Hai người bị coi thường đang yên ổn ngồi trên xe, nhưng không khí có chút quái lạ. Dương Tử An từ lúc ngồi lên xe liền im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, Diệp Thần không nhìn thấy rõ mặt của anh nhưng nghĩ đến bản thân mình đời trước cặn bã như thế nào liền hiểu tâm trạng của anh lúc này. Là bất an, cũng là buồn bã.
“Dương Tử An”
Sau một hồi trầm mặc suy nghĩ trong đầu xem nên nói cái gì, rốt cuộc hắn cũng có thể mở miệng. Thấy đối phương không quay đầu lại, Diệp Thần đành phải tiếp tục vừa lái xe vừa giải thích.
“Tôi biết anh đang lo lắng cái gì, tất cả đều là lỗi của tôi, do tôi không tốt” - Ngữ khí của hắn thành khẩn mà chân thật - “Trước đây tôi hiểu lầm anh rất nhiều, cũng không nhận ra ý đồ của những kẻ đó khiến cho anh bị ủy khuất, thực sự rất xin lỗi”
Dư quang liếc sang phát hiện cánh tay của anh hơi run lên, Diệp Thần giả bộ không phát hiện nói tiếp:
“Nhưng bây giờ tôi đã phát hiện chân tướng, biết anh đối tốt với tôi như thế nào, biết những kẻ tôi gọi là anh em nhìn ngóng tài sản của tôi ra sao, vì vậy sẽ không ngu xuẩn tin tưởng họ như trước nữa, đời này tôi chỉ tin tưởng một mình anh”
Khóe miệng Dương Tử An không nhịn được mà giơ lên, sau đó rất nhanh liền che dấu. Anh khụ một tiếng, giả vờ giả vịt hỏi:
“Cậu nói với tôi điều này để làm gì?”
Nhìn tâm trạng của anh tốt lên trông thấy, Diệp Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười:
“Tận thế đến rồi, tôi cũng không biết sau này sẽ ra sao, biết anh tốt với tôi, sợ rằng sau này những người kia tìm đến anh sẽ vì tôi mà thương hại họ nên phải nói trước. Bọn họ đều là kẻ xấu, anh không được mềm lòng”
Dương Tử An nghiêng đầu đi:
“Tôi không mềm lòng”
Nghe anh nói như vậy, trong đầu lại nghĩ đến cảnh đời trước anh vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện như vậy liền không do dự phản bác:
“Anh không chỉ mềm lòng, mà còn rất ngốc”
Mặc dù biết anh chỉ đối với hắn mới làm như vậy nhưng cũng không nhịn được mà nhắc nhở. Chỉ đối với hắn như vậy thôi mà Dương Tử An cũng đã mất đi mạng sống của mình, hắn không muốn anh vì bất cứ ai mà bị như thế nữa. Cho dù là hắn cũng không được.
Dương Tử An mím môi không nói nữa, hắn nhìn lỗ tai của anh từ từ đỏ lên liền không nhịn được mà trộm cười, rất đáng yêu.
Tâm trạng tồi tệ chỉ vài ba câu nói đã quét mất sạch.
Kế hoạch của hai người vì sự xuất hiện của những người kia mà đột ngột thay đổi. Hắn và Dương Tử An thương lượng với nhau, quyết định trước tiên đi đến căn cứ mà đời trước hắn biết đến.
Bởi Diệp Thần thừa biết nếu còn xuất hiện ở trong này thì sẽ chỉ càng làm bản thân bị ngột ngạt khó chịu.
Tận thế ngày thứ , trên trái đất xảy ra một hiện tượng kì lạ khiến cho hàng trăm triệu người trên Trái Đất bị biến thành zombie.bg-ssp-{height:px}
Những quả cầu bằng lửa đột ngột rơi xuống mặt đất tạo thành những trận hỏa hoạn khiến khắp nơi đều biến thành phế tích, hàng ngàn công trình kiến trúc cao tầng bị đốt cháy, vô số những người bị đốt cháy đều biến thành quái vật ăn thịt người.
Mọi việc chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi là tiếng đồng hồ.
Nhưng cũng đủ để phá hủy nền văn minh của nhân loại qua hàng ngàn năm.
Trận mưa lửa diễn ra không lâu lắm, số lượng lửa rơi xuống Trái đất đều mằm rải rác chỗ nào cũng có, nơi bị đốt cháy cũng không nhiều nếu tính theo phần trăm tổng thể, nhưng con số zombie bị biến dị cũng tăng lên đáng kể khiến khả năng bị diệt vong của con người ngày càng tăng.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, số lượng zombie xuất hiện nhiều thì dị năng giả cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Không giống với những người thức tỉnh đợt đầu tiên, lần này những ai bị lửa đốt cháy mà không biến thành zombie thì sẽ có những khả năng mà người thường không có được.
Đó chính là dị năng giả.
Qua trình trận thiên tai này chỉ diễn ra nửa tiếng, nhưng tàn dư của nó phải kéo dài đến mấy ngày sau, con người bị sốt cao không ngừng, vượt qua được thì thành dị năng giả, không vượt qua thì biến thành zombie.
Đây là kí ức đời trước mang đến thông tin cho Diệp Thần.
Hiện tại cả hắn và Dương Tử An đều đi vào không gian tránh trận hỏa hoạn này, tạm thời biến mất ở nhân giới.
Hai người ở trong không gian dự định rảnh rỗi thì sắp xếp lại những vật tư thu được, sau này nếu muốn tìm cái gì thì cũng dễ lấy. Ở trong không gian sai sử cái gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ mất cơ bản vài giờ là có thể sắp xếp cho từng loại vật tư vào mỗi kho riêng biệt.
Nhìn Dương Tử An toàn thân mồ hôi muốn đến suối nước để tắm, Diệp Thần không có việc gì làm liền cầm ra vài túi hạt giống, mang ra bên ngoài trồng.
Diệp công từ từ nhỏ áo cơm không lo, đâu biết trồng cây gieo giống là như thế nào, hắn cứ bốc từng nắm từng nắm một tung ra bên ngoài để chúng nằm trên đất rồi tự sinh tự diệt, cũng không có ý định tưới nước bón phân.
Sử dụng hết túi trên tay, Diệp Thần hài lòng nhìn bàn tay của mình rồi cũng đi đến suối nước nóng để tắm rửa, thời gian lâu như vậy chắc anh cũng tắm xong. Hiện tại bụng hắn đã kháng nghị kêu vang rồi.
Nhưng khi hắn sử dụng thần thức để đi đến đó thì tâm trạng tắm rửa xong ăn cơm cũng không còn.
Trong làn sương mờ ảo bay lượng xung quanh, Dương Tử An trần như nhộng tựa trên một tảng đá mà nằm ngủ, làm da trắng như ngọc trơn mịn còn dính những hạt nước li ti khiến Diệp Thần sửng sốt, mực nước cao đến ngực anh, nhưng nước suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy lại hiện lên rõ mồn một cơ thể từ đầu đến chân.
Diệp Thần mở to mắt.
Toàn thân hắn nóng lên, có chất lỏng gì đó từ mũi chảy ra, hắn đưa tay lên sờ thử liền không nhịn được mà đỏ mặt.
Hắn, hắn, . . .hắn . . . vậy mà chảy máu mũi?