Vì có sự xuất hiện ngoài ý muốn của zombie biến dị cấp mà Diệp Thần phải thay đổi kế hoạch, hai người muốn nhanh chóng cấp tốc lên đường đến nơi mà căn cứ được thành lập để được an toàn. Dù sao thì căn cứ cũng không hẳn là được lập trung ở thành phố lớn, hơn nữa đa số những căn cứ đó đều sẽ bị zombie tấn công ồ ạt và khả năng trụ vững là không lớn lắm. Diệp Thần biết rõ vị trí của những căn cứ đó, nên sẽ dễ dàng đạt đến mục đích.
Nhưng không phải hiện tại.
Vào thời điểm tận thế mới tiến đến, Trái đất sẽ vô cùng hỗn loạn và mọi người có khả năng sẽ đi di cư, có người về nông thôn, có người đi theo quân đội và chính phủ, nói chung là đường sẽ bị tắc nghẽn rất lâu. Bây giờ với kinh nghiệm vài ngày của Diệp Thần, cho dù họ có chen chúc vào cùng với những người khác thì cũng chỉ tốn thời gian. Còn không bằng nhân cơ hội này hắn tìm mấy cái siêu thị, cục cảnh sát, bệnh viện để tìm kiếm vật tư, sau đó ở trong không gian tu luyện để thăng cấp đề phòng đối phó zombie cấp cao.
Có cấp hai thì cũng có thể sẽ có cấp , cấp . Diệp Thần chỉ lo lắng về vấn đề này.
Hắn tính nhẩm thời gian, bây giờ mới là tận thế ngày thứ , vậy là có thời gian mười ngày để tìm vật tư, sau đó ở trong không gian vài ngày, đợi trận mưa lửa qua đi thì ra ngoài cũng không muộn.
Kế hoạch luôn luôn hoàn hảo, nhưng người xưa có câu người tính không bằng trời tính, ước muốn của bọn họ tốt đẹp thế nào cũng không thể tránh được ý trời.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại Diệp Thần gặp được người mà hắn hận nhất, cũng là người mà Dương Tử An chán ghét đến tận xương tủy. Anh em họ của hắn.
Diệp Thần tình nguyện, cả đời hắn sẽ không gặp phải những kẻ cặn bã như thế này, nhìn thấy họ, hắn sẽ nghĩ đến cái chết của mình kiếp trước, nghĩ đến sự ngu xuẩn của mình, càng đáng hận hơn là Dương Tử An đã phải chịu khổ như thế nào, cái chết của anh cũng là do họ mang lại.
Trong nháy mắt nhìn những gương mặt kia, Diệp Thần chỉ muốn cho bọn họ vài tia sét hoặc ném vào trong đàn zombie cho hả giận.
“A Thần, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi”
Hắn cười lạnh, nhìn gương mặt giả tạo diễn kịch có thể đạt đến trình độ Oscar của những người kia, trong lòng âm thầm vỗ tay khen ngợi.
“Mấy ngày nay anh lo cho cậu muốn chết”
Vương Hạo nói, gã nhìn hai người một lượt từ đầu đến chân, trong lòng âm thầm ghen tức, tuy nói thảm họa mới xảy ra được vài ngày nhưng mọi người hầu hết là chạy trốn, cả người nhuốc nhem xộc xệch chứ làm sao mà sạch sẽ gọn gàng như thế kia.
Diệp Thần im lặng không nói, hắn muốn xem bọn họ diễn đến mức nào.
“Bây giờ tìm được cậu thì quá tốt rồi” Diệp Tường tiếp lời, giọng nói của gã lạnh nhạt mà hờ hững, giống như ra lệnh “Xe của tôi vừa bị hỏng, dùng xe của cậu đi”
Sau đó ra lệnh ba người kia chuyển hàng hóa ra ngoài. Diệp Thần nhìn khuôn mặt của gã, dưới vỏ bọc lạnh nhạt kia chắc hẳn phải là ánh mắt tham lam trắng trợn muốn cướp đồ của hắn, gã mà không phát hiện ra chiếc xa này đã được nâng cấp lên cấp cao nhất thì cũng không xứng danh là Diệp Tường.
Trước đây khi biết hắn có dị năng thì lợi dụng sức mạnh của hắn, bây giờ thì chắc là số tài sản mà hắn thừa kế đi? Hầu hết mọi người đều cho rằng chỉ cần vượt qua thảm họa này là thế giới lại trở về bình thường như lúc ban đầu, cho nên tài sản vẫn rất có giá trị.
Hắn cười lạnh, nói ra câu đầu tiên từ lúc gặp mặt:
“Ai nói tôi muốn đi cùng mấy người?”
Diệp Tường sửng sốt, động tác trên tay Diệp Chính, Vương Lan, Vương Hạo cũng dừng lại, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Xe của tôi không chứa nổi” Hắn châm biếm nói, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn bọn họ.
“Xe của cậu cũng to mà” Cô gái duy nhất trong đoàn không nhịn được mở miệng “kiểu gì mà chẳng nhét được năm người?”bg-ssp-{height:px}
“Năm người?” Hắn nhướng mày.
“Bốn người chúng tôi với cậu là được” Diệp Chính khinh bỉ nhìn về phía sau “Còn cái tên ăn bám kia, đừng nói với tôi là cậu cũng muốn mang hắn theo nhé”
Lửa giận trong lòng bốc lên, Diệp Thần căm tức nhìn mấy kẻ cặn bã này, chỉ cần bọn họ nói một câu không tốt về Dương Tử An hắn cũng cảm thấy không thoải mái.
“Ai nói tôi muốn đi cùng mấy người?” Hắn giận quá hóa cười.
“Cậu không đi cùng chúng tôi thì đi với ai?” Diệp Tường nhíu mày, rất có phong phạm của anh cả nhà họ Diệp “A Thần, đừng nháo, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, chúng tôi là người nhà của cậu, chẳng lẽ không bảo vệ cậu sao?”
“Đúng thế” Vương Hạo không sợ chết chen vào “Cậu quên tên kia đã làm những gì với cậu rồi hả? bây giờ cần gì phải quan tâm đến hắn, đi với chúng tôi”
Nhìn hai nhà Vương, Diệp đoàn kết như vậy, Diệp Thần hắn chỉ cảm thấy bi ai. Trước đây hắn vốn tưởng rằng hai nhà sẽ không vì có sự xuất hiện của chị em họ Dương mà xa cách nhau, như thế mới gọi là người thân, vì vậy thường xuyên đi tìm họ. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ liên minh còn không phải tài sản của hắn sao? bọn họ ở sau lưng nói xấu Dương Tử An còn không phải là sợ anh nuốt trọn công ti của hắn. Diệp Thần hắn ngây thơ như vậy đấy.
“Tôi đi vơi ai là việc của tôi” Hắn cầm lấy tay người từ lúc đi vào vẫn luôn im lặng kia, kéo anh ra ngoài “Không liên quan đến mấy người”
Diệp Tường tiến lên chặn họ lại:
“Cậu đi đâu?”
“Mắc mớ gì đến anh” Hắn không nể mặc nói.
Gã nhíu mày:
“Đừng hồ đồ, không đi với chúng tôi cậu sẽ phải hối hận”
Hắn lạnh lùng nói:
“Đi với tôi các người mới sẽ phải hối hận”
Sau đó không quay đầu lại mà lên xe.
Ở phía sau, Vương Lan không nhịn được oán giận:
“Cái xe kia thật tốt nha”
“Diệp Thần dường như bị tên họ Dương kia tẩy não rồi, thảo nào mấy tháng nay hắn cứ là lạ, gọi điện cũng không nghe máy”
“Không sao” Diệp Tường cười nhạo “Tôi đang lo lắng không thể tách hắn ra được đây, nhìn bộ dáng của hắn như thế, đi theo cũng chỉ là kẻ ăn bám, nếu không thì mấy ngày nữa cũng sẽ biến thành zombie thôi”
“Là do hắn tự tìm” Diệp Chính cũng oán giận.