- -
Đàm Vũ khi nhìn thấy Mộng Lâm hắn ta vừa tính tiến lại cô. Ánh mắt không thân thiện đầy sát khí của ai kia liền hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ.
" Anh còn dám tiến lại đây, tôi sẽ không chắc anh còn nguyên vẹn bước ra ngoài.."
" Anh....!!! "
Lời cảnh cáo đầy quyền lực thốt ra từ miệng thiếu gia nhà họ Bạch, sức mạnh của lời nói hắn không phải dạng đùa.Đàm Vũ lúc này đang yếu thế, nghĩ tới đại cuộc hắn chỉ dừng bước đứng nhìn. Phía sau cũng có một cánh tay cùng lúc của Đàm Dung kéo tay hắn lại nói..
" Đừng manh động...!!! "
- -Mộng Lâm thấy tình cảnh thế này ngốc mấy cũng hiểu. Cô tự trách bản thân quá hời hợt và thân thiện đi. Tự gây họa cho bản thân mà. Cô quay nhìn Phương Vỹ muốn mắng hắn vài câu thật sự.
" Ghen làm gì không biết, em chẳng phải luôn bên anh sao.. đúng là ngốc chết được"
Nhưng cô không nói ra, cô đâu muốn chết sớm, cô chỉ để trong lòng mà thôi như vậy sẽ sống lâu với hắn hơn.--Nhìn hoàn cảnh xung quanh lúc này là một mật đạo kính.. Không gian rất rộng lớn nhưng chỉ có lối thoát duy nhất là cánh cửa Bạch Gia vừa bước vào.Phương Vỹ quanh một cái đột nhiên mặt hắn tối sầm lại. Hắn tiến lên vài bước nhìn đám người đó hỏi rõ:
" Những người còn lại...."
Nói đến đó Hắc Kiến Văn cũng nhìn là hiểu ngay, tất cả người ở đây đều là sát thủ. Vậy còn Hắc Tuyên đâu. Mặt hắn cũng tối lại. Hắn đang rất lo lắng cho ông ta. Không phải một mà là cả hai..--Hắc Kiến Văn lại lên tiếng mắt hướng về bọn sát thủ:
" Tôi hỏi lần nữa, ông ấy đâu..? "
Bọn sát thủ nhanh chóng tiến gần hơn về phía họ.Đàm Vũ lúc này quyết định lên tiếng:
" Chúng tôi thì bị bọn họ giam ở đây không có lối ra, họ muốn chúng tôi chết từ từ trong đây mà không để lại manh mối nào, Ông ấy đã được phu nhân của ông ta đưa đi rồi, còn cùng với người đứng đầu bên chúng tôi.."
-
" Tên Ngô Tuấn Thành này để ta bắt được người ta sẽ không để người chết một cách thoải mái.."
Hắc Kiến Văn nổi nóng, mặt hắn đỏ bừng bừng lan ra tới tận tai. Còn hai tay thì nắm chặt lại. Tức đến hơi thở cũng có thể nghe rõ từng nhịp..Bỗng nhiên có cách tay sau lưng vỗ lên vai hắn. Hắn quay lại nhìn là cánh tay của anh trai mình Phương Vỹ. Động lực truyền đến với hắn ngay, sự bình tâm quay trở lại trong chốc lát.
" Được rồi, tất cả quay về Bạch Gia, đưa 5 người sát thủ kia về theo.."
- " Dạ vâng thiếu gia.." Người Bạch Gia lên tiếng đồng thanh, người Hắc gia thì cúi đầu nhưng chưa rõ hiệu lệnh trên họ liếc nhìn Hắc Kiến Văn.--
- " Em sẽ về Hắc Gia xem tình hình..."
" Không được, rất nguy hiểm, thông tin đã lộ, em nên đến Bạch Gia.."
-
" Nhưng em rất lo lắng cho cha.."
- " Nếu họ muốn giết ông ấy thì đã ra tay từ sớm, bắt ông ấy về lại Hắc gia chắc chắn có dụng ý khác, hiện tại ông ta an toàn, em cứ về Bạch Gia.."
- " Nhưng..."
- " Được rồi.. đi thôi.."
Phương Vỹ không cho em trai mình tranh luận thêm tí nào. Hắn tự có tính toán của hắn. Hắn sẽ không để thằng em duy nhất của mình gặp nạn.--
" Về thôi...Được về nhà rồi.."
Mộng Lâm nói nhỏ vào tai Phương Vỹ để chỉ cô và hắn nghe được thôi.Cô bất giác phát hiện nãy giờ cô bị hắn kéo vô lòng siết chặt lúc nào chả hay. Cánh tay của hắn rất mạnh mẽ, chặt đến độ cô có nhúc nhích đẩy ra một tí cũng không được. Trước mặt nhiều người mà hành động mờ ám thế này chẳng khác gì khẳng định chủ quyền.Cô nghịch ngợm nhúc nhích thử thì bắt gặp ngay ánh mắt ai kia đang lườm cô, vừa lườm nhưng vẫn hiên ngang bước đi kéo cô theo..Cô cười hì hì không dám làm bừa nữa mặt cho hắn muốn làm gì thì làm đi. Cô quá quen với kiểu thể hiện đáng ghét này rồi.Mộng Lâm nói:
" Đúng là hứa sẽ ngoan thật khó.."
- " Em thử thất hứa xem.."
- " Đại ca à..!!! Em không có gan đó.."
- " Vậy thì tốt.."
Lúc này nét mặt ai kia mới chịu giãn ra tí. Đúng là có bé này có thể giúp hắn xóa tan hết mệt mỏi mà. Thiên thần của hắn đúng là có phép màu mạnh thật. Phương Vỹ cũng không biết nét mặt hắn lúc này ẩn hiện nụ cười sâu xa len lỏi hạnh phúc kì diệu.
Phía bọn sát thủ Đàm Vũ và Đàm Dung cũng đi phía sau. Đàm Vũ nhìn chằm chằm hai người họ. Hắn cảm thấy vô cùng đau lòng. Người con gái hắn nhớ mong đang trong vòng tay ai khác thật vui vẻ. Tới một cái liếc nhìn cũng không cho hắn.
Đàm Dung đi bên cạnh cất tiếng nói nhỏ nhẹ có vẻ như an ủi, nhưng cũng là xoáy và chỗ đau của ai kia:
- " Anh phải vui khi cô ấy còn sống và được người đứng đầu Bạch Gia che chở...
Nhìn bằng mắt thường cũng đủ thấy tên Phương Vỹ kia rất chiều chuộng cô ta, người của Bạch Gia ai cũng cung kính..
Em nghĩ anh nên bỏ cuộc là vừa, cô ta quả thật rất thông minh.. Nhưng em thấy hơi lạ là cô ta không giống Đàm Thanh mà em biết.."
Nghe đến đây Đàm Vũ cũng giật mình. Hắn cũng đã có cảm nhận này từ lần đầu gặp lại cô sau những ngày mất tích ở Bạch Gia.Hắn đang nghĩ không lẽ nào cô đã bị chấn động hay bị Bạch Gia làm gì mất sạch ký ức..
Nghĩ đến đây hắn cũng khá phẫn nộ. Nhưng nhìn cô ấy lại không giống người mất trí tí nào. Rất nhanh nhẹn, vui vẻ, nói năng lưu loát, chỉ là hơi lạ thôi.
" Anh nghĩ không phải mất trí, nhưng anh không biết vì sao? Anh cũng muốn tìm hiểu rõ.."
- " Cẩn thận nguy hiểm lại ập xuống đầu, đừng nói em không nhắc trước.."
Thấy ánh mắt Đàm Vũ nhìn cô ta, Đàm Dung cảm thấy đầy uất hận, cô bỏ lại vài lời rồi tiếng lên trước hắn để không còn nhìn thấy cái ánh mắt ngóng chờ kia nữa