Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Tụ tập đến khu nhà trong tiểu khu đại khái có khoảng hai trăm người, ngoại trừ tổ của Kiều Dũng cùng với hai mươi người của tiểu đội phối hợp ra thì đều là người của tổ đến thay đổi và những người bị zombie đuổi tới. Bên ngoài rất nhiều zombie chen chúc đầy ở ngoài cửa sắt chỗ ngã tư đường và vẫn đang ùn ùn không dứt tụ tập lại đây, hiển nhiên hành động tấn công thị trấn lần này đã gợi ra cơn bạo động của chúng. Mấy trăm người dẫu có ném vào biển zombie có hơn ngàn con, căn bản chẳng dậy nổi tí bọt sóng, cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng có ích gì, huống chi sức mạnh đôi bên còn chênh lệch lớn như vậy. Muốn dựa vào hai trăm người mà thoát khỏi thị trấn, hiện tại xem ra không thể nghi ngờ như người si nói mộng, chỉ có thể mong đợi trấn trên phái người đến cứu viện bọn họ, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp nói không chừng còn có một đường sống sót.
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ bọn mày đều là óc heo sao? Cho rằng zombie sẽ đứng tại chỗ đợi bọn mày giết? Một đám vô dụng, muốn chết cũng đừng kéo bọn tao chết chung!” Kiều Dũng nổi trận lôi đình chửi ầm lên, hoàn toàn không để ý sắc mặt các tổ trưởng khác khó coi thế nào.
“Được rồi, hiện tại nói thì có ích lợi gì.” Ngược lại Thạch Bằng Tam mở miệng ngăn cản hắn, biết người này một khi bạo phát chỉ sợ vài giờ đều không thể yên tĩnh, hiện tại cũng không có nhiều thời gian cho bọn họ lãng phí.
“Thạch Tam, mẹ kiếp cậu chỉ biết làm người tốt, có bản lĩnh cậu nói cho tôi biết phải làm thế nào, không có bản lĩnh thì cũng đừng xen mồm!” Hai người quan hệ tốt, Kiều Dũng tuy rằng vẫn mở miệng chửi nhưng cũng không tiếp tục rít gào nữa. Thạch Bằng Tam biết tính tình hắn, đương nhiên sẽ không so đo.
Những người khác đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, bọn họ vốn không sợ Kiều Dũng, chỉ là trong việc này quả thật là bọn họ đuối lý, không thì ai lại chịu để bị mắng như vậy.
“Trước hết nghĩ biện pháp ngăn chặn cửa lớn đi.” Một người đề nghị.
“Có cần để người dị năng hệ thổ trực tiếp chặn cửa luôn không?”
“Cút đi, cậu muốn chết ở trong này, ông đây thì chưa đâu.”
“Nhanh chóng thu dọn đồ rồi ngăn cửa lại, dây dưa nữa zombie vào tới bây giờ.”
Chín người mười ý, cuối cùng vẫn là do người dị năng hệ thổ ra tay, sau cửa lớn vững chắc xây dựng thêm bức tường cao khoảng một mét, rộng khoảng hai mét bằng đất, cứ như vậy, bất kể zombie xô đẩy như thế nào đều không cần lo lắng cửa sắt bị đâm cho ngã xuống. Mà người ở bên trong lại có thể giết zombie cách cửa sắt, đương nhiên, nếu muốn đi ra cũng có thể trực tiếp đẩy cửa sắt ra là được, với điều kiện là phải không có zombie ở đó. Có thể nói, thối lui vào tiểu khu trong ngắn hạn lại là giải pháp an toàn.
Như Trương Dịch dự đoán, toàn bộ thức ăn nước uống trong tiểu khu đều bị vơ vét lại một chỗ, bao gồm cả gạo, mì. Hơn nữa trừ phần đồ ăn buổi sáng tự mình mang ra ngoài thì đồ mọi người thu thập được cũng đều bị cưỡng chế phải đưa ra, không chịu giao sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi đoàn đội, an toàn bản thân sẽ không được bảo đảm, đương nhiên càng không có khả năng được chia thức ăn. Tuy rằng nhìn như không sử dụng bạo lực, càng không có trực tiếp ném người ra khỏi tiểu khu, nhưng trên thực tế, ngay khi người nọ bị xa lánh liền biểu thị kẻ đó không có khả năng giữ được đồ ăn cùng với mạng sống nữa. Về phần dùng chút thủ đoạn cất giấu đồ ăn giống như Lý Mộ Nhiên thì cũng chẳng ai truy cứu, đều là mở con mắt nhắm con mắt cho qua. Chỉ cần không làm quá mức, dù sao việc tiêu diệt hi vọng cùng với mạng người cũng không ai nguyện ý đi làm.
Vài đội trưởng cùng tổ trưởng hợp thành tổ quản lý lâm thời, đương nhiên người có quyền lên tiếng nhất chính là Kiều Dũng, người có tổ viên nhiều nhất, cùng một người dị năng hệ kim tên là Lý Trường Trạch.
“Lần này phiền toái lớn, dị năng hệ thủy và tinh lọc không có ở đây, chút nước này căn bản chống đỡ không được mấy ngày.” Tổ trưởng tên Hùng Hóa là một người dị năng hệ thổ lo lắng thở dài.
Đây là kiểu nhà hai phòng hai gian, trong phòng ngủ treo một bộ áo cưới, trang hoàng cùng với đồ gia dụng trong nhà đều cho thấy đây là căn hộ mới được ở chưa bao lâu, đáng tiếc hai người chủ nhà chụp ảnh thân mật trên ảnh cưới kia lại biến thành hai thi thể nằm trên mặt đất, đã bị xử lý mang ra ngoài.
Nghe được lời Hùng Hóa nói, sắc mặt vài người ở đây đều trầm xuống. Bởi vì dị năng hệ thủy và tinh lọc rất trân quý, cho nên bọn họ căn bản không cần ra ngoài giết zombie, còn có thể có lượng tinh hạch lớn cung cấp để tu luyện. Chưa từng có ai cảm giác loại sắp xếp này bất hợp lý, nhưng hiện tại đám người Kiều Dũng không thể không vì điều này mà đau đầu khó chịu. Đừng nói trong thị trấn đã sớm ít nước, hiện tại dù còn có nước máy, nhưng không tinh lọc qua thì ai dám uống?
“Lão Lý, bên chỗ các cậu không phải còn có một tiểu khu sao? Nghĩ biện pháp đánh qua đó trước.” Kiều Dũng dang rộng tứ chi tựa vào sô pha, mày nhíu chặt, ngay cả chòm râu luôn luôn có tinh thần lúc này cũng ỉu xìu.
“Bên ngoài toàn là zombie, đánh làm sao?” Lý Trường Trạch là một người đàn ông trung niên hói đầu, nghe nói như thế thì vô cùng kinh ngạc.
“Vẫn là dùng biện pháp cũ đi.” Kiều Dũng nâng mắt lên nhìn ra bầu trời sáng sủa không mây, trong lòng lại nhớ tới lời Nam Thiệu nói trời sắp sửa biến chuyển “Dị năng hệ thổ trước hết bịt kín bên kia ngã tư đường, số lượng zombie bị nhốt trong hai bức tường có hạn, sớm muộn gì cũng có thể xử gọn.” Nếu trời đổ mưa có lẽ cũng không tệ, có điều xem mấy thứ bọn Nam Thiệu thu thập cứ như là chuẩn bị qua mùa đông, thật sự rất khoa trương.
Theo như lời hắn thì khi thực hiện biện pháp này có chút khó khăn, nhưng trước mắt cũng chỉ còn cách đó, chỉ cần thông hai tiểu khu được với nhau, thời gian bọn họ có thể kiên trì sẽ kéo dài vài ngày. Hơn nữa nói không chừng từng bước tiến tới, sớm muộn gì cũng có thể thoát ra khỏi bao vây của bầy zombie.
“Đám phế vật kia rốt cuộc cũng có chút tác dụng.” Lý Trường Trạch cười ha ha hai tiếng, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt cùng xem thường, còn mang theo cuồng ngạo có thể tùy ý điều khiển vận mệnh người khác.
Nghe nói như thế, mấy người khác có kẻ bộc lộ vẻ không đành lòng, có kẻ thì đầy mặt hờ hững, thế nhưng lại không ai lên tiếng phản bác. Kiều Dũng thu hết phản ứng của họ vào mắt, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, không chút khách khí phun ra hai chữ “Đồ ngu!”
Lý Trường Trạch một lát sau mới phản ứng lại đây là đối phương đang mắng mình, nhất thời tức giận đến mặt đỏ tai hồng, tay trái tức khắc lập lòe vươn ra móng thép, đứng lên hỏi “Họ Kiều, mẹ kiếp mày mắng ai?”
Mấy người khác cuống quít đứng dậy khuyên can, chung quy lúc này mà xảy ra nội chiến đối với ai cũng đều không có lợi.
Ngược lại Kiều Dũng vẫn biếng nhác tựa lưng tựa vào sô pha, còn nâng một chân gác lên trên bàn thủy tinh, hoàn toàn không đặt phẫn nộ của Lý Trường Trạch vào trong mắt, mở miệng phun ra từng câu từng từ rành mạch “Đồ ngu. Chính là nói mày đấy!”
Tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không phải có người giữ lại, Lý Trường Trạch đã bổ nhào đến, ngay cả mấy người khác cũng không khỏi nhíu mày “Kiều Dũng, cậu không thể nói chuyện dễ nghe được à?”
“Hắn không phải đồ ngu thì là cái gì? Thị trấn Vọng Dương có bao nhiêu người, thành phố Trường, tỉnh Trung Châu, thậm chí toàn bộ Hoa quốc còn dư lại bao nhiêu người? Cho rằng để người khác đi làm vật hy sinh thì hắn liền có thể trốn dưới váy đàn bà sống yên ổn thêm vài năm? Đm Lý Trường Trạch, mày muốn còn lại độc nhất trên đời hay là tuyệt chủng cũng đừng kéo ông theo!” Vốn thần thái Kiều Dũng còn nhàn tản, thế nhưng nói đến cuối cùng tính tình lại bạo phát, một cước đạp cái ghế nhỏ trước mặt ra ngoài. Mấy người đang vây quanh ghế lập tức cuống quít né tránh.
“Mạnh được yếu thua, kẻ nào mạnh kẻ đó sống, có gì không đúng sao?” Lần này nói chuyện không phải Lý Trường Trạch mà là một đội trưởng đội dị năng khác tên là Thường Hán, người này bình thường rất ít nói chuyện nhưng không có ai dám xem nhẹ hắn. “Lão Kiều, zombie cũng sẽ không bởi vì bọn họ là người thường liền nhẹ tay hơn với họ.”
“Chỉ cần các cậu đừng lấy bọn họ ra che chắn thì dựa vào bản thân họ cũng có thể sống sót. Tận thế đã nửa năm rồi, có thể sống đến bây giờ có mấy ai chưa giết qua zombie? Không lẽ trước giờ đều là do các cậu nuôi bọn họ?” Trái ngược thái độ ác liệt với Lý Trường Trạch, Kiều Dũng khách khi hơn rất nhiều đối với Thường Hán “Người dị năng, con mẹ nó ai mà không từ người thường biến ra? Không cần quên bản chất nhanh như vậy!” Nói đến đây, hắn hầm hầm đứng lên “Dù sao ai lại nghĩ lấy người khác ra làm đá lót đường, Kiều Dũng này phản đối đầu tiên!” Nói xong, nhìn cũng không nhìn Lý Trường Trạch, liền bỏ ra ngoài.
“Anh Kiều nói không sai.” Hùng Hóa liếc nhìn đám người đang đăm chiêu, để lại một câu như vậy rồi cũng đi theo. Tiểu đội hai mươi người của hắn phối hợp với Kiều Dũng cơ hồ không có tổn thất gì, chỉ điểm này đã đủ khiến hắn cảm kích Kiều Dũng rồi.
“Các cậu ở bên này đi, tôi và đám Kiều Dũng ở đối diện.” Lại có một người đi ra ngoài, chính là đội trưởng Lưu Hạ của tiểu đội phối hợp cùng tổ của Lý Trường Trạch, người trong đội của anh hiện tại đã không còn bao nhiêu, nếu nói không tức giận Lý Trường Trạch thì khẳng định là giả. Cho dù trong lòng biết rõ loại phương thức tác chiến này là do chỉ huy trấn trên quyết định, Lý Trường Trạch chẳng qua là một con rối hoàn toàn làm theo cấp trên chỉ định thì anh cũng không thể thoải mái.
Thường Hán cùng một người tên Ngụy Trung Hoa ở lại, bọn họ là người đánh vào trung tâm phố, chẳng qua bởi vì bị tổ khác hãm hại mới không kịp rời khỏi thị trấn, cuối cùng bị buộc tới bên này.
“Thằng chó Kiều Dũng! Đ! M!” Lý Trường Trạch tức giận đập phá đồ vật một hồi mới chịu dừng. Thường Hán và người kia nhìn nhau, không nói thêm gì, bọn họ đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà tham gia loại tranh đấu nhàm chán này.
Ngay khi vài đội trưởng dị năng phát sinh tranh chấp, những người khác đều tự tìm phòng để ở, tòa nhà cao chín tầng dư sức đủ cho hai trăm người. Có điều để tiện cho việc truyền mệnh lệnh, toàn bộ hơn hai trăm người đều tụ tập ở một tầng. Bởi vì mỗi căn hộ đều ở hơn ba người, cho nên toàn bộ người vào ở cũng chưa nhồi đầy một tầng đó, chỉ là đa số khóa cửa không phải bị thiêu hỏng thì chính là bị đập hỏng, khi ngủ chỉ có thể chống đỡ từ bên trong.
Nam Thiệu mang theo thảm lông đi ra ngoài, sau đó lại cầm trở về, vài người thấy vậy đều nhịn không được muốn cười. Có điều cũng không trách bọn họ, lúc ấy ở trên lầu nên không biết tình huống cụ thể phía dưới, mấy đồ này ôm theo người mới có thể an tâm chút, hiện tại có được không gian độc lập, đương nhiên là chuyện tốt. Vì phòng ngừa chuyện không hay, bọn họ cũng không lôi những đồ ăn giấu trong áo bông ra.
Dựa theo tổ quản lý quyết định, mỗi ngày bọn họ đều có thể đi lĩnh thức ăn nước uống, nhưng trước hết dĩ nhiên phải giết zombie. Bất luận là người dị năng hay người thường, đều phải giết zombie mới được chia đồ ăn, về tinh hạch thu được thì không cần nộp lên, dẫu sao tiểu khu này là do người dị năng cùng người thường hợp tác mà chiếm được.
Có cửa chống đỡ nên giết zombie cũng không khó, thế nhưng khó ở việc làm sao để lấy được tinh hạch, mà không lấy tinh hạch thì sẽ không có biện pháp chứng minh mình đã giết zombie và giết được bao nhiêu, cho nên hiện giờ mọi người đều đang vắt hết óc nghĩ biện pháp. Chỉ có ngày đầu tiên bởi vì bọn họ trước đó đã vất vả nên có thể nhận miễn phí, thế nhưng ngày hôm sau thì khác. Về phần kẻ nào trên người mang theo tinh hạch thì cũng đừng tưởng bở đục nước béo cò, có nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm lắm đấy.
Trương Dịch tìm búa, sửa cái khóa bị đập hỏng lại, loay hoay một lúc cửa đã có thể đóng chặt. Tại thời điểm anh bận việc, mấy người khác cũng không nhàn rỗi, dựa theo yêu cầu của anh mà đi tới những tầng khác ôm chăn bông cùng quần áo mùa đông trở về, đồng thời chặt bàn ghế làm củi chất đống ở trên ban công. Lý Mộ Nhiên thậm chí tại một góc hành lang thấy được mấy trăm cục than tổ ong, cô bèn kêu những người khác tới lặng lẽ chuyển về. Người lủi qua lủi lại giữa những tầng lầu giống như bọn họ cũng không ít, đều mong tìm được chút đồ tốt, cho nên trừ những thứ nổi bật, trên cơ bản không có ai chú ý tới họ. Ngược lại kẻ nào lo xa cũng sẽ nhặt chút củi hoặc là dầu, dù sao cũng không có gì làm, phòng xa vẫn tốt hơn.
Không thể không nói, ở chuyện này ba người Nam Thiệu hoàn toàn tín nhiệm Trương Dịch. Cũng có thể nói, việc này đại biểu giữa bọn họ đang dần dần hình thành một sợi dây đồng đội vô hình, cũng chỉ có loại phối hợp cùng tín nhiệm như vậy mới có thể làm cho bọn họ đi được càng xa.
Trước khi mặt trời khuất núi, cục thịt Trần thay mặt tiểu đội Dương Dương đi nhận thức ăn nước uống của ngày hôm nay. Y chạy hai chuyến, lần đầu không lấy được gì, lần thứ hai thì mang về một cái nồi đun nước, non nửa nồi bột mì và bốn cái chai may mắn cũng đầy nước.
“Bánh quy không có bao nhiêu, cho nên phân chia đều là mấy thứ này.” Cục thịt Trần nói rõ, đối với tình cảnh hiện tại y đã có chút chết lặng, ngay cả thói quen mắng chửi người đều lười.
Mấy người đối diện với một nồi bột đều ngẩn người, ai cũng biết hiện tại nước có bao nhiêu trân quý, không giống khi còn ở trong trấn, chỉ cần có tinh hạch liền có thể đổi, hiện tại thì cần phải tiết kiệm triệt để. Giống như thùng chứa nước kia, đã không ai đi suy xét nó có phải lâu lắm rồi hay không, tất cả đều hiểu được có mà uống đã tốt lắm rồi. Nếu còn ở trong trấn, bọn họ có thể dùng thêm tinh hạch để đổi chút nước, sau đó dùng bột làm thành một nồi mì ăn một bữa ra trò, thế nhưng hiện tại, đừng nói làm mì dù chỉ là làm bánh nướng phải tiêu tốn chút nước bọn họ cũng luyến tiếc.
“Trước ăn đồ chúng ta mang theo đã.” Cuối cùng, Trương Dịch bất đắc dĩ nói. May mắn giữa trưa bọn họ chỉ tùy tiện ăn nên còn dư không ít, mặc kệ nói như thế nào, qua ngày hôm nay đã, về phần ngày mai chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi.
Bởi vì là kiểu nhà ba phòng hai gian, ba phòng đều có giường cho nên gần như mỗi người một phòng, Nam Thiệu chủ động ngủ sô pha phòng khách. Bọn họ khi đi ra không mang theo tinh hạch nhưng Kiều Dũng đã phân chia tinh hạch mà họ cùng tổ Hùng Hóa kiếm được. Đương nhiên là dựa theo khả năng giết được bao nhiêu chia bấy nhiêu, thành ra cũng không có ai bất mãn. Lúc này ba người đều nắm chặt thời gian hấp thu tinh hạch đề cao năng lực bản thân, nhất là Lý Mộ Nhiên, nếu thật sự không thể thoát ra, có lẽ cô liền mạo hiểm dùng thử dị năng một lần.
Chân Trương Dịch đau nên vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ, chờ khi anh mơ mơ màng màng muốn ngủ lại bị tiếng khóc của Trương Duệ Dương đánh thức. Ôm cậu nhóc vào lòng hỏi bị làm sao, thằng bé lại chỉ rầm rì không nói ra nguyên cớ, mà cũng không sợ nóng lui vào trong lòng anh, rất nhanh lại thiếp đi. Anh sờ đầu của nó, cũng không nóng, suy đoán có lẽ nhóc bị chuyện ban ngày dọa sợ cho nên ngủ không an ổn, vì thế vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng con trai, trong lòng anh rất khó chịu lại không thể nói ra.
Chung quy ban ngày quá mức mệt nhọc, dù trong lòng lo lắng, chân lại đau, cuối cùng vẫn thiếp đi. Khi tỉnh lại, là bị lạnh mà tỉnh, còn chưa mở mắt ra trong tai đã nghe được tiếng mưa rì rào khiến anh cực kỳ bất ngờ. Vốn anh tưởng rằng trời sẽ đổ tuyết không nghĩ tới lại chỉ là mưa rơi.
Kéo chăn đắp lên người Trương Duệ Dương, anh đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, phát hiện mưa không quá lớn, chỉ giống như cơn mưa bình thường, nền đất trong cửa sổ đã ướt một mảng lớn, anh bận rộn thò tay đóng cửa sổ đóng lại. Bên ngoài truyền đến động tĩnh, anh kéo cửa đi ra, nghe được có tiếng bước chân đang từ một gian khác ngập ngừng tới gần. Bởi vì tối mịt không ánh sáng, cho nên ngay cả bóng người đều nhìn không rõ.
“Nam Thiệu?”
“Là tôi, anh Dịch. Trời lạnh nên tôi ôm chăn tới.” Là giọng Nam Thiệu “Không ngờ thật sự đổ mưa.”
Rẹt — một tia chớp chiếu sáng trong phòng nhưng rất nhanh lại bị bóng tối nuốt chửng, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, Trương Dịch đã thấy rõ vị trí Nam Thiệu. Hắn đứng gần sô pha, đang cúi người thả chăn bông trong tay xuống.
Tiếng sấm ầm ầm truyền đến, chấn động đến mức lỗ tai phát đau nhưng không ai ghét bỏ thanh âm này, ngược lại cảm giác hưng phấn.
Rốt cuộc đổ mưa.
“Tôi nhớ rõ trong tủ TV có nến.” Anh thả lỏng, mò mẫm đi ra ngoài “Cơn mưa này không biết có ô nhiễm hay không, tôi nghĩ nên trữ một ít nước.”
“Trong phòng vệ sinh có thùng, ư…” Nam Thiệu hô một tiếng, một tay giữ lấy Trương Dịch do hai người đụng vào nhau, một tay còn lại bưng kín mũi.
“Xin lỗi! Cậu không sao chứ? Đụng chỗ nào rồi?” Trương Dịch nâng tay lên sờ thử.
Cảm giác được ngón tay anh sờ qua lỗ tai, trán của mình, lòng Nam Thiệu run lên, mặt liền đỏ, tại thời điểm anh chạm vào mu bàn tay mình, hắn bỗng nhiên lui về phía sau một bước.
“Không sao. Anh đừng động, để tôi đi lấy.” Nói xong, xoay người liền đi về hướng TV, giữa chừng đụng trúng bàn trà cũng không khiến hắn giảm chậm tốc độ.
Trương Dịch sâu sắc nhận thấy người kia tựa hồ hơi bối rối nhưng lại nghĩ không ra là vì cái gì, còn đang nghi hoặc, tiếng bật lửa vang lên, ánh sáng xuyên qua màn đêm chiếu rọi ra thân ảnh cao lớn của Nam Thiệu. Nam Thiệu nương theo sánh sáng từ bật lửa tìm nến trong tủ TV, đốt sáng lên rồi mới xoay người lại.
Bên ngoài sấm sét vang dội, mưa ngày càng lớn. Một tay Nam Thiệu cầm ngọn nến, một tay che gió cho nó, chậm rãi đi về chỗ bàn trà, ánh nến mờ nhạt bao phủ hơn phân nửa thân thể hắn trong đó, khung cảnh kia yên tĩnh giống như một bức tranh. Bất chợt hắn có cảm giác mà ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Trương Dịch chưa kịp chuyển dời, hắn bất giác mỉm cười.
Trương Dịch cũng cười đáp lại, dựa vào ánh sáng leo lét đi về phía phòng vệ sinh, có điều trong đầu lại quanh quẩn hình ảnh mới rồi, lòng chợt dâng lên cảm giác nào đó nói không nên lời. Anh cũng không nghĩ nữa, tìm thấy một thùng nhựa màu hồng, một cây gậy gỗ có đinh liền móc thùng nhựa đưa ra ngoài cửa sổ.
Mưa lớn, một thoáng chốc liền đầy một thùng, Nam Thiệu cầm khăn bao kín tay rồi vươn ra lôi thùng nước vào. Trước mặc kệ có thể uống hay không, nước để dội bồn cầu cũng rất cần thiết. Trương Dịch đóng cửa sổ lại, nói vài tiếng với Nam Thiệu liền trở về phòng.
Ánh mắt Nam Thiệu dừng ở đôi chân khập khiễng nhưng vẫn rất lợi hại hơn người kia, chân mày tuấn tú không khỏi nhíu lại, vươn tay lấy viên đá đen mà hắn lúc nào cũng mang theo, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Trời mưa nên độ ấm giảm xuống là chuyện tất nhiên, thế nhưng đêm nay nhiệt độ lại thẳng tắp hạ xuống, cho dù đắp chăn bông Trương Dịch vẫn cảm thấy lạnh đến mức chịu không nổi, cộng thêm chân đau căn bản không có biện pháp đi vào giấc ngủ. Ngay cả Trương Duệ Dương đều bị lạnh mà tỉnh dậy, mơ mơ màng màng gọi ba ba, sau đó chui vào lòng Trương Dịch.
Giọt mưa lớn đập vào mặt kính thủy tinh, thật giống như là mưa đá. Mà Trương Dịch kỳ thật không quá xác định sau này có thật sự xảy ra mưa đá hay không.
Thật vất vả ngủ đến hừng đông, có lẽ đã đến hừng đông bởi vì ít nhất trong phòng miễn cưỡng có thể nhìn thấy đồ vật này nọ, thế nhưng nhá nhem tối không khác buổi chiều trước tận thế là bao. Trương Dịch mặc cho Trương Duệ Dương bộ quần áo ấm của trẻ con mà ngày hôm qua tìm được, lại ở bên ngoài phủ thêm áo bông quần bông, chính anh cũng ăn mặc không khác lắm. Khi hai cha con ra khỏi phòng, Lý Mộ Nhiên cùng cục thịt Trần đều đã dậy, đang run cầm cập ở nơi đó thảo luận vấn đề nhóm lửa. Nam Thiệu khoanh hai tay trước ngực ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.
“Anh Dịch, anh thật là thần kỳ!” Sau khi Lý Mộ Nhiên cùng Trương Dịch chào hỏi, cục thịt Trần giơ lên ngón cái, vẻ mặt đầy bội phục. Nếu không nhờ Trương Dịch, tối hôm qua bọn họ phỏng chừng khỏi ngủ luôn.
“Thời tiết này không đánh được zombie, hẳn vẫn nhận được thức ăn nhỉ.” Trương Dịch đương nhiên sẽ không vì chân bị thương của mình còn có chút tác dụng mà cảm thấy tự hào, lắc lắc đầu nói.
“Đợi lát nữa em đi ra ngoài nghe ngóng liền biết, bọn họ chắc không dám không phân đâu. Anh Dịch, anh mau ngẫm lại biện pháp. Bếp lò xây ở phòng bếp cho dù đốt lên thì gian phòng này cũng ấm không nổi. Thời tiết quỷ quái rất không bình thường, sao mà lạnh hơn cả mùa đông thế này?” Cục thịt Trần nói tiếp. Lúc trước bọn họ lấy than tổ ong trở về chính là bởi vì trong căn hộ này có bếp lò.
Trương Dịch đi đến phòng bếp nhìn thử, lại dò xét hai phòng khách, cuối cùng chỉ vào phòng nhỏ nói “Để ở đây, ống khói có thể từ chỗ đó đi ra. Căn hộ này có lẽ là đặt bếp lò ở trong này vào mùa lạnh.” Mặt trên cửa sổ phòng khách mở ra một ô nhỏ hình tròn, ở đó có vết rỉ sắt, vừa thấy liền biết là nơi để ống khói. Mùa hè ở huyện Tử Vân sẽ không quá nóng, mùa đông cũng không quá lạnh, rất ít ai lắp điều hòa. Mùa hè hai cây quạt, mùa đông một bếp lò liền có thể thoải mái trôi qua. Từ khi rời nhà đến thành phố Trường công tác, trong nhà Trương Dịch vẫn luôn đốt bếp than nên rất quen thuộc với mấy thứ này.
Nam Thiệu lúc này cũng đi tới, không khiến Trương Dịch phải làm, hắn cùng cục thịt Trần nâng bếp lò đến vị trí xác định. Về phần ống khói lại cần Trương Dịch tự mình ra tay. Phí hơn nửa ngày bếp lò rốt cuộc cháy lên, độ ấm trong phòng tạm thời còn chưa tăng lên thế nhưng trên mặt mọi người đều lộ ra tươi cười. So sánh với những người khác, bọn họ có thể nói là đã rất hạnh phúc, ít nhất không cần đội mưa đi tìm đồ chống lạnh gì đó.
“Có ô không nhỉ, em đi xem tình hình.” Cục thịt Trần hỏi.
Lý Mộ Nhiên trở về phòng mình, khi đi ra gập cây ô trên tay lại đưa cho cục thịt Trần.
“Mưa này không biết có vấn đề hay không, đợi nhỏ hơn rồi đi.” Trương Dịch không quá yên tâm, mưa lớn như vậy dù cho cầm ô chỉ sợ cũng sẽ ướt sũng quần áo.
“Không sao, em mặc thêm áo mưa nữa mà.” Cục thịt Trần cười hi hi, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một cái áo mưa đen, vẫy vẫy về phía Trương Dịch.
Anh liền ngừng miệng.