Mật Hôn

chương 33: chuyện cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng họp, Nguyễn Ngưng xác nhận hợp đồng và phân công kịch bản xong, ký tên của mình xuống.

Sau đó, cô đứng dậy bắt tay với vị tiên sinh đối diện.

Vị tiên sinh tóc hoa râm này là Bùi Lâm, đạo diễn có ân tri ngộ với cô.

“Tiểu Ninh, cảm ơn cháu nguyện ý giúp.”

Ông Bùi nhìn cô, ánh mắt hiền lành, “Thực chờ mong lần hợp tác này.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu, cười thẹn thùng.

“Cháu nên cảm tạ ngài mới đúng, nếu không phải lúc trước ngài cho cháu cơ hội, cháu cũng sẽ không có thành tích ngày hôm nay.”

Cô ôm chặt kịch bản vừa nhận được, “Lần này cháu cũng sẽ cố gắng, không để ngài thất vọng.”

Ông Bùi hài lòng gật đầu, nụ cười cũng càng thêm hòa ái.

“Được, quả nhiên ta không nhìn lầm người.”

Sau đó ông chỉ ngoài cửa, nói, “Chúng ta đến phòng thu âm trước, vừa đi vừa nói chuyện.”

“Vâng ạ.”

Nguyễn Ngưng dọn đồ xong, cùng trợ lý Kỳ Kỳ, đi sau ông ra ngoài cửa.

“Nói đến lúc trước, cháu lồng tiếng cho nhân vật Đồng Dao đúng không?” Bùi lão nhớ lại nói.

Đáy mắt Nguyễn Ngưng lộ ra kinh hỉ, không ngờ Bùi lão tiên sinh còn nhớ rõ.

“Vâng ạ, trí nhớ của ngài thật tốt.”

Cô gật đầu, nụ cười càng thêm xinh đẹp.

Bọn họ đi vào thang máy.

Bùi lão vuốt chòm râu, vẻ mặt lộ ra một chút đắc ý.

“Đó là bộ anime mà ta hài lòng nhất, rất nhiều chi tiết vẫn còn nhớ rõ ràng đấy.”

Nguyễn Ngưng và Kỳ Kỳ gật đầu, vẻ mặt bội phục.

Bùi lão nhìn các cô một cái, ấn số.

“Ta còn nhớ rõ, khi đó để tìm người lồng tiếng cho nữ chính mà phải bôn ba hồi lâu.” Ông nhìn con số trêи thang máy, nhớ lại nói.

“Lúc ấy cũng không phải không có diễn viên lồng tiếng ưu tú, các cô ấy thật sự lồng tiếng rất tốt, diễn đạt cũng hay, tự tin.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, vậy vì sao lúc trước lại chọn một người mới như cô?

“Nhưng giọng của bọn họ luôn thiếu một chút cảm giác.” Bùi lão tiên sinh tiếp tục nói, “Đó là một loại cảm giác không nói lên được, khác xa chất giọng mà ta mong muốn.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, bốn năm nay cô hợp tác với rất nhiều đạo diễn, bọn họ đối đối với tác phẩm của mình, có đôi khi sẽ có loại kiên trì gần như là cố chấp.

Ông Bùi hít một hơi thật sâu, rất nhanh lại cười, “Cũng may, có người đề cử cháu với ta.”

Nghe vậy, Nguyễn Ngưng chớp mắt.

Có người đề cử cô? Sao cô chưa bao giờ biết chuyện này?

Cô nhìn về phía Kỳ Kỳ theo bản năng, mắt lộ dò hỏi.

Trợ lý Kỳ cũng lắc đầu không hiểu ra sao, sau khi Nguyễn Dật Trạch tiếp nhận công ty giải trí, cô ấy mới được cử đến với Nguyễn Ngưng.

Bên cạnh Nguyễn Ngưng mới hơn một năm, tất nhiên nhiên không rõ ràng chuyện trước đó lắm.

Nguyễn Ngưng cũng nghĩ là chuyện bốn năm trước, khi đó cô còn chưa quen Kỳ Kỳ.

Cô cười xin lỗi với cô ấy, rồi nhìn Bùi lão.

“Ai, ta vốn dĩ rất hoài nghi, dẫu sao lúc đó cháu là người mới, một tác phẩm chân chính cũng không có.”

“Nhưng nếu là tiểu tử kia đề cử, vậy ta thử một lần đi, dù sao cũng đã nghe nhiều như vậy rồi.”

Nói xong lời cuối cùng, ông Bùi gật đầu cảm khái, cười tủm tỉm:

“Quả nhiên, ánh mắt của cậu ta đúng là rất tốt, ta vừa nghe thấy giọng của cháu liền cảm thấy chính là cháu.”

Nguyễn Ngưng cười thẹn thùng, nhưng lại thầm nghĩ người đề cử cô là ai.

Tiểu tử kia? Nghe như là một chàng trai trẻ tuổi.

Chẳng lẽ là trưởng phòng làm việc? Nhưng lúc đó cô vẫn chưa biết anh ấy mà.

Nhưng không đợi Bùi lão nói tiếp, cửa thang máy mở ra.

Ông Bùi và trợ lý của ông dẫn đầu đi ra ngoài, Nguyễn Ngưng và Kỳ Kỳ đi phía sau ông.

Sau đó là khẩn trương và bận rộn làm việc.

Ông Bùi có tiếng nghiêm khắc, tuy thời gian gấp, nhiệm vụ nặng nhưng ông vẫn không giảm bớt yêu cầu.

Bởi vì sát giờ mới đến, Nguyễn Ngưng không chuẩn bị đầy đủ, chỉ có thể xốc toàn bộ tinh thần, cố gắng làm tốt nhất.

Thần kinh luôn căng chặt, công việc hôm nay kết thúc, cô cảm thấy cổ họng sắp bốc khói đến nơi, tinh thần cũng mỏi mệt.

Nguyễn Ngưng trở lại phòng nghỉ, nhận trà Kỳ Kỳ đưa đến, uống cho đỡ khát.

“Nhuyễn Nhuyễn, chị đi toilet, sẽ trở lại nhanh thôi.”

Ngồi một lúc, Kỳ Kỳ nói với cô.

“Vâng, chị mau đi đi.”

“Hôm nay cháu vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Kỳ Kỳ chân trước vừa đi, ông Bùi sau lưng lại đến, vui tươi hớn hở mà cười nói với cô.

Dáng vẻ hòa ái dễ gần, rất khó liên hệ ông với tổng đạo diễn xoi mói vừa nãy.

Nguyễn Ngưng cong môi, “Vất vả là ngài mới đúng.”

“Ha ha, vẫn tốt vẫn tốt.” Lão tiên sinh thần thái sáng láng, nhìn qua vẫn có tinh thần, “Cháu ấy, trở về nghiên cứu nội dung hôm nay, ngày kia lại qua đây.”

Nghe vậy, Nguyễn Ngưng vui vẻ, không ngờ ông Bùi cho cô thêm một ngày để chuẩn bị, cô vội vàng nói lời cảm tạ.

“Không có gì, vốn dĩ nên như thế.” Ông Bùi cười tủm tỉm lắc đầu.

Nhìn ông, Nguyễn Ngưng chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi: “Đạo diễn Bùi, cháu có thể hỏi, người đề cử cháu với ngài lúc trước là ai không?”

“Ồ? Hoá ra cháu không biết à.”

Ông Bùi vuốt râu, ánh mắt chợt lóe.

“Đúng vậy, cháu cũng không biết.” Nguyễn Ngưng nhìn ông lão, dịu dàng nói, “Ngài có thể nói cho cháu được không? Cháu muốn trực tiếp cảm ơn anh ấy.”

Cô gái dịu dàng, đôi mắt to tràn ngập chân thành.

Đối với tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ông luôn thiếu sức chống cự.

Nhưng cuối cùng, ông vẫn lắc đầu tiếc nuối.

“Nếu cậu ấy không nói cho cháu, vậy là không muốn cháu biết, nếu hai người có duyên, sau này gặp, chắc cậu ấy sẽ đích thân nói cho cháu.”

Nguyễn Ngưng có chút thất vọng, nhưng ông Bùi không chịu nói, cô cũng không thể cưỡng cầu.

“Vâng ạ, cảm ơn ngài đã nói với cháu.”

Cô cười ngọt ngào, tỏ vẻ cảm tạ với ông.

Nhưng cô cũng hiểu, nhiều năm qua đi như vậy, tận hôm nay cô mới biết đến người đề cử tốt bụng này, vậy có lẽ anh ấy thật sự không muốn để cô biết.

Cho dù gặp, chỉ sợ anh ấy cũng sẽ không nói với cô.

“Ừ, vậy ta đi trước, lát nữa các cháu rời đi thì nói một tiếng là được, ta không tiễn.”

“Vâng ạ, đạo diễn Bùi mau đi đi.”

Nguyễn Ngưng tiễn ông đi, lúc này mới ngồi xuống chờ Trợ lý Kỳ, sửa sang lại ghi chú, vừa nãy ông Bùi giảng giải cho cô rất nhiều, cô nhanh chóng viết xuống, tránh cho lúc về thì quên mất.

Nhưng vừa mới ngồi xuống thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

Là ông Bùi và một chàng trai trẻ.

Cô vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng giọng nói của người đàn ông kia lại khiến cô chú ý.

Giọng nói này, sao lại giống…

Cô đứng lên, trộm đi qua.

Cầm tay nắm cửa, cô lặng lẽ mở cửa phòng nghỉ ra một khe nhỏ.

Cách đó không xa, ông Bùi đứng đối diện với người đó, đang cùng người ta nói chuyện.

Từ góc độ của cô, không nhìn rõ mặt người nọ, chỉ có thể nhìn thấy dáng người thẳng tắp của anh, còn có góc áo tây trang màu xanh biển.

Cô vểnh tai, lao lực nghe lén bọn họ nói chuyện.

Phó Minh Viễn vào cao ốc, anh biết Nguyễn Ngưng đi lồng tiếng, trực tiếp lên tầng thu âm.

Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi thang máy thì gặp được một người quen thuộc.

“Ông Bùi.” Anh tháo kính râm, chào hỏi trước.

“A Viễn? Sao cậu lại ở đây?”

Ông Bùi cũng rất ngoài ý muốn, ông không ngờ sẽ đụng phải Phó Minh Viên .

“Ha ha, đã lâu không gặp, có công việc liên quan đến lồng tiếng sao?”

Phó Minh Viễn chần chờ một chút, lắc đầu: “Không phải, cháu tới tìm người.”

“À.”

Ông Bùi nhìn thanh niên trước mắt, muốn nói lại thôi.

Tuy Phó Minh Viễn vội đi tìm Nguyễn Ngưng, nhưng đối mặt với một lão nhân đức cao vọng trọng, anh không thể phủi tay rời đi.

“Gần đây ngài có kế hoạch làm phim mới sao?” Anh hàn huyên nói.

Bùi lão gật đầu, “Đang ở giai đoạn lồng tiếng.”

Sau đó ông nhìn Phó Minh Viễn, cuối cùng mở miệng nói: “A Viễn, cậu có hứng thú tới thử giọng không?”

Nữ chính đã tìm được, nhưng nam chính vẫn còn chờ chốt, ông Bùi luôn rối rắm nên chọn ai, nhưng giờ phút này, nhìn thấy Phó Minh Viễn, ông lại có ý tưởng mới.

Nhưng với vị trí bây giờ của Phó Minh Viễn, ông muốn mời anh lồng tiếng, chỉ sợ không dễ dàng như trước kia, đây cũng là nguyên nhân ông do dự.

Quả nhiên, Phó Minh Viễn lộ ra vài phần khó xử.

Ông Bùi cũng nhìn ra, không khỏi cười cười, gật đầu nói: “Không sao, ta đã nghe lão Kỷ nói, cậu đang thử vai cho bộ phim của ông ấy, chắc là không có cách san sẻ lịch trình.”

“Thực xin lỗi, bây giờ vẫn đang đợi kết quả.” Thấy ông lý giải, Phó Minh Viễn thở phào, “Nếu chọn, chỉ sợ cũng không có thời gian trống, ngài cũng biết, Kỷ lão…”

“Ta hiểu ta hiểu.” Ông Bùi ngắt lời anh, “Vào đoàn phim của lão Kỷ, không quay xong sơ bộ cũng đừng nghĩ ra được.”

“Ta chỉ thấy có chút tiếc nuối, dẫu sao cậu cùng từng hợp tác với nữ chính lần này trong 《 Đồng Dao 》, lại còn là cậu đề cử cho tôi…”

“Ai, thôi, là ta đường đột, cậu đi tìm người đi.”

Ông Bùi bực bội vẫy tay, tạm biệt anh rồi đi đến phòng thu âm.

Phó Minh Viễn đứng tại chỗ nhìn theo ông, anh vội vã đi tìm Nguyễn Ngưng, không lưu ý câu nói kế tiếp của ông.

Chờ ông vào cửa rồi, anh mới thu hồi tầm mắt.

Anh cũng không vội, lấy ra di động từ trong túi, gọi điện thoại cho Nguyễn Ngưng.

“Alo —— anh Minh Viễn.”

Rất nhanh, giọng nói mềm mại tinh tế của cô gái vang lên.

Giọng nói ngọt ngào làm bực bội của Phó Minh Viễn giảm bớt rất nhiều.

“Em ở đâu? Anh đi tìm em.”

Lúc này, anh nghe thấy giọng nói từ cánh cửa phía sau truyền ra.

Anh bỗng như có linh cảm mà nghiêng người quay đầu lại.

Nhìn thấy cô gái mà anh luôn nhớ nhung, đang đứng chỗ cách anh vài bước, nhếch miệng cười ngọt ngào với anh.

Mắt hạnh cong cong, như hai vầng trăng non, lại giống hồ nước trong veo sáng rỡ nhất trêи đỉnh tuyết Thiên Sơn, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.

“Em ở đây này.”

Cô nhìn anh, vẫy tay với anh.

Giọng nói dịu dàng, theo không khí và sóng điện từ, rõ ràng truyền vào lỗ tai anh.

Vẫn dịu dàng xinh đẹp như vậy, nhưng hình như có chỗ nào không giống lắm.

“Anh Minh Viễn.”

Nguyễn Ngưng gọi anh, chạy tới chỗ anh.

Nhưng bởi vì quá hưng phấn, chưa được vài bước, suýt thì không phanh lại được.

Lúc cô sắp đụng phải, Phó Minh Viễn vội vàng đỡ lấy cô, thấy cô hấp tấp như vậy, nhẹ nhàng búng trán cô.

Nguyễn Ngưng ai da kêu đau, nhưng đôi mắt lại nhìn anh chằm chằm, sáng lấp lánh, không ngăn được nụ cười.

Phó Minh Viễn thấy cô cười mà trong lòng rung loạn.

Tiểu nha đầu này, sao lại có thể cười đến đáng yêu như vậy cơ chứ?

Anh duỗi tay, gạt sợi tóc rủ xuống của cô ra sau tai, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Không thể là nhìn thấy anh tới tìm cô, cho nên cao hứng đâu?

Có lẽ Dụ Nhược Vũ hoặc là tiểu tử họ Âu kia tới mới có đãi ngộ này? Anh chua xót thầm nghĩ.

Nguyễn Ngưng kéo ống tay áo anh, đè nén kϊƈɦ động nói: “Anh Minh Viễn, vừa nãy em nghe thấy hết rồi!”

Thấy cô cười mỉm yêu kiều, Phó Minh Viễn động lòng.

Nhưng lời cô lại làm anh hoang mang.

“Em nghe thấy gì?”

Nguyễn Ngưng mím môi, con mắt nhìn anh sáng như nước, “Lúc trước chính là anh, đề cử em với đạo diễn Bùi đúng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio