Trong tiếng Hồ cầm văng vẳng, Từ Khánh uống cốc nước lấy lại tinh thần, nói :
- Ngươi còn nhớ Vương Bát chứ?
- Vương Bát? Huynh đệ của Hoa An?
Từ Khánh gật đầu, một bộ lão luyện nói :
- Bằng vào kinh nghiệm giang hồ của ta, biết đuổi theo cũng vô ích, cho nên ta quyết định ghé qua Yên Vũ lâu hỏi thăm. Quả nhiên hiệu nghiệm, tên Vương bát đản đó ...
“E e ò e”
Tiếng cầm kẽo kẹt nhảy cả vào câu nói. Lăng Phong phải hỏi lại một lần :
- Tên đó làm sao?
- Mất tích rồi.
- Mất tích rồi?
Lăng Phong nhàn nhạt :
- Vậy thì kỳ quái. Thi thể Hoa An nhờ vả bên sai nha khám nghiệm, cũng đã ...
“E e ò e”
Đến lượt Từ Khánh nghe không rõ :
- Cũng đã cái gì?
- Cũng biến mất rồi.
“E e ò e”
Từ Khánh trợn mắt :
- Cái gì?
Lăng Phong bắt đầu xì khói, nói như hét :
- Không nghe rõ sao? Biến mất, tức là bị đem đi mất đó.
“E e ò e”
Từ Khánh bực bội đáp :
- Không cần nói to như vậy. “Cái gì” đầu tiên là do ta không nghe thấy thật, nhưng “cái gì” thứ hai là để cảm thán thôi.
- Vậy lần sau có cảm thán đừng có kêu cái gì nữa đi?
- Không kêu cái gì vậy chứ kêu cái gì?
- Cái gì cũng được, nhưng không được “cái gì”, rất dễ hiểu nhầm.
“Móa, loạn.”
“E e ò e”
Từ Khánh phun máu.
“E e ò e”
Lăng Phong phun máu.
Cái tiếng đàn chết tiệt kia, nó không chỉ dở, mà còn ảnh hưởng tinh thần, căn bản không thể tập trung được. Đáng sợ là có thể khiến anh em máu nóng xông lên đầu, bất hòa trong nháy mắt.
- A-di-đà Phật.
Lăng Hổ coi bộ đỡ không nổi, lúc này bắt đầu tụng kinh tiếng Phạn.
Tình hình càng thảm. Tiếng cầm tiếng kinh văn va vào nhau.
Lăng Phong chính thức thừa nhận, về sau có đánh nhau, cứ cho hai vị này ra trước thi triển tuyệt học, đảm bảo không chỉ quân địch, quân ta cũng phun máu mà chết hết.
Lăng Phong chịu hết nổi, nhăn mặt nói :
- Thất đệ, đừng tụng nữa.
- A-di-đà Phật. Tứ ca nói tên kia dừng đánh, đệ sẽ dừng ngay.
- Lão Tưởng, làm ơn, đừng đánh nữa!
Tưởng Bình lúc này mới dừng đàn mở mắt. Lăng Hổ cũng dừng đọc kinh. Anh em thở phào, không khác nào vừa ở trong lò bát quái đi ra, cả người khó chịu.
Tưởng Bình thánh thiện nhìn quanh quất :
- Ủa, các ngươi làm sao vậy? Làm sao nhìn ta?
“Móa, còn hỏi làm sao?”
Lăng Phong khổ sở nói :
- Có thể nào để anh em yên tĩnh một lát không?
- Làm sao? Nghe không hay? Vậy để ta đổi bài khác ...
- Không cần!
Cả đám đồng thanh.
Lăng Phong lựa lời nói :
- Không phải không hay. Mà là, thể loại nhạc ngươi chơi, bài nào cũng ... ờ, kén người nghe.
- Kén người nghe gì? Chê dở đúng không? Huynh đệ thâm giao kiểu gì vậy? Ta là nghệ sĩ chân chính, rất dễ tổn thương đó.
“Vl, huynh đệ thâm giao và nghệ sĩ chân chính thì liên quan quái gì?”
Lăng Phong suýt gãy ngang lưng.
Tưởng Bình không hiểu sao hôm nay hiền hơn ngày thường. Gã buồn bực dừng đánh, lủi thủi đi ra gian sau cất đàn. Trên đường còn không quên lầm bầm làu bàu cái gì Tưởng Bình ta sinh nhầm thời, kết bạn nhầm người, gặp toàn tai trâu, không biết thưởng thức âm nhạc.
Không nghĩ tới Bình ca tâm hồn lại mỏng manh dễ vỡ như vậy, Lăng Phong liền gọi theo cứu vãn :
- Ài, lão Tưởng, giận cái gì chứ? Hôm khác bọn ta sẽ nghe cho ngươi, được chưa? Chúng ta đều là người thô lỗ cả mà, đôi lúc nghe không hiểu là phải rồi.
- Khỏi cần động viên.
Tưởng Bình nói vọng lại, giọng có vẻ đang rất tủi thân.
“Móa, ông mới là người cần đau buồn muốn khóc đây.”
Tưởng Bình vừa khuất bóng, Lôi Trấn “lãng tai” đã từ đâu phi ra :
- Chuyện gì đó chuyện gì đó. Các ngươi đừng có mà nói xấu Lôi gia gia, gia gia nghe rất rõ đấy.
Lăng Phong buồn bực nhắc :
- Có ai nhắc đến ngươi đâu? Là nói tiếng đàn của lão Tưởng nghe khó hiểu.
- Nói láo, rõ ràng Lôi gia gia nghe thấy có người châm chọc ai đó tai kém.
Lăng Phong che mặt, đoàn đội kiểu m gì thế này, mệt chết.
Bạch Ngọc Đường coi bộ đã quen, mặc kệ Lôi Trấn tiếp tục hỏi Từ Khánh :
- Còn tin gì khác không ?
Từ Khánh vò vò tai rột roạt, nhớ ra gì đó nói :
- À, có lệnh tập hợp.
- Tập hợp? Không lẽ Chu Kinh muốn giải hòa?
- Không, là ký hiệu cấp cao, của tổng bộ.
- Ký hiệu gì?
- Là ...
“E e ò e”
Lại có tiếng Hồ cầm từ hậu viện vang ra.
- Tưởng đại nhạc sĩ, làm ơn đi.
- Ông cất đàn, đánh nốt một đoạn cũng không được sao, ác vừa thôi.
- Vl.
- Ai lại vừa bóng gió Lôi gia gia đấy?
- Vl.
- A-di-đà Phật.
...
Trời tối.
Yên Vũ lâu vốn là tài sản của Tấn Vương, về sau sang tên cho Dương Diệu Chân. Xem ra cả hai người đều không biết nó lại là cơ sở ngầm của mật thám ở Hà Đông.
Lúc này, ở cửa sau Yên Vũ lâu.
Chỉ thấy thấp thoáng vài bóng đen đang lén lút, áng chừng là trộm vặt. Thái Nguyên riêng nghề trộm đêm có thể nói đứng đầu Đại Tống.
Chỉ là, đám này đội hình có vẻ không đúng chuẩn trộm đêm cho lắm.
Chỉ nghe tên đi đầu lầm bầm trách móc :
- Ài, nói bao lần rồi. Đi đêm, là đi đêm ngươi có hiểu không? Không có bộ đồ dạ hành nào cả sao?
- Bổn Thử họ Bạch, là “bạch” trong Bạch Mã hoàng tử đấy. Mặc đồ đen thì coi sao được?
- Móa, thua ngươi.
Tên đi đầu ngửa mặt lên trời chửi, không Lăng Phong thì ai vào đây. Hóa ra cũng không phải đi chôm đồ, mà là mật thám tập hợp.
Lăng Phong bước qua một khoảng sân tối mờ, vào một căn phòng chập choạng, bên trong đang có vài người cúi đầu bàn luận gì đó.
Bạch Ngọc Đường đánh mắt về phía một nhóm ba người, nói thầm :
- Hắn chính là Chu Kinh, mật danh Đại Ưng. Bên cạnh là hai thủ hạ thân tín, Tam Long, Nhị Hổ.
- Ồ? Thằng nào là long, thằng nào là hổ?
- Nhìn vào mặt là biết, giống giun là long, giống mèo là hổ.
Lăng Phong choáng váng, đơn giản như vậy?
Chỉ thấy gã Chu Kinh nọ mặt vuông chữ điền, chẳng qua cũng không đáng ghét như tưởng tượng. Còn Tam Long Nhị Hổ, lại quả thật một tên giống giun một tên giống mèo. Lăng Phong vừa nhìn liền xác nhận, chúng chính là đám tập kích hắn và Hàm Uẩn ở từ đường Lâm gia, sau đó bị quần lót “Calvin Klein” của Lăng Phong dọa chạy.
Còn chưa kịp làm gì, đã nghe một tiếng quát :
- Kẻ nào?
“Vù”
Chu Kinh vung tay sắt chụp tới, ngay lập tức bị một cây quạt trắng chặn lại.
“Phụp”
“Sang sang”
Rất nhanh là một loạt tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ.
Căn phòng bỗng chật như nêm cối.
Vừa rồi chỉ có vài người, nhoáng cái không biết từ đâu nhảy ra hơn chục người, nhìn trang phục xem ra chính là đám tiểu nhị của Yên Vũ lâu. Lăng Phong đợt trước đoán không sai, cả cái tửu lâu này là một ổ mật thám.
Ngũ Thử đều đã sẵn sàng nghênh địch, Lôi Trấn dấm dúi tay trong ngực áo, dám chắc đang châm mồi lựu đạn.
Lăng Phong trong sát na bị uy hiếp cũng giật mình đôi chút, bởi hắn còn chưa bình phục vết thương, nếu có đánh nhau dám chắc chỉ có thể đứng cổ vũ.
Nhưng Lăng Phong đột nhiên phát hiện khóe mắt mang ý cười của Chu Kinh. Thằng nhãi này coi bộ đang làm trò thử hắn?
Nghĩ vậy Lăng Phong liền vỗ vai Lôi Trấn Bạch Ngọc Đường kéo lại, nở một nụ cười được cho là thiện chí nhất của mình, nói :
- Vị này là Chu đại nhân đúng không? Bình tĩnh, đều là người mình.
Nói xong hé ra lệnh bài Mật Thám ty.
Chu Kinh nhìn điệu cười đáng ghét của Lăng Phong nhếch mép cười nhạt. Gã làm bộ nhớ ra gì đó, ánh mắt sắc bén nói :
- Hừ, không có chút quy củ nào. Vào mật thám bao lâu rồi? Ngay cả mật khẩu vào cửa cũng không biết dùng sao?
- Hềhề, biết chứ. Chỉ là đều chỗ quen cả, mấy huynh đệ nể mặt cho vào, mong Chu đại nhân thông cảm.
Đám tiểu nhị Yên Vũ lâu nhìn nhau, chớp mắt đã rút ra ngoài.
Chu Kinh lại thong thả ngồi xuống, gắt giọng nói :
- Đừng có một Chu đại nhân hai Chu đại nhân. Hay là làm việc phóng túng đã quen, đến quy tắc căn bản nhất cũng quên?
- Haha, đâu có. Chỉ là không biết phải xưng hô thế nào thôi, tại hạ mật danh Phi Long.
Tên Tam Long mặt dài như mặt giun tỏ vẻ khinh bỉ :
- Phi Long? Nhìn cái dáng què quặt của ngươi mà cũng dùng chữ Long sao?
Lăng Phong thường không chấp nhặt kiểu khích bác nhạt nhẽo này, cười cười không đáp.
Chu Kinh lạnh nhạt :
- Đại Ưng.
- Còn ông là Tam Hổ.
- Ưng Long Hổ? Hân hạnh, hân hạnh.
Chào hỏi coi như xong, hai bên lại trở về im ắng.
Chuyến này nghe nói ký hiệu của tổng bộ, nói vậy Chu Kinh cũng không phải người chủ trì. Xem ra Chu Kinh cũng đang chờ đặc sứ xuất hiện.
Buồn chán đợi thêm một lúc vẫn không thấy ai đến, Lăng Phong không nhịn được hỏi :
- Đại Ưng, nghe nói ngươi đang điều tra một vụ hạ độc?
- Hừm, làm sao? Có liên quan đến công tác nội gian của ngươi sao?
Chu Kinh giọng châm chọc.
Lăng Phong nhíu mày :
- Vì sao ngươi cứ khăng khăng ta là nội gian?
- Ta khăng khăng lúc nào chứ? Chỉ e có người chột dạ nghe nhầm đó thôi.
- Haha, nói cũng đúng. Ngươi nói tiếng chim, Phi Long ta nghe sai cũng là chuyện dễ hiểu.
- Hừm. Ngươi muốn moi tình báo từ tay ta? Vậy được, để lão Ưng ta dùng tiếng chim kể cho ngươi nghe một ít tình báo, ngươi nghe được bao nhiêu thì nghe, không phiền chứ?
- Không hề, cứ tự nhiên.
Chu Kinh nói :
- Ta có một nguồn tin, nói mật thám Hà Bắc có kẻ phản bội mà tan rã, một kẻ đã bị dẫn về kinh thành, nhưng vẫn còn một kẻ khác lợi hại hơn vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Người này thế nhưng không xem ai vào đâu, nghĩ việc mình phản bội không còn ai biết, còn cả gan đến tận Hà Đông. Phi Long huynh đệ hình như cũng từ Hà Bắc qua đây, không biết có quen biết người này?
- Khó nói, ít nhất cũng phải có cái chân dung nhận dạng mới được.
- Vậy sao?
Lăng Phong cười nhạt, rõ ràng Chu Kinh đang nói đến mình.
Thực ra, Lăng Phong cũng từng suy nghĩ vấn đề này với Thành Bích.
Về cơ bản, hắn cũng không sợ bị lôi ra chuyện “hai mang” lúc xưa. Hắn chỉ ngại nếu bị tra sẽ đem theo cả chuyện cũ của Thành Bích.
Tuy nhiên nếu nói có ai đủ chứng cứ tố cáo Lăng Phong, ngoại trừ mấy huynh đệ thân thiết như Tần Quyền Lăng Hổ, khả năng nhất chỉ có thể là Nguyệt Dung Thạch Sơn, bọn họ đều biết Thành Bích.
Chỉ là hai người này đều đã mất tích khá lâu, coi bộ đã làm nhiệm vụ dài hơi, lúc này căn bản không thể xuất hiện ở đây. Lăng Phong chẳng có gì phải ái ngại ...
Đúng lúc có tiếng ai đó :
- Phi Long?
Lăng Phong trợn mắt nhìn.
Chuyện gì? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.