Trời sáng rõ.
Chu lâu hiện tại đã thành tiêu cục, chỉ còn người của Trường Phong, nhóm người Lâm Hàm Uẩn sau đêm đó đã rời đi không dấu vết. Xem chừng bị Thành Bích để ý quá rát không dám ở lại.
Đại sảnh.
Tiêu cục không có khách thuê, cả đám huynh đệ vêu mỏ ngồi nhìn cửa lớn. Ở một góc sảnh là tiểu nha đầu Phi Yến chơi đùa gì đó không ai rõ. Nghe nói tối qua cô bé chạy khắp các phòng tìm Lăng Phong, làm cho không ai ngủ ngon giấc.
- Tiêu đại ca, nếu đại ca và một người đã có tình cảm sâu đậm, hai bên cũng không có vướng mắc gì. Nhưng vừa nói cầu hôn nàng ta liền từ chối, nói thế nào cũng không chịu. Đại ca sẽ làm thế nào?
Lăng Phong buồn chán hỏi, Tiêu Thiên Phóng không vội trả lời ngược lại nói :
- Quan trọng là nữ nhân đó thuộc mẫu người nào? Tỷ dụ, thành thục hay thơ ngây?
- Thành thục.
- Mạnh mẽ hay yếu đuối?
- Xem ra là mạnh mẽ.
- Chính nghĩa hay tà ác?
Lăng Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ một lát nói :
- Đại bộ phận là ... tà ác.
Tiêu Thiên Phóng mắt nhìn mũi trầm ngâm :
- Đối với trường hợp này, chỉ có một cách thôi. Mua chuộc tiểu thư Như Ý trước.
- Đệ cũng đang nghĩ vậy ...
Lăng Phong gật gù, nửa chừng lại chưng hửng :
- Ấy từ từ. Làm sao huynh biết đó là Thành Bích?
Tần Quyền ở cạnh tặc lưỡi :
- Phí lời, huynh mô tả nữ nhân như vậy, khắp đạo ngoại trừ phu nhân ra còn ai nữa chứ?
Bạch Ngọc Đường cũng bất mãn chen vào :
- Ngươi vừa sáng từ phòng phu nhân bò ra, mặt mày ủ dột, bọn ta không biết mới là kỳ quái. Không thể không nói, bổn Thử đúng là khâm phục ngươi đó. Cường nữ như phu nhân mà cũng chinh phục được.
Huynh đệ là để chia sẻ. Lăng Phong liền kéo ghế vào giữa, cất giọng tâm sự :
- Các ngươi nói xem, có kỳ lạ hay không? Đều đã ... khụ cả rồi, thế nhưng nói đến kết hôn là nàng ấy gạt đi, thế là thế nào? Chẳng lẽ điều kiện ta không đủ?
Các huynh đệ nhìn nhau.
Đại ca ngươi hỏi bọn ta ích gì nha, ở đây đều là thanh niên chưa vợ.
Rút cục lại đều đưa mắt sang chỗ Tiêu Thiên Phóng. Phóng ca lớn tuổi phong sương nhất, kinh nghiệm tràn trề. Mặc dù cũng không thấy vợ con, nhưng nghe đâu đã có không ít mối tình dắt vai, chẳng qua không kể ra mà thôi.
Chỉ nghe Tiêu Thiên Phóng hắng giọng :
- Trước nay đệ có mấy cuộc tình rồi?
- Nhiều lắm ...
- Ta hỏi là tự ngươi theo đuổi, không tính nữ nhân đeo bám.
Lăng Phong ngẫm lại, nếu chỉ tính vậy thì chỉ có Liễu Thanh Nghi.
- Ờ, vậy thì ... mới một lần, tính cả lần này là hai.
Anh em đều ném ánh mắt đố kị nhìn sang, đại ý chính là “số ngươi sướng phết, toàn là người ta để ý trước, chẳng bù cho bọn ta phải chạy theo muốn chết”.
Lăng Phong vội vã giải thích :
- Đúng là ta chưa phải theo đuổi nhiều, chủ yếu vì ... chất lượng quá cao thôi.
Tiêu Thiên Phong ho nhẹ :
- Vậy lần trước kết quả thế nào?
- Ờ ... không tốt lắm. Chưa kịp vun đắp gì thì nàng ta đã bỏ đi.
- Là tỷ tỷ hay muội muội?
Lăng Phong gượng gạo :
- Cũng ... độ tuổi như Thành Bích.
Cả đám nhíu mi trợn mắt nhìn Lăng Phong, rút cục Điền Khai Quang đại diện nói thay cả hội :
- Đương gia, hình như huynh có xu hướng thích ngự tỷ cường bạo đó.
Lăng Phong ngẩn ra, tặc lưỡi phủ nhận :
- Ầy, chỉ là ... trùng hợp mà thôi.
- Không trùng đâu. Theo ta thấy, từ nhỏ ngươi đã thích ra ngoài kinh doanh, thiếu thốn tình cảm mẫu ái. Cho nên đối với những nữ nhân mạnh mẽ thành thục rất dễ có cảm giác. Cái này gọi là gì nhỉ? Mẫu luyến?
- Mẫu luyến cái em ngươi.
Mặc dù chửi thì chửi vậy, nhưng Lăng Phong không khỏi thấy có lý.
Quả thật, lâu nay hắn đối với nữ nhân trưởng thành kiểu Lăng Vân Thanh Nghi hay Thành Bích, đều là vừa gặp liền yêu. Ngược lại, đối với những thiếu nữ tinh khôi như Tuyết Cơ Công Tôn Dao, thích thì vẫn thích, nhưng lại không thực sự nghiêm túc. Xem chừng hắn không muốn lấy một cô vợ như búp bê, xinh đẹp nhưng chỉ để ngày ngắm đêm ôm.
Điền Khai Quang lại góp chuyện :
- Đương gia, có chuyện này ta nói huynh đừng nổi nóng. Ta thấy nữ nhân như phu nhân tuy hoàn mĩ, nhưng làm nữ tổng quản thì được, chứ làm thê tử ... không hợp lý lắm.
Lăng Phong :
- Có gì không hợp lý?
- Theo ta, thê tử thì chỉ nên ở hậu viện, nấu ăn giật giũ sinh con đẻ cái cho phu quân thôi. Mà phu nhân coi bộ không hợp với hình tượng này.
Lăng Phong không cho là đúngg cười nhạt :
- Đó chỉ là suy nghĩ phiến diện của ngươi ...
Nói nửa câu thì phát hiện cả đám huynh đệ đều nhìn, ý tứ chính là “bọn ta cũng đều nghĩ thế”.
Lăng Phong choàng tỉnh, hắn đã biết vấn đề ở đâu.
Định kiến thời đại.
Cổ đại, thú thê thiếp nói trắng chỉ để làm công cụ tiết dục, sinh con làm việc nhà. Một thê tử đúng lễ giáo thì chỉ được phép lui tới hậu viện, cùng lắm là quản nội sự, tuyệt đối không được nhúng tay vào ngoại sự của phu quân.
Mà Lăng Phong thì khác. Tư tưởng của hắn là kiểu hiện đại.
Lăng Phong không phản đối thê tử chuẩn Á Đông, ở nhà chờ phu quân trở về, cơm canh giường chiếu ôn nhu phục vụ. Hắn cũng hy vọng có một thê tử như vậy. Chẳng qua, hiện tại hắn đang phải khổ sở lập nghiệp, càng cần một nữ tử có thể sóng vai lo nghĩ với mình hơn.
Thành Bích vì nghĩ chuyện này mà từ chối? Hay còn vì gì khác?
Đúng lúc ...
- Làm gì ngồi cả đây?
...
Ra là Lư Phương Tưởng Bình Từ Khánh mồ hôi nhễ nhại trở về. Hôm trước sau khi Hoa An bị hại, ba tên này vẫn thay nhau tỏa đi các nơi thăm dò tin tức.
Tưởng Bình vừa về cũng không để ai hỏi gì đã chạy vù về phòng. Mấy anh em vô thức nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng rùng mình.
Có điềm xấu.
Rất nhanh, Tưởng Bình đã ló đầu ra hỏi :
- Này, Hồ cầm của ta đâu, sao tìm mãi không thấy?
Lăng Phong sốt sắng khuyên nhủ :
- Lão Tưởng, vừa về cần gì vội đánh đàn như vậy. Chưa ăn gì đúng không?
- Không cần ăn, ta trên đường về nghĩ ra một khúc cực hay, không thử thì quên mất.
“Làm ơn, quên mới tốt đó.” Lăng Phong nổi da gà.
Gì chứ tiếng cầm của Bình ca đây, Phong ca bằng vào hai kiếp làm người, từng nghe qua âm nhạc cổ kim đông tây, có thể dùng tám chữ khiêm tốn để nhận xét.
“Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”.
Hồi đầu Lăng Phong còn tưởng biệt hiệu “Phiên Giang Thử” của Tưởng gia có liên quan đến sông nước, bởi vì hắn nhớ mang máng nhân vật Tưởng Bình phiên bản TVB vì giỏi bơi lội mới lấy biệt hiệu “Phiên Giang”.
Đáng tiếc, Tưởng Bình phiên bản dị giới lại không liên quan gì sông nước, mà là tiếng đàn đánh lên có thể “phiên giang đảo hải”.
Bình ca căn bản không có khiếu âm nhạc, chơi Hồ cầm chẳng ra cái hệ thống cống rãnh gì, thế nhưng lại rất thích làm nghệ sĩ. Chẳng thà luyện một mình một phòng thì cũng được đi, đằng này lại luôn bắt anh em phải nghe rồi bình phẩm cho hắn. Lần nào xong xuôi anh em đều khí huyết hỗn loạn, phải tĩnh tâm điều tiết mấy canh giờ mới xong.
Tệ hơn là, có lần Cố lão nghe được, mặc dù than thở ngay cả lão cũng chịu không thấu, nhưng đồng thời phán một câu động trời. Lão nói rằng cách chơi Hồ cầm của Tưởng Bình kỳ thực là một loại âm pháp lợi hại, nếu luyện thành công có thể hỗ trợ đồng đội đánh địch, phá vỡ tâm pháp thần pháp thậm chí trận pháp của đối phương.
Đây là khái niệm gì? Rõ ràng lợi hại hơn cả choáng thuật của Lăng Phong.
Cố lão không nói thì thôi, nói ra liền làm đám Lăng Phong chịu khổ dài dài.
Tưởng Bình sau lần đó liền hứng trí bừng bừng, luyện tập càng thêm hăng say. Lần nào cũng bắt anh em phải ngặm đắng nuốt cay ngồi nghe cho hắn, xem cảnh giới đã đột phá hay chưa.
Có thể đột phá hay không không ai biết, mỗi lần thấy Bình ca muốn tìm Hồ cầm, mấy anh em đều sợ xanh mặt.
Tưởng Bình lại chạy vào tìm lần hai, Lăng Phong liều mạng đánh mắt với đám Bạch Ngọc Đường :
- Cất kỹ chưa?
- Rồi, yên tâm đi. Ít nhất có thể kéo dài hai canh giờ nữa.
Lăng Phong thở ra, được chừng nào hay chừng đó. Chốc nữa kiếm cớ đi dạo phố tránh mặt là xong.
Tưởng Bình vừa khuất, Lăng Phong liền hỏi chuyện Lư Phương Từ Khánh :
- Tình hình thế nào rồi?
Lại nói, trong Ngũ Thử, Phiên Giang Thử Tưởng Bình coi như đủ lập dị, Toàn Thiên Thử Lư Phương cũng chẳng kém. Tên này không bao giờ chịu ngồi yên, chân tay không lúc nào không động đậy. Xem chừng chỉ có Xuyên Sơn Thử Từ Khánh là bình phàm nhất.
Chẳng qua, chỉ cần nhìn vào hai cánh tay to không đều nhau cửa Từ Khánh, liền có thể khẳng định Khánh ca cũng chả hay ho gì, là loại thanh niên đạo đức bại hoại.
Lăng Phong nhìn hai tên Lư Từ đùn đẩy nhau, nói :
- Sao vậy? Các ngươi đuổi ba bốn ngày lại bị mất dấu sao?
Lư Phương nhẫn nại ngồi xuống, hai đùi vẫn rung lắc như cái máy đập, bĩu môi :
- Còn không phải vì lão Tưởng? Đáng ra đã tìm ra manh mối, đang theo đuôi hắn lại bảo nhìn thấy bản cầm phổ gì đó, nhất quyết đòi xem. Xem xong thì cũng mất dấu ...
Đúng lúc, có tiếng ai đó mừng rỡ hô :
- A, đây rồi. Là thằng nào giấu cầm của ta trong nhà xí?
- Thôi xong!
Lăng Phong hoảng hốt nhìn Bạch Ngọc Đường, tên kia cũng bàng hoàng nhìn lại. Hai bên đồng thời nuốt nước bọt cái “ực”.
Rất nhanh, Tưởng Bình cặm cụi phủi phủi Hồ cầm đi ra. Vừa đi vừa nhắm mắt, như thể đã rơi vào cảnh giới vong ngã, bắt đầu kéo đàn.
“E e ò e”
Lăng Phong hai ngón tay len lén bịt lỗ tai, thầm ước gì lúc này có cái headphone chống tạp âm thì tốt biết bao.
Vừa nghĩ đến headphone thì thấy Tần Quyền đem ra cái gì đó đeo lên tai.
Kia rõ ràng là mũ che tai, hai bên lông thú chụp lấy đôi tai, không khác nào một cái headphone. Chỉ là đây là đồ dành cho nữ nhân, Tần Quyền vậy mà cũng mang vào được.
- Ngươi kiếm cái này đâu ra vậy?
- Thục Cẩm Hiên đang bán, nói là “thời trang thu đông”. Đệ vừa nhìn thấy liền nghĩ ngay đến những lúc thế này, lập tức mua một cái.
“Xem chừng là Dương Diệu Chân bày ra.”
Nói đến nữ tử này, Lăng Phong chợt nhớ đến nhiệm vụ.
Hắn vẫn chưa thể quyết định sẽ báo cáo thế nào về những chuyện vượt thời không ở Thái Nguyên mà nàng ta làm ra.
Về cơ bản, Lăng Phong hoàn toàn có thể nói thật, báo lên “nàng ta từ tương lai trở về”. Nói ra, Tổng bộ chưa chắc đã tin tưởng. Cũng giống như hôm nọ, Lăng Phong nói cho mấy huynh đệ biết mình là xuyên không giả, cả đám đều chẳng ai thèm tin.
Cứ cho là có ngườii tin, Lăng Phong cũng không nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì to tát. Chẳng lẽ bọn họ sẽ bắt nàng ta lại để nghiên cứu?
Chẳng qua nghĩ lại, Lăng Phong vẫn thấy không nên lỗ mãng.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu hắn báo đúng sự thật, chỉ cần ai có tâm nhãn lập tức sẽ nghĩ, vì sao Lăng Phong khẳng định Dương Diệu Chân là người tương lai? Đến lúc đó bản thân hắn cũng sẽ bị để mắt. Hắn có thể tiết lộ cho huynh đệ, nhưng không tình nguyện bị người lạ chằm chằm để mắt.
Nói cho cùng, giữ lại chút bí mật cho riêng mình, ít nhiều cũng cảm thấy an toàn hơn.
Có lẽ phải tìm cơ hội gặp vị Dương tiểu thư kia, nhắc nhở nàng ta thu liễm lại chút.
“E e ò e”