vật của đối phương tiến lại gần, dưới sự mơn trớn của mồ hôi cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ trước đó liền dễ dàng đem nhau cọ xát, đem kɦoáı ƈảʍ truyền cho nhau. Thiệu Huy mở rộng hai bên chân của Linh Quân, thích thú cắn cắn nhiều vết vào đùi trong mẫn cảm tạo nên những dấu đỏ trải dài hai bên đùi, nhìn đến thích thú mới lại cắn tiếp.
"Má! Anh là chó hả?! Cắn cắn gặm gặm như con cẩu không bằng!" Linh Quân dùng sức đẩy đầu Thiệu Huy ra, tiện thể nắm luôn tóc của hắn đem lên, để lộ ra gương mặt anh tú mỹ miều. Cũng lâu rồi Linh Quân vẫn chưa nhìn rõ gương mặt này, gương mặt hắn khi vuốt hết tóc mái lên đẹp một cách kì ảo, là vẻ đẹp của hoàng tộc, thanh cao quyền quý tựa Hoa Diên Vĩ.
"Tôi là cẩu đó thì sao? Là cẩu hồ ly đó đã sao? Vẫn có thể đè được chủ tịch RS đây nha nha."
Thiệu Huy vòng lưỡi chạm nhẹ vào hòn bi to tướng của Linh Quân, thích thú trêu đùa đẩy qua đẩy lại. Hắn đối với những phản ứng của Linh Quân cảm thấy rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, người này ngoài mặt hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng đến khi tiếp xúc xáƈ ŧɦịŧ với hắn đều trở nên mẫn cảm vô cùng, bất kì động tác nào cũng đều trở nên nhạy cảm.
"Anh.... Im miệng đi! Ưʍ.... Tôi sắp....."
Bàn tay Linh Quân nắm chặt tóc của Thiệu Huy, duỗi thẳng người tiếp nhận ma sát của cự vật bên dưới cùng thứ to lớn của Thiệu Huy. Thứ âm thanh gợϊ ȶìиɦ ngày một lớn, Linh Quân lại có vẻ gấp gáp ôm lấy cổ Thiệu Huy, gắt gao trừu sáp liên tục, hắn lại muốn bắn đến nơi nữa rồi.
"Tôi không làm nữa, mệt rồi. Em muốn bắn thì tự mà động." Thiệu Huy dẩu môi, đưa ngón tay quệt đi làn nước trên khóe mắt của Linh Quân. Đôi mắt ấy đục ngầu, du͙ƈ vọиɠ và ham muốn chiếm lấy toàn bộ đầu óc, nhưng hắn thực sự muốn thấy rốt cuộc Linh Quân làm được đến mức nào.
Dương cụ vẫn được nhét lại bên trong hậu huyệt, lần này là loại có nút điều chỉnh rung, mà cấp độ đang có là tốc độ nhanh nhất. Dương cụ khuấy đảo bên trong, đem từng thớ thịt mềm mỏng bên trong tạo nên một chấn động đến điểm G mẫn cảm. Linh Quân thật chỉ muốn giật lấy điều khiển từ tay Thiệu Huy, cái tên gian manh này giữ chặt điều khiển bằng miệng, không cho hắn với tới.
Hắn muốn thứ kia của Thiệu Huy đưa vào, không phải cái máy rung chết tiệt này!!
"Động? Động kiểu gì hả?!!"
"Tôi bế em, em tự mình động để trừu sáp, không phải em muốn bắn lắm rồi sao?"
"Nhưng mà.... nhưng mà tôi...."
Linh Quân gượng đến đỏ mặt, hắn dùng tay lau đi khóe miệng. Bắt hắn tự động? Khác gì bắt hắn tự tɦủ ɖâʍ bằng cách sử dụng thứ kia của Thiệu Huy chứ, loại chuyện mất mặt này hắn không muốn!
Không phải chỉ là làʍ ŧìиɦ thôi sao, cứ trực tiếp đưa thứ kia vào thôi thì mất mát cái gì?! Sao cứ vòng vo mãi đến phát cáu thế!
Đây chỉ là suy nghĩ tức thời của hắn, là tia lý trí cuối cùng của hắn.
Cả dây lí trí cuối cùng, đứt rồi.
Linh Quân chần chừ mãi, cuối cùng duỗi hai tay, bàn tay phẩy phẩy làm động tác mời. Thiệu Huy khẽ cười, nghe theo lời mời kia bế cả người Linh Quân lên, đổi vị trí để hắn nằm dưới, Linh Quân nằm trên. Linh Quân ngồi trên đùi hắn, không biết là vô tình hay cố ý đều mở rộng hai chân, tất cả tư mật đều lộ ra mỹ cảnh trước mắt, là đang khích hắn.
"Hộc.... hộc.... Khốn nạn..... Sướng quá."
Linh Quân dùng một tay đặt lên ngực của Thiệu Huy làm điểm tựa, tay còn lại vòng ra sau giữ chặt lấy gót chân của mình, ra sức tạo trừu sáp. Mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán, theo yết hầu chảy dài xuống. Hắn nhắm chặt mắt, chân mày khẽ chau lại, kɦoáı ƈảʍ dồn dập chiếm lấy đầu óc, hắn thỏa mãn trong từng chuyển động, trong từng âm thanh đầy dâʍ ɭσạи kia phát ra.
"Xem kìa.... Có vẻ chúng ta sẽ cùng bắn rồi...."
Thiệu Huy cũng khàn giọng, cả cơ thể căng cứng, cực điểm của hắn gần đến rồi. Hắn nheo đuôi mắt nhìn hai thứ to lớn đang quấn lấy nhau, dưới mơn trớn của tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng mồ hôi trở nên bóng loáng, âm thanh theo đấy càng lớn. Thiệu Huy bắt lấy bàn tay đặt trên ngực, nâng niu đưa lên hôn vào từng ngón tay, đôi môi ấm nóng lướt qua từng ngón, từng ngón rồi khẽ mở môi hút lấy những đầu ngón tay dài.
"Hưʍ..... Thiệu Huy.... Thiệu Huy...."
Má nó hắn muốn tự rọ mõm của mình quá!!
Linh Quân à Linh Quân, mày lại học đâu ra cái kiểu rêи ɾỉ như những chàng trai bao vậy chứ!
"Được rồi, nhanh một chút nào."
Thiệu Huy gắt gao ôm lấy cánh mông Linh Quân, xê dịch người đôi chút, đem ƈôи ŧɦịŧ của mình lên xuống mạnh mẽ cùng ƈôи ŧɦịŧ của Linh Quân chà xát đến căng cứng. Mái tóc này của hắn cũng là bị người phía trên nắm chặt lấy đến mức muốn rụng hết rồi, đúng là thói quen bạo lực có cả lên giường cũng không thay đổi.
"Linh Quân.... Thiệu Huy tôi gặp em đúng là phúc lớn trời cho, lại ban cho em vẻ mặt gợϊ ȶìиɦ chết tiệt này nữa...."
Động tác ngày càng mạnh mẽ, thô bạo chiếm lấy đầu óc. Không chỉ một, mà là hai thân thể hòa quyện vào nhau, mà là hai luồng hơi thở hợp làm một, giao thoa với đất trời, với tinh tú xán lạn.
Không đơn thuần chỉ là đêm mộng, chính là tình cảm nảy nở từ sâu bên trong tâm hồn.
"Tôi yêu em, Linh Quân của tôi."
"Ưʍ....."
Linh Quân chau mày, dùng hết sức ghì chặt lấy thân thể cường tráng phía dưới. Hai tay ôm lấy cổ Thiệu Huy mà vùi mặt xuống, bên dưới đều ướt đẫm tϊиɦ ɖϊƈh͙. Hai người cùng bắn một lúc, cùng đem kɦoáı ƈảʍ trao cho nhau, lần đầu tiên cảm giác chân thực đến như vậy, lần đầu tiên có thể thở phào nhẹ nhõm mà rằng.....
Người trước mắt là của mình, của riêng mình.
Sống với chính trái tim mình, thuần khiết với chính tình cảm của mình mới chính là cuộc sống.
Yêu nói yêu, hận nói hận, không gì có thể ràng buộc con người từ bỏ thất tình lục dục vốn có.
Chóp mũi cao chạm nhau, cọ cọ vào da thịt đối phương. Linh Quân cùng Thiệu Huy hôn lấy môi nhau, nhẹ nhàng hòa nhập vào cõi tiên lạc, quấn lấy nhau trong từng chuyển động. Yêu người trước mắt, cho dù vạn kiếp vẫn một lòng yêu thương che chở, không cần báo đáp, chỉ cần bình yên.
"A.... Ha.... Mẹ nó thật là....."
Linh Quân ngửa cổ mắng, hai bên đùi đã mở rộng đến cực đỉnh, hậu huyệt ướt đẫm thấp thoáng điểm hồng gợi cảm phơi bày giữa chốn hạ phàm. Hắn mắng chửi trong lòng, Thiệu Huy hôm nay thái độ rất lạ thường, thường ngày liền cho thứ kia vào không chút do dự, từng động tác mạnh mẽ liên hồi, thô bạo chiếm lấy hắn. Nhưng con mẹ nó Thiệu Huy nãy giờ vẫn chỉ đưa ƈôи ŧɦịŧ của mình cọ phía ngoài cúc hoa của hắn làm hắn muốn điên rồi!!
"Nếu muốn, có thể cầu tôi.... Chủ nhân của em có thể thỏa mãn em nha."
Vùng cổ trắng ngần của Thiệu Huy lấp lánh những giọt mồ hôi mặn chát, hắn đưa đôi mắt đa tình nhìn người trước mắt. Đôi ngươi hồ ly được lấp đầy bởi thân ảnh đầy quyến rũ kia, từng hơi thở, từng nhịp điệu đều lọt vào tầm mắt của Thiệu Huy hắn.
Hắn chỉ muốn xem, thật ra sức chịu đựng của hắn và Linh Quân là đạt đến mức nào.
Nhưng hắn cũng vặn vẹo đến khó chịu, hơi ấm từ hậu huyệt như một hương thơm kì lạ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, cứ luôn văng vẳng bên tai hắn.bg-ssp-{height:px}
Chiếm lấy người đó đi. Trói chặt hắn, hắn sẽ không từ bỏ ngươi được.
Thô bạo ép hắn vào vòng tay ngươi, hắn sẽ không thể chạy nữa.
Làm những điều ngươi hằng mong muốn đi, giày xéo hắn đi.
Ngươi không cần nhẫn nhịn, người này là của ngươi, tất cả đều là của ngươi, tất thảy đều thuộc về ngươi.
"Chủ nhân..... Cầu ngài đưa thứ đó vào bên trong em..... Em không thể chịu nổi nữa rồi.... Ưm a...."
Ngón tay Linh Quân càng bấu chặt vào cổ Thiệu Huy, cả thân thể như có luồng điện chạy dọc, run lên từng hồi. Đôi mắt phủ tầng tầng sương mù, khóe mắt phiếm hồng nhàn nhạt, hắn mất kiểm soát rồi. Buộc hắn làm gì cũng được, nhưng cho thứ kia vào đi, hắn ngứa ngáy khó chịu lắm rồi.
Con mẹ nó Thiệu Huy không phải đức Phật, bao nhiêu đây là quá đủ với hắn rồi!
"A! Khoan.... Từ từ đã!"
Linh Quân kêu một tiếng lớn, hai bên đùi hắn bị Thiệu Huy gắt gao bấu lấy, mạnh mẽ ấn côn gậy to lớn đầy uy dũng vào bên trong, thanh âm hai hòn bi va đập vào cánh mông vang lên rất rõ. Mặc dù bên trong Linh Quân đã nới lỏng ra không ít, nhưng tên hoàng tộc này không nói không rằng trực tiếp thô bạo thúc vào như thế, hắn có chút chưa kịp phản ứng.
Nước bọt chảy dài trên khóe miệng, cảm giác này thật tuyệt, hắn đắm chìm vào tất cả khoái lạc mang đến cho hắn tựa tiên lạc, cõi trần này hắn không luyến tiếc nữa.
"Chậc.... Vẫn chặt quá...." Thiệu Huy ôm lấy eo của Linh Quân, gắt gao dùng sức trừu sáp. Hắn thúc mạnh một phát, tất cả côn gậy lớn đều nằm sâu ở bên trong Linh Quân. Từng tế bào được bao bọc bởi hơi ấm, nóng bỏng lại chật hẹp, cảm giác này chỉ có mình Linh Quân có thể đem đến cho hắn. Một cảm giác bá chủ, một cảm giác thượng phong uy quyền.
"Ân.... Ha.... Đừng có thúc mạnh như vậy, con mẹ anh!!"
Linh Quân lớn giọng mắng, cơ thể vặn vẹo đôi chút. Hắn cảm nhận được bên dưới nóng và ướŧ áŧ đến mức nào, từng thanh âm gợϊ ɖụƈ đều vang lên rõ ràng, kể cả tiếng rêи ɾỉ của hắn.... cũng thật dâʍ đãиɠ.
"Không phải em sướng sao? Chỗ này đang run lên đây này...."
Thiệu Huy dùng ngón tay thon dài gảy nhẹ lên nhũ hoa ửng đỏ căng cứng đang giật liên hồi, xong lại cúi thấp đầu ngậm lấy, bao phủ tầng hơi ấm lên điểm hồng căng cứng quyến rũ kia. Linh Quân nấc lên vài tiếng, bàn tay chai sạn ôm lấy hai bên mặt của Thiệu Huy nâng lên. Hắn ngạc nhiên nhìn Linh Quân, trên khóe môi còn vương chút nước bọt, chớp chớp mắt hiếu kì. Linh Quân nhìn hắn một lúc, thấp giọng nói, "Động mạnh hơn đi, tôi cảm thấy ngứa."
Linh Quân trở thành con người như thế này, vì ai chứ?
Hắn từng là một kẻ máu lạnh, từng gϊếŧ người không gớm tay, từng nhuốm lên mình biết bao sông máu tanh tưởi. Hắn cũng từng nghĩ rằng, ngoại trừ bà của hắn cùng Châu Doãn, hắn không nhất thiết phải thể hiện tình cảm với bất kì ai. Bởi vì hắn biết kẻ thù của hắn rất nhiều, nhiều đến mức không đếm xuể. Hắn không muốn yêu một ai cả, không phải vì hắn cảm thấy tình yêu nhàm chán, hắn sợ. Hắn sợ người hắn yêu rồi cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng phẫn uất, chỉ vì hắn. Nhưng hắn yêu người này rồi, hắn phải làm sao?
"Linh Quân.... Tôi luôn mong muốn một điều, nói ra có thể em sẽ cười tôi...."
Thiệu Huy hạ giọng, hai bàn tay ôm lấy mông Linh Quân bóp chặt, động tác theo đà tăng nhanh hơn, thúc đẩy liên tục bên trong, trái ngược với thanh âm chậm rãi từ tốn kia, động tác hắn thô bạo mạnh mẽ, làm đến không có điểm ngừng.
"Ha.... Sướng quá! Phía dưới rất hảo sướng! Nhưng mà.... Ưʍ.... Anh mong muốn cái vẹo gì?"
Linh Quân chạm chóp mũi mình vào trán Thiệu Huy, từng hơi thở đều hòa quyện vào hơi thở nặng nhọc của Thiệu Huy.
"Khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn trói em bằng đôi tay này, đem em trở về Tứ Xuyên cùng sống một cuộc sống giản đơn. Giống những thường dân khác, ngày ngày làm lụng, tối đến lại có thể cùng nhau ăn uống, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau làm tất cả mọi thứ trên thế gian này. Tôi không muốn bị ràng buộc bởi hoàng tộc, cũng không cầu thứ gì to lớn. Tôi chỉ cầu.... Em mãi bên cạnh tôi, chỉ cần có em là được, có em..... chết cũng mãn nguyện."
Nếu cho Thiệu Huy một cơ hội, hắn muốn bọc Linh Quân trong gấm vóc lụa là mà che chở, cả đời có thể dung túng yêu thương. Nhưng hắn vẫn yêu con người tự do tự tại, phiêu du bốn bể như Linh Quân, chỉ cần đó là điều Linh Quân mong muốn, hắn cũng gật đầu chấp thuận.
"Hưm, nói nhiều quá rồi. Mau.... Thúc mạnh hơn đi!"
Linh Quân hạ giọng mắng, tầng sương phủ lấy đuôi mắt phiếm hồng, đẹp đến ủy mị. Bên dưới ướt đẫm không ngừng trừu sáp, mùi da thịt tiếp xúc với nhau, mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng ấm, mùi mồ hôi nhễ nhại hòa lẫn hương phong lữ nhẹ nhàng, từng bước chiếm lấy thân thể Linh Quân, khiến hắn vô pháp rêи ɾỉ cực lạc.
"Nếu em đã đích thân nói như thế.... Tôi cũng không cần phải giả hiền từ nữa...."
Thiệu Huy hôn lên mu bàn tay đầy vết đạn của Linh Quân, đưa đôi mắt hồ ly ngước nhìn hắn. Linh Quân nhìn Thiệu Huy một lúc, lại nhận ra ánh mắt nhân từ kia dần chuyển sang một vẻ độc tài lãnh khốc, động tác càng lúc càng bạo lực, ép hắn đến cực khoái.
"Ân.... Của anh to quá.... Hảo sướng.... Thiệu Huy!"
Hắn bị đâm đến suиɠ sướиɠ mà nói loạn cả lên, cả thân thể như làn sóng ồ ạt nhấp nhô không ngừng, nhịp điệu trừu sáp mỗi lúc một nhanh hơn. Linh Quân ý thức được kɦoáı ƈảʍ xâm chiếm đầu óc, hắn tự động giang rộng hai chân hơn, cố tình mở rộng hậu huyệt, hít một hơi thật sâu liền đem thứ kia lút cán vào bên trong, nằm gọn trong thân thể hắn.
"Chết tiệt.... Em cứ như vậy, có thể sẽ đến sáng mất!"
Thiệu Huy mắng một tiếng, đem bờ môi dày của người kia hôn một cái. Hắn xoay người đặt Linh Quân xuống sofa, ép chặt hai cánh mông căng tròn của Linh Quân, mạnh bạo mà thúc đẩy liên tục. Linh Quân nhìn hắn sung mãn một cách bất ngờ như vậy liền kêu trời kêu đất, này là muốn bức Linh Quân chết rồi.
Nhưng hắn ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thiệu Huy, eo hơi ưỡn lên phía trước mà động đậy đôi chút.
"Hơ... Em...." Thiệu Huy mở to mắt ngạc nhiên vòng eo trong tay mình lắc lư đôi chút. Chết tiệt, động tác của Linh Quân làm hắn suýt chút nữa bắn ra rồi. Mèo nhỏ này của hắn quá dâʍ đãиɠ đi, nét mặt cứ ủy khuất như thế lại bảo làm sao hắn không muốn giày xéo.
"Nhanh đi, tôi muốn bắn.... Bên dưới thoải mái quá, sướng quá...."
Linh Quân dùng tay vén lại lọn tóc rũ của Thiệu Huy, chính hắn cũng mê đắm vẻ đẹp này mất rồi. Nhìn thấy nét mặt quyến rũ kia của Thiệu Huy, mang theo hơi ấm tràn trề khiến hắn cảm thấy như mình được bao bọc, được che chở dung túng đủ điều.
"Được, chúng ta cùng nhau."
Thiệu Huy chiếm lấy đôi môi kia, bên dưới vẫn va chạm mãnh liệt. Hắn cong người thúc mạnh một cái, cảm nhận được chạm đến điểm gồ ghề căng cứng phía bên trong, cả thân thể của Linh Quân giật mạnh lên, miệng mở to rên lên mấy tiếng lớn. Hắn biết đã chạm đến điểm G, lại ra sức đưa đẩy nhịp nhàng mà hoan ái, đẩy kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên đến tột cùng.
"Nói xem, em là người của ai?" Thiệu Huy lúc thốt ra câu này là vô thức, hắn cũng lạc vào tiên lạc rồi, không còn biết trời trăng mây đất gì cả, cũng chẳng mong đợi người kia sẽ trả lời câu hỏi của hắn.
Bởi vì hắn biết, vốn dĩ người kia không bao giờ muốn ràng buộc bản thân vào bất kì ai cả.
Bởi vì hắn biết, Linh Quân chính là như vậy, chính là tự do tự tại không bị trói buộc.
"Của.... Của Thiệu Huy.... Em chính là người của ngài.... Chủ nhân yêu quý của em."
Phải, Linh Quân hắn nói trong vô thức, nhưng từng câu từng chữ đều là trong tâm hắn phát ra. Người người tôn hắn làm chủ, hắn cũng chỉ mang một mình Thiệu Huy nâng lên làm tín ngưỡng, thờ phụng hoàng tộc cao quý ấy. Hắn chính là người của hoàng tộc này, là người của Thiệu Huy.
Bạch dịch trắng sữa chảy dài trên bắp đùi rắn chắc, hai bên đùi trong khẽ run rẩy, kịch liệt phản ứng. Cả hai cùng nhau đạt đến cực khoái, cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn cùng một lúc đầy khắp cả cơ thể, nhớp nháp xen lẫn mùi hương nồng nặc. Thiệu Huy thở hắt nhìn người phía dưới như bột nhão ra, lại bật cười vài tiếng. Hắn vuốt lại mái tóc ướt đẫm của Linh Quân, nhẹ nhàng hôn lấy vầng trán cao cao của bảo bối trong lòng hắn.
"Tôi yêu em, hắc đạo nhân của tôi."
Vâng, chưa hết đâu, anh Thiệu đã bảo là "tới sáng" mà mọi người, sau đó thì tôi lười tả quá, mọi thứ cứ diễn ra từ phòng khác đến phòng bếp, từ phòng bếp đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ, và cuối cùng kết thúc ở ban công rộng lớn tràn ngập sắc đêm dụ hoặc.