Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Bên ngoài hành lang bày rất nhiều xô chậu, phần lớn đều đã chứa đầy nước mưa, cục thịt Trần đi ra ngoài không cẩn thận suýt chút nữa thì đạp trúng. Mưa rơi nên trên cơ bản ít thấy người, chỉ khi xuống tầng hai y mới gặp được một người mặc quần áo mỏng manh đang run rẩy đi lên lầu, phỏng chừng là cầm theo đồ đi xuống hứng nước mưa, nhìn thấy y ăn mặc ấm áp như vậy, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ lại ghen tị không che giấu.
“Ai biết mưa có thể chết người hay không? Giờ các anh lại bảo chúng tôi đi đánh zombie, được, chỉ cần các anh dám đi, chúng tôi cũng đi. Không thì đừng nhiều lời vô nghĩa, nhanh chóng phát đồ ăn đi, mấy thứ này vốn do chúng tôi kiếm về, dựa vào cái gì không chia cho chúng tôi?” Nơi lấy đồ ăn truyền đến tiềng ồn ào. Cục thịt Trần cất ô, cẩn thận không chạm vào mưa, sau đó cứ như vậy cầm ô một đường mang theo vệt nước đi vào.
“Đây là quyết định ngày hôm qua các tổ trưởng cùng nhau đưa ra, tìm chúng tôi có ích lợi gì? Tổ trưởng không lên tiếng, ai dám động tới mấy thứ này? Có bản lĩnh các cậu tìm tổ trưởng đòi đi!” Hành lang âm u chen chúc năm sáu người. Hai người dị năng ngăn ở cửa phòng kho chứa đồ ăn, còn có một người đứng ở giữa, nói chuyện với người bên ngoài.
“Mẹ nó, tôi thấy các người chính là muốn độc chiếm…” Gây loạn là một người dị năng, cho nên căn bản sẽ không nén giận giống người thường.
“Quên đi, cậu ta nói đúng, chúng ta tìm tổ trưởng đi, vô nghĩa với họ làm gì.” Bạn của người nọ khuyên nhủ, sau đó thương lượng một chút quyết đoán chạy lên lầu.
Đợi sau khi người rời đi cục thịt Trần mới bước qua, cười nịnh nọt “Anh bạn, anh xem hôm nay mưa to lắm, không thể đánh zombie nhưng cũng không thể không ăn cơm phải không?”
“Đi đi đi, chỉ biết ăn thôi. Lỗ tai điếc có phải hay không? Mau đi tìm tổ trưởng, tìm tổ trưởng mà hỏi!” Người nọ không kiên nhẫn phất phất tay, giống như là đuổi ruồi bọ. Nói xong không đợi cục thịt Trần mở miệng, cùng hai người kia xoay người vào trong phòng, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
“Mợ nó!” Cục thịt Trần thu hồi tươi cười trên mặt, mắng một câu với cánh cửa, sau đó mới chầm chập đi về phòng. Vừa lên đến tầng hai liền trông thấy phía trước vài người đang vây quanh một người mặc áo lông, là tên ria mép Kiều Dũng, y vội chào hỏi “Đội trưởng Kiều!”
Hình thể của y vốn lớn, hiện tại mặc áo bông lại còn thêm cả áo mưa, trên tay còn cầm ô, lập tức liền bịt kín toàn bộ hành lang. Kiều Dũng nhìn thấy y, đuôi lông mày nhíu lại, hiển nhiên nhớ tới lời hôm qua Nam Thiệu nói, nhất thời có loại cảm giác nói không nên lời nhưng thần sắc lại dịu đi rất nhiều.
“Không có việc gì đừng chạy ra trời mưa, bằng không chết như thế nào cũng chẳng biết đâu.” Hắn nói không dễ nghe nhưng cục thịt Trần cũng không phải là người phân không ra tốt xấu, biết hắn là đang nhắc nhở mình, đồng thời cũng biết tổ quản lý không tán thành đội mưa đi giết zombie.
Có Kiều Dũng ra mặt, đồ ăn rất nhanh liền phân ra. Lần này không còn là bột mì nữa mà là hai bao bánh quy, cũng chính là một người nửa bao, bọn họ có bốn người, đương nhiên nhận được hai bao. Đồng thời nhận được thông báo không cần ra ngoài giết zombie, cho nên hiện tại mỗi ngày chỉ phát đồ ăn hai lần, hơn nữa số lượng giảm phân nửa, nước chỉ có nửa bình. Đối với việc này Kiều Dũng không nhiều lời, hiển nhiên cũng đã đồng ý. Chung quy bởi vì trời mưa, dự tính đánh tiểu khu bên kia chỉ có thể lùi lại, kéo thời gian càng dài bọn họ tiêu hao thức ăn nước uống càng nhiều, trừ bỏ tiết kiệm thì thật sự không có biện pháp khác.
Đợi những người khác đều đi, Kiều Dũng gọi cục thịt Trần lại, trên tay hắn cũng cầm một phần giống như bọn họ, cục thịt Trần hỏi “Đội trưởng Kiều, mưa này có vấn đề hả?”
“Không biết.” Kiều Dũng lắc đầu, vừa bước một bước chọt dừng lại “Các cậu nghỉ ở đâu?”
“Phòng mười bốn tầng năm dãy số bốn.”
Kiều Dũng gật đầu, đi lên lầu. Cục thịt Trần sửng sốt nhưng cũng không nghĩ nhiều, xoay người mở ô đi vào trong mưa, khi về đến nơi thì thấy đám Trương Dịch đang làm mì.
Không sai, chính là làm mì sợi. Về phần cái nồi kia có sạch sẽ hay không giờ này sẽ không ai để ý. Đối với tình cảnh trước mắt đừng nói dùng nước rửa nồi, dù chỉ là nhồi bột sau đó thấy bánh nướng bốc hơi đều luyến tiếc lãng phí, cho nên chỉ có thể đem bột mì nhồi thành sợi sau đó cho vào nước luộc lên ăn cả nước lẫn bột thì mới không phí. Cục thịt Trần cầm bánh quy về bọn họ đều không động, ai cũng không biết về sau là tình huống gì, có thể tiết kiệm một chút thì cất thêm một chút đi.
“Nếu nước này có thể uống thì tốt rồi.” Ghé vào trên cửa sổ, cục thịt Trần nhìn một mảnh mông lung bên ngoài, thở dài.
Bọn họ cũng chuyển sô pha ở phòng khách tới nơi có lò sưởi ở phòng nhỏ hơn, Lý Mộ Nhiên chiếm một chỗ ôm chăn ra nằm ngủ. Dù đã là giữa trưa, bên ngoài lại vẫn là một mảnh âm u khiến người ta không muốn làm bất kỳ chuyện gì khác. Đương nhiên chính yếu vẫn là càng ít hoạt động tiêu hao năng lượng càng tốt, có thể bớt chút lương thực. Nghe được cục thịt Trần nói, cô chen vào một câu “Có thể tắm rửa giặt quần áo là tốt rồi anh ơi.” Trời biết cô đã bao lâu không tắm, mà đừng nói tắm chỉ rửa mặt thôi cũng là chuyện hết sức xa xỉ. Về phần hôi thối hay không… cô hiện tại hoàn toàn không có cảm giác gì, dù sao tất cả mọi người đều giống nhau.
“Nước này không chừng có thể sử dụng.” Khoanh chân ngồi trên một cái sô pha khác, Nam Thiệu đột nhiên lên tiếng. Một câu này khiến ánh mắt mọi người lập tức đều chuyển lên người hắn, Lý Mộ Nhiên thậm chí bật dậy từ trong ổ chăn. Chỉ có Trương Duệ Dương hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, lăn từ sô pha này đến sô pha kia, một mình chơi cực kỳ vui vẻ.
“Vì sao?” Trương Dịch đang dùng một cái khăn mặt hơ nóng đắp lên trên chân bị thương, thuận miệng hỏi một câu.
“Trời mưa, trong không khí mang theo hơi nước rất nặng nhưng chúng ta cũng không có việc gì.” Nam Thiệu mỉm cười nói “Không dám nói mưa hoàn toàn không có vấn đề, thế nhưng nấu nước lên, tính nguy hiểm hẳn sẽ giảm lại.” Sở dĩ hắn nói như vậy là bởi vì cục thịt Trần đi ra ngoài một chuyến, trở về còn vui vẻ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người sáng lên, trong lòng dấy lên hi vọng đồng thời cũng cảm giác một loại nguy hiểm khác. Nếu mưa gây hại cho con người thì dù không chạm đến, chỉ sợ cũng không ai có thể thoát được. Hơi nước trong không khí sẽ lây dính vào da, thậm chí thông qua hô hấp tiến vào trong phổi, không thể nào ngăn chặn được.
“Vậy chúng ta thử xem sao.” Trương Dịch cười nói, không cẩn thận giống như trước kia. Anh đã xem xét, nếu nước trong không khí đều có thể khiến người biến dị, như vậy dù đợi thêm vài ngày cũng không có tác dụng gì, bọn họ có thể bao kín toàn thân lại nhưng không thể không hô hấp. Trên thực tế hiện tại bọn họ không có quá nhiều lựa chọn, hoặc là nước đun sôi có thể dùng, hoặc là chờ đợi cái chết.
Có lẽ là do có suy nghĩ giống anh nên có thể hiểu được trận mưa to này đối với bọn họ có ý nghĩa gì, cũng có lẽ là thật sự chịu không nổi không có nước dùng hằng ngày, anh vừa dứt lời, mấy người liền hành động, ngay cả Nam Thiệu đều không ngoại lệ. Bởi vì không ai có thể xác định nguyên nhân người biến thành zombie, cho nên bọn họ vẫn phải cẩn thận vài phần, thà rằng phiền toái một chút, cũng không lựa chọn việc trực tiếp dùng nước.
Nồi đầy nước đặt trên bếp lò, họ tháo vòi nước của máy giặt rồi buộc kín trên nồi, một đầu khác thì thả ra chậu, phần thân ống ngâm vào trong nước lạnh để chưng cất ra nước sạch.
Bốn người ngồi ở bốn hướng, nhìn nước không có chút động tĩnh gì, vừa hưng phấn lại có cả lo lắng. Bọn họ rất rõ ràng lần thí nghiệm này đối với bọn họ có ý nghĩa gì. Ngay cả Trương Duệ Dương đều nhận thấy không khí khẩn trương, thành thành thật thật bò lên ngồi trên đùi Trương Dịch.
Lửa trong lò thiêu hừng hực, một nồi nước lớn đun sôi chỉ cần hơn hai mươi phút, hoặc là ngắn hơn. Thế nhưng đối với mấy người mà nói lại như là mấy tiếng đồng hồ. Khi vòi nước trắng bắt đầu tích tích chảy nước, cục thịt Trần đã ngồi xổm cạnh chậu lẩm nhẩm vài từ như có như không, một bộ hận không thể thò đầu vào nếm thử ngay.
Nam Thiệu thở dài một hơi, đứng dậy khỏi sô pha tựa hồ đã không để ý nước này có thể sử dụng hay không, bởi vì đáp án đã sớm bày ở chỗ đó, cũng sẽ không bởi vì ý chí của con người mà thay đổi.
“Tôi đi rửa mặt.” Hắn nói, ánh mắt không khỏi lướt trên mặt Trương Dịch một lát, lại khi Trương Dịch ngẩng đầu lên đã nhanh chóng đi vào buồng vệ sinh cầm lấy một cái chậu khác trở về, đổ toàn bộ nước đã chưng cất vào.
“Nam Thiệu?” Trương Dịch ngạc nhiên, theo bản năng túm lấy tay Nam Thiệu muốn ngăn cản.
“Anh Thiệu!” Cục thịt Trần lúc này mới phản ứng lại, nhưng hô lên hai chữ này lại không biết nên nói cái gì.
Ngay cả Lý Mộ Nhiên cũng đứng lên. Hiển nhiên bọn họ ai cũng chưa nghĩ đến, Nam Thiệu sẽ chủ động thử nước đầu tiên. Trương Duệ Dương ngơ ngác nhìn nhìn người này lại ngó ngó người kia, không rõ xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt cổ tay bị Trương Dịch nắm lấy, Nam Thiệu đột nhiên cảm giác trái tim nóng lên, như là có cái gì đó rót vào bên trong. Hắn buông chậu nước trong tay, lấy tay khác bao trùm lên mu bàn tay Trương Dịch, cảm nhận được mặt trên truyền lại ấm áp, tạm dừng một lát mới thong thả đẩy ra, cười nói “Anh Dịch, anh biết rõ chúng ta căn bản không có lựa chọn. Tôi chỉ là không kiên nhẫn đợi mà thôi.” Dứt lời, bưng chậu nước đi vào buồng vệ sinh.
Khóe môi Trương Dịch bất giác mím chặt, ánh mắt đuổi theo thân ảnh cao lớn hiên ngang kia, một lát sau mới quay đầu đi, không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, anh đổ đầy nồi nước trên bếp đã vơi phân nửa. Lý Mộ Nhiên ngồi trở lại vị trí ban đầu bắt đầu im lặng như mọi khi, cục thịt Trần trầm mặc ngược hẳn với lúc trước ầm ĩ, rốt cuộc để người ta cảm giác người này kỳ thật cũng không phải thật sự vô tâm vô phế.
Nam Thiệu bên trong nhà vệ sinh vô cùng bình thản rửa mặt rửa tay, còn nhân tiện lau người hai lần, đáng tiếc nước thật sự không nhiều, bằng không hắn càng muốn sảng khoái tắm rửa một cái. Chờ khi hắn đi ra cả người đều rạng rỡ, khiến trước mắt tất cả mọi người sáng lên, chọc Trương Duệ Dương nhảy xuống khỏi đùi ba ba, lon ton chạy tới, bò đến trên người hắn, tại gương mặt sạch sẽ trơn bóng kia hôn hai cái.
“Chú bí đỏ, chú đẹp trai quá!” Không thể không nói, trẻ con so với người lớn trực tiếp hơn rất nhiều.
Mặt mày Nam Thiệu không khỏi giãn ra, nhiễm lên ý cười nồng đậm, ánh mắt lại không tự giác nhìn về phía Trương Dịch, không ngờ lại thấy anh mỉm cười nhìn mình. Ngẩn ra một chút, ý cười trên mặt hắn càng thêm sâu, cất bước đi qua ngồi ở bên cạnh Trương Dịch. Có lẽ là thần sắc hắn quá mức tự nhiên, thế nên không ai cảm giác có cái gì không đúng.
“Anh Thiệu, khuôn mặt này của anh thật đúng là, chậc, hại nước hại dân.” Cục thịt Trần rốt cuộc từ cảm xúc suy sụp lấy lại vui vẻ thường ngày, trêu chọc hắn một câu. Nhưng mà ngay cả chính y đều cảm thấy câu đùa này vô cùng khô khan, một chút hài hước cũng không có.
“Cảm ơn khích lệ! Từ nhỏ ai cũng nói vậy rồi.” Khó được Nam Thiệu lần này thế nhưng cho y mặt mũi mà vui vẻ trêu lại.
Cục thịt Trần kinh ngạc trừng mắt nhìn, một lát sau mới phản ứng, lại không khỏi cười khổ “Anh Thiệu, anh đừng khách khí trêu đùa theo em thế này, em không quen tí nào.” Trái tim thật không thể chịu nổi đâu.
Nam Thiệu lắc đầu bật cười, đột nhiên cảm giác Mập mạp kỳ thật cũng rất đáng yêu