Tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa tiến vào, mang ánh sáng đến cho căn phòng. Giữa phòng là giường công chúa hoa lệ, màn lụa hồng nhạt buông xuống một nửa.
Thấp thoáng dưới lụa mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi nam nữ nằm cạnh nhau.
Cơ thể Nguyễn Ngưng cứng lại, nghe Phó Minh nói vậy, đỏ mặt xấu hổ.
Đúng là dáng ngủ của cô không tốt, nhưng mà…
“Em… em ngủ rồi thì cái gì cũng không nhớ.” ánh mắt cô sáng lập lòe, chối.
Một tay Phó Minh Viễn gối đầu, một tay cầm bàn tay trắng nõn của cô, vẻ mặt thảnh thơi.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy hài hước, “Phải không?”
Nói rồi, ánh mắt thấp xuống, dừng trêи đùi nhỏ trắng nõn còn đang vòng qua hông anh.
Nguyễn Ngưng nhìn theo tầm mắt anh, mặt càng đỏ.
Cô cười một cái, yên lặng rút chân về, “Em thật sự không cố ý…”
Cô muốn ngồi dậy, thấy anh bỗng nhiên nghiêng người qua, lúc cô lấy lại tinh thần, đã bị anh đè dưới thân.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ đè trêи người cô, vẻ mặt lười biếng mang theo vài phần gợi cảm, Nguyễn Ngưng nuốt nước bọt.
“Anh Minh Viễn…”
“Không cố ý?” Mày Phó Minh Viễn hơi nhếch, nghiền ngẫm hỏi.
“Vâng ạ!”
Cô dùng sức gật đầu, mềm mại như con thỏ.
Phó Minh Viễn cười khẽ, ngón tay vén tóc dài của cô lên, vòng ở đầu ngón tay thưởng thức, “Vậy bây giờ anh cũng không cố ý.”
Nguyễn Ngưng mở to hai mắt nhìn, còn có thể như vậy?
Phó Minh Viễn sung sướиɠ, anh đánh giá tiểu nha đầu dưới thân, ánh mắt hơi động, bỗng có tư tâm.
Nghe thấy anh dùng ngữ khí cực đứng đắn hỏi: “Dấu vết trêи cổ biến mất chưa?”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, dấu vết trêи cổ?
Anh nói… là vết dâu tây anh tạo ra trêи cổ cô lần trước sao?
Gương mặt cô đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Dạ, biến mất rồi…”
Tối hôm qua lúc tắm rửa, cô thấy những vết đỏ đó đã biến mất, không để lại dấu vết gì.
Nghĩ tới việc hôm nay còn phải diễn kịch ân ái trước mặt ba mẹ, chẳng lẽ…
“Cần phải in lại sao?” Cô cắn môi, ngước mắt, ngượng ngùng nhìn anh.
Phó Minh Viễn cong môi, gật đầu.
Nguyễn Ngưng nhìn nụ cười của anh, cảm giác nhịp tim lại mất khống chế.
Cô rối rắm một lúc, rồi nghiêng đầu, khẩn trương nhắm mắt lại.
Nhìn cổ thiên nga mảnh khảnh trắng nõn cộng thêm vẻ mặt e lệ ngượng ngùng của cô, ánh mắt Phó Minh Viễn tối lại.
Anh chậm rãi cúi người, hôn lên đôi môi hồng của cô.
Cảm giác được trêи môi truyền đến ấm áp tê dại, Nguyễn ngưng mở to mắt.
Không phải muốn để lại vết dâu tây sao?
Trong ánh mắt hoang mang của cô, Phó Minh Viễn lại chậm rãi dọc theo cằm cô, theo cổ cô mà hôn xuống…
Cơ thể Nguyễn Ngưng cứng lại, vẫn là động tác không khác gì lần trước, nhưng cô cảm thấy hình như lần này có vài chỗ không giống.
Cảm thấy hơi nóng lên, từng đợt run rẩy trào ra từ sâu trong cơ thể.
Đặc biệt là lúc anh ngậm lấy vành tai cô, phản ứng xa lạ kia làm cô theo bản năng muốn giãy giụa. Nhưng đôi tay bị anh khống chế, cô không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó.
Phó Minh Viễn lưu luyến ở xương quai xanh của cô, tinh tế ʍút̼ hôn, không buông tha mỗi một tấc da thịt tuyết trắng.
Vẻ đẹp của cô làm anh mất khống chế.
Nguyễn Ngưng cũng cảm giác được, anh dùng lực mạnh hơn lần trước rất nhiều, động tác vội vàng hơi mang theo điên cuồng, giống như thật sự muốn ăn cô.
“Anh Minh Viễn…” Cô sợ hãi hô.
Giọng nói hơi run rẩy của cô gái làm Phó Minh Viễn hồi phục một ít lý trí.
Ảo não hiện lên trong mắt, anh khắc chế mà thẳng lưng.
Nhìn cô gái dưới thân quần áo hơi loạn, sắc mặt hồng nhuận, anh thở hổn hển, cảm thấy có một con mãnh thú trong cơ thể đang vận sức chờ phát động.
Tình cảm bùng cháy mãnh liệt trong đôi mắt người đàn ông, Nguyễn ngưng nhìn không hiểu lắm, chỉ cảm thấy hoảng sợ theo bản năng.
“Anh Minh Viễn…” Cô lẩm bẩm tên của anh.
“Xin lỗi.”
Phó Minh Viễn nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Sau đó anh buông tay nhỏ của cô ra, lòng bàn tay khẽ vuốt vết bầm chỗ cổ tay cô, thương tiếc hỏi, “Đau không?”
Vừa nãy anh mất khống chế, nhất thời không khống chế được lực đạo.
Nhìn anh trở về vẻ mặt ôn hoà, tâm trạng khẩn trương của Nguyễn ngưng lập tức thả lỏng.
Cô gật đầu, lại lắc đầu.
“Có một chút mà thôi.” Cô nói.
Ngón cái và ngón trỏ xoắn vào nhau, mắt hạnh sáng ngời, vừa yêu kiều vừa đáng yêu.
Phó Minh Viễn cảm thấy gợn sóng lại dập dềnh giữa mặt hồ, anh cầm lòng không đậu mà cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng của cô.
Nhìn anh sát vào rồi lại rời xa, Nguyễn Ngưng chớp mắt.
Cô nhớ cửa phòng khóa, hẳn là không có ai nhìn, vì sao phải hôn?
Nhìn cô sững sờ, tâm Phó Minh Viễn như có dòng điện chạy qua.
Sau đó anh nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay vuốt mũi cô, nhún vai nói: “Trừng phạt em vừa rồi sờ trộm anh.”
Trước khi cô kịp phản bác, anh đã đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm.
Nguyễn Ngưng ngơ ngác ngồi dậy, phản ứng lại lời anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng anh.
Đã nói không phải cố ý rồi!
Sớm biết… sớm biết thì sờ thêm vài cái!
Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, cô ngồi thêm một lúc, nhìn xung quanh.
Cuối cùng phát hiện gấu bông rơi trêи mặt đất cạnh mép giường, cô lấy lên, dùng sức vỗ.
Sau đó kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy.
Sao lại rơi xuống đất vậy? Cô ngủ rất sâu, thật sự không có chút ấn tượng nào.
Lúc Phó Minh Viễn ra, Nguyễn Ngưng đỏ mặt vào phòng tắm.
Thay quần áo xong, cô do dự có nên buộc tóc lên hay không, nhưng Phó Minh Viễn đã quyết định thay cô.
Trưởng bối Nguyễn gia không vội vàng như mẹ anh, không cần lộ dấu hôn.
Nguyễn Ngưng nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị xuống lầu với anh thì nhận được điện thoại của trợ lý Kỳ Kỳ.
“Nhuyễn Nhuyễn, thử giọng hôm qua thông qua rồi, vì khá ổn nên đạo diễn hy vọng hôm nay em đến bàn bạc chi tiết, nếu có vấn đề gì thì trực tiếp đến phòng thu âm thu.”
Nghe vậy, Nguyễn ngưng nhíu mày, có chút chần chờ.
Cô chưa từng nhận hợp đồng khẩn cấp như vậy, không chuẩn bị trước, cô không nắm chắc lắm.
“Là đạo diễn《 Đồng Dao 》, trước đó hai người từng hợp tác, ông ấy hy vọng em có thể giúp.” Kỳ Kỳ tiếp tục nói.
Ánh mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, hỏi: “Chị nói là đạo diễn Bùi sao?”
《 Đồng dao 》 là một bộ anime từng được giải thưởng quốc tế lớn, cũng từng hot trong ngành anime trong nước.
Tuy tiếp xúc với ngành lồng tiếng từ rất sớm, nhưng Nguyễn ngưng chân chính nhận được lồng tiếng thương nghiệp là vào bốn năm trước, khi cô vừa vào đại học.
Cũng chính là 《 Đồng Dao 》, cô lồng tiếng cho nữ chính.
Cô còn nhớ rõ sự hưng phấn khi lần đầu tiên nhận được công việc, cũng là sau tác phẩm này cô mới nhận được lời mời của các phòng làm việc, chân chính trở thành một diễn viên lồng tiếng, cũng mới có thể đi xa như vậy trêи con đường lồng tiếng.
Đối với sự thưởng thức và trọng dụng của đạo diễn 《 Đồng Dao 》, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Ừ, đúng vậy, chính là đạo diễn Bùi Lâm.” Kỳ Kỳ trả lời, “Đúng là thời gian hơi gấp, nếu không thì chị từ chối giúp em nhé?”
“Kỳ Kỳ, đợi đã.” Nguyễn Ngưng nói, “Hôm nay em đến được.”
Kỳ Kỳ ngừng lại, thấy cô đổi ý cũng không nhiều lời, “Được, vậy lát nữa chị qua đón em.”
“Vâng, phiền chị rồi.”
Nguyễn Ngưng cúp điện thoại, nhìn Phó Minh Viễn đang đứng chờ bên cạnh, cười ngượng ngùng: “Anh Minh Viễn, chúng ta xuống đi.”
Phó Minh Viễn cầm tay cô một cách tự nhiên, cùng bước xuống cầu thang.
“Lát nữa em phải ra ngoài sao?” Anh hỏi.
“Vâng.” Nguyễn Ngưng gật đầu, “Đột nhiên nhận được một hạng mục khẩn cấp, cần đến ngay lập tức.”
“Vậy anh đưa em đi.” Phó Minh Viễn nói.
“Không cần không cần, trợ lý của em sẽ đến đón.”
Đã nói không công khai, ở bên ngoài hai người vẫn nên cố gắng ít tiếp xúc cho thỏa đáng.
Thấy cô vội vã từ chối, Phó Minh Viễn mím môi.
“Anh đưa em đi, dù sao cũng không có việc gì.” Anh nói rồi đi trước.
Nguyễn Ngưng chớp mắt, chỉ có thể gật đầu, “Vậy được ạ.”
Hai người nắm tay vào nhà ăn, Nguyễn Lập Hoành và Lâm Mạt Hương đã thức dậy, đang ăn bữa sáng, không thấy Nguyễn Dật Trạch, phỏng chừng vẫn đang ngủ.
“Meo ——”
Tiếng mèo truyền đến, Nguyễn Ngưng cúi đầu, nhìn thấy Kẹo bông gòn dùng chân ngắn chạy tới chỗ cô.
“Tiểu bảo bối, em cũng dậy rồi sao?”
Nguyễn Ngưng toét miệng, khom lưng ôm nó lên.
Nguyễn Lập Hoành đang đọc báo lặng lẽ ló đầu ra nhìn.
Lúc con gái ôm mèo đi tới lại nhanh cúi đầu làm bộ đọc báo, ra vẻ đại gia trưởng nghiêm túc đứng đắn.
Nguyễn Ngưng ôm mèo con ngồi xuống với Phó Minh Viễn.
Một lát sau, Nguyễn gia chủ ho khan, được con gái con rể chú ý, mới mở miệng hỏi: “Hôm nay hai đứa phải ra ngoài sao?”
“Đúng vậy thưa ba, có chuyện liên quan đến công việc.” Nguyễn Ngưng đáp.
“Ừ.” Nguyễn Lập Hoành gật đầu, “Lúc về thuận tiện mua ít đồ ăn cho mèo đi.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, vừa nãy có phải cô nghe lầm không?
Tựa như nhận ra sự nghi hoặc của cô, Nguyễn Lập Hoành ho khan, ánh mắt chớp động, nói: “Ừ thì, con mèo này không ăn gì hết, còn… còn kêu suốt, nghe phát phiền.”
Nghe vậy, mắt Lâm Mạt Hương trợn trắng.
Sáng sớm ai ở trong phòng ôm mèo gọi cục cưng?
Bà còn cho rằng ông già chết tiệt này tìm tình nhân, cắm sừng bà, kết quả tháo bịt mắt xuống, nhìn thấy ông đang ôm mèo vuốt lông cho nó, ảo tưởng tan vỡ.
Nguyễn Ngưng không biết chuyện này, nghe ông nói vậy, cúi đầu ôm chặt mèo con trong ngực.
“Vâng ạ, con sẽ nhớ rõ.” Cô nhẹ giọng nói.
Lúc này, bàn tay Phó Minh Viễn lặng lẽ duỗi đến.
Anh cầm tay nhỏ cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, có từng đợt ấm áp truyền tới từ tay anh.
Nguyễn Ngưng ngước mắt, lúc nhìn thấy ánh mắt anh mang theo đau lòng, đột nhiên có chút vui vẻ nho nhỏ.
Cô toét miệng với anh, lộ ra răng nanh ngọt ngào.
Phó Minh Viễn nhìn cô cười đáng yêu, cầm tay cô càng chặt.
Lại thầm nghĩ, tuy bố vợ này rất quan tâm để ý con gái, nhưng ông nói không lựa lời, luôn lơ đãng mà tạo thành thương tổn cho tiểu nha đầu.
Về sau vẫn là để cô cố gắng tránh xa thôi.
Ăn bữa sáng xong, Phó Minh Viễn lái xe đưa Nguyễn Ngưng vào nội thành.
Nguyễn Ngưng đã nói với Kỳ Kỳ, hai người hẹn chỗ gặp mắt, lát nữa cùng đi tìm đạo diễn Bùi Lâm.
Đưa cô đến trước cửa cao ốc, Kỳ Kỳ đã chờ ở cửa.
“Anh Minh Viễn, vậy em đi trước, cảm ơn anh!”
Phó Minh Viễn gật đầu, nhìn cô xuống xe, nhìn cô chạm mặt trợ lý, sau đó đẩy cửa kính ra cùng vào.
Trong xe nhỏ hẹp, tựa như còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô.
Nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, Phó Minh Viễn lại cảm thấy đáy lòng vắng vẻ.
Anh thu hồi tầm mắt, dừng tại chỗ một lúc.
Nhận ra phụ cận là trung tâm thương mại gần cửa hàng thú cưng Khang Khang, anh ngẫm nghĩ, lái xe đến bãi đỗ xe.
Đeo khẩu trang kính râm, anh xuống xe, dựa theo trí nhớ tìm thấy cửa hàng thú cưng Nguyễn Ngưng đã dẫn anh tới.
“Được ạ, vậy hôm nay ngài đến đi.”
Dì Khang chủ cửa hàng cúp điện thoại, nghe thấy chuông gió vang lên, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Minh Viễn đi vào thì giật mình.
Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng khí chất trêи người anh độc đáo, dì cảm thấy rất quen thuộc.
Mà người đàn ông từng gặp, cùng cách ăn mặc xuất chúng này…
“Ngài là Phó tiên sinh phải không?”
Ánh mắt dì sáng lên, khẽ cười nói.
Phó Minh Viễn gật đầu, anh đeo kính râm màu đen, lộ ra vài phần lãnh đạm.
“Tôi cần đồ ăn cho mèo,” dừng một chút rồi nói, “Đồ vệ sinh cho mèo và cả cát mèo…”
Anh nói một vài đồ dùng cho mèo, dì Khang ghi lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, dì luôn cảm thấy vị Phó tiên sinh này còn cao lãnh hơn lần đến trước không ít.
Dì không dám nhiều lời, ghi xong rồi chuẩn bị đóng gói giúp anh.
“Phó tiên sinh, đồ của ngài xong rồi.”
Phó Minh Viễn quẹt thẻ tính tiền, dì Khang vừa làm thủ tục giúp anh vừa nói, “Phó tiên sinh, chỗ này ngài mua giúp Tiểu Ngưng đúng không?”
Dì Khang nói rồi lại khom lưng lấy một món đồ chơi cho mèo ra, đặt trước mặt anh.
Phó Minh Viễn vốn tưởng dì đưa cho Nguyễn Ngưng, đang định gật đầu thì nghe thấy dì nói:
“Hôm nay tiểu Âu tới, nghe nói Tiểu Ngưng mua mèo liền chọn món đồ chơi cho mèo này, vốn dĩ muốn tôi chuyển phát nhanh qua, nếu ngài đã tới, có thể tiện đưa cho Tiểu Ngưng không?”
Tiểu Âu?
Là tiểu tử họ Âu mà Nguyễn Dật Trạch nhắc đến?
Mày Phó Minh Viễn nhíu chặt, mắt đào hoa sau kính râm lạnh lẽo thêm vài phần.
Chẳng lẽ, cậu ta chính là người đầu tiên được Nguyễn Ngưng dẫn tới cửa hàng thú cưng này?
“Tiểu Âu là ai?”
Anh nhìn chủ cửa hàng thú cưng, thử nói.
Dì Khang chớp mắt, phản ứng lại, “Ồ, ngài không quen.”
Dì hơi mỉm cười, “Đấy là bạn của Tiểu Ngưng, thường xuyên cùng Tiểu Ngưng đến đây ngắm mèo.”
Thường xuyên? Cùng đến?
Mày Phó Minh Viễn nhăn càng chặt, theo tính Nguyễn Ngưng, không có khả năng dễ dàng đến gần con trai.
Có thể thường xuyên cùng đến với cô, lại còn là đến cửa hàng thú cưng rất có ý nghĩa với cô, người kia chắc chắn rất quan trọng với cô.
Tay đặt bên cạnh thân nắm thành quyền.
“Cậu ta… trông như thế nào?” Phó Minh Viễn nghiêm trọng hỏi.
Dì Khang bị anh hỏi mà xấu hổ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào tường dán ảnh chụp của cửa hàng nói: “Trêи kia có ảnh của tiểu Âu, hai người bọn họ có chụp ảnh chung.”
Nghe vậy, Phó Minh Viễn nghiêng đầu nhìn qua.
Quả nhiên nhìn thấy gần cửa có bức tường dán ảnh, dán đầy ảnh chủ nhân chụp cùng thú cưng.
Anh nhấc chân đi qua.
Chỉ lướt qua, ánh mắt đầu tiên đã tìm thấy tấm của Nguyễn Ngưng.
Cô khẽ mỉm cười, lộ ra răng nanh ngọt ngào.
Dáng vẻ hơi ngây ngô, nhưng vẫn thẹn thùng điềm tĩnh, xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Nhưng ánh mắt dịu dàng của anh nhìn thấy thân ảnh đang ôm cô, cử chỉ thân mật, lại trở nên sắc bén trong nháy mắt.
Đây là tiểu tử họ Âu kia?
Cậu ta cắt tóc ngắn đến tai, nụ cười sảng kɧօáϊ, một tay ôm tiểu nha đầu, một tay giơ hình chữ v.
Cho dù là anh, cũng không thể không thừa nhận, tiểu tử này rất đẹp trai.
Hơn nữa rất trẻ, giống tiểu thịt tươi đang nổi, đứng chung một chỗ với Nguyễn Ngưng như một đôi bích nhân.
Càng quan trọng là, tiểu nha đầu dựa vào ngực cậu ta, không có mâu thuẫn và miễn cưỡng gì cả, ánh mắt tràn ngập tin cậy và vui sướиɠ, cho dù đối mặt với anh cũng rất ít xuất hiện.
Phó Minh Viễn nắm chặt tay, nhìn nụ cười của cô gái, cảm thấy nguy cơ dần nảy sinh.
—
Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ ý thức nguy cơ của Phó ảnh đế 】
Phó Minh Viễn: Tôi trưởng thành hơn cậu ta, Ngưng Ngưng ở bên tôi càng an tâm.
“Cậu ta trẻ hơn anh.”
Phó Minh Viễn: Tôi đẹp trai hơn cậu ta, là hình mẫu lý tưởng của Ngưng Ngưng.
“Cậu ta trẻ hơn anh.”
Phó Minh Viễn: Tôi có nhiều tiền hơn cậu ta, có thể cho Ngưng Ngưng một cuộc sống an ổn hạnh phúc.
“Cậu ta trẻ hơn anh.”
Phó Minh Viễn: ... ==