Dù sao tiêu diệt thây ma và đuổi người ngoài hành tinh cũng là chuyện toàn nhân loại, chỉ dựa vào căn cứ thành phố B là không được. Bởi vậy, mặc dù đám người Mộc Bác hoài nghi thành phố H nhưng vẫn không thể không trả lời thông báo này.
Người của tinh cầu Mô Lạp muốn dùng Cố Tây Minh đưa mọi người đến địa bàn kẻ địch, làm rùa trong hũ mặc người bắt. Nhóm Mộc Bác cũng vui lòng tương kế tựu kế. Bởi vậy, mặc kệ mục đích thật sự của song phương thế nào, quân đội kháng chiến do thành phố H cầm đầu vẫn được thành lập.
Ai là ai con mồi, ai là thợ săn, này phải đợi xem ai lợi hại hơn đi.
Mấy người Mộc Bác bận rộn chuẩn bị chiến tranh, Thương Triệt thì lại tương đối nhàn, lại đi đến chỗ Duẫn Tu.
“Các ngươi rất can đảm, không sợ toàn quân bị diệt sao?” Duẫn Tu hơi tò mò.
Tuy Thương Triệt thường gây khó dễ, nhưng Duẫn Tu thật sự không ghét cậu. monganhlau.wordpress.com
“Chưa nghe câu ‘không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con’ à? Tướng quân của ngươi dám bày mưu, chúng ta đây cũng dám đáp lại, huống chi…” Thương Triệt liếc mắt nhìn Duẫn Tu một cái.
“Ngươi cũng xem như cao thủ bên kia đi, nhưng nhìn trước nhìn sau, người Mô Lạp cũng không đáng sợ lắm.”
Duẫn Tu bị Thương Triệt làm nghẹn một búng máu, một lúc lâu mới nói: “Thương Triệt, ngươi đừng tự cho là giỏi, ngươi có thể thắng ta, nhưng tướng quân của chúng ta rất lợi hại, đến lúc đó ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Năng lực tướng quân rốt cuộc đạt tới tình trạng gì Duẫn Tu cũng không rõ, đương nhiên, năng lực Thương Triệt sâu cạn thế nào, hắn cũng nhìn không thấu.
Thương Triệt gật đầu: “Ta chưa từng có ý xem thường người khác, nhưng ta cũng sẽ không vì không rõ thắng thua mà sợ hãi. Cho dù chúng ta có chủ động hay không, tướng quân các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, không phải sao?” Đã định trước sẽ có một cuộc chiến, vậy thì còn sợ cái gì.
Duẫn Tu sững sờ một lúc, có phần xấu hổ sờ mũi: “Thật ra…ừm…cũng không hẳn là chiến tranh.” Tướng quân chẳng qua là trong lòng tràn ngập thù hận, muốn kéo mọi người xuống địa ngục cùng thôi. Nếu nói thâm cừu đại hận gì gì đó, quả thật là không có.
Thông qua tin tức Không Không và giảng giải của Mông Á, Thương Triệt đại khái lý giải tính cách vị tướng quân kia. Bởi vậy khi nghe Duẫn Tu nói như thế liền cười cười nhìn hắn: “Ta chưa bao giờ đặt cược trên người kẻ điên, mặc kệ ông ta chịu bao nhiêu thống khổ đi nữa, song, chúng ta chỉ biết, kẻ nguy hại địa cầu chính là địch nhân của chúng ta.” Không phải người khác nói không chiến thì bọn họ liền cảm thấy vui mừng.
Vận mệnh là phải nắm giữ trong tay, không phải dựa vào người khác thương hại bố thí.
“Địa cầu biến thành như vậy chúng ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng không hoàn toàn là lỗi của chúng ta. Thương Triệt, ngươi đừng quên, nếu không phải người địa cầu dã tâm quá lớn, bệnh độc sẽ không lây lan nhanh như vậy.”
Chính hòn đảo nào đó lúc trước cao hứng bừng bừng lấy HE từ tay bọn họ, một cây làm chẳng nên non, không phải trách nhiệm gì cũng có thể đổ lên đầu người Mô Lạp.
Thương Triệt cũng đồng ý lời nói Duẫn Tu, bất quá đối với hành động Duẫn Tu, cậu cười nhạt: “Bây giờ truy cứu trách nhiệm thì thể thay đổi được gì? Cho dù cả hai bên đều sai cũng không thay đổi được sự thật người Mô Lạp đã là kẻ địch người địa cầu. Huống chi, hành vi các ngươi ở thành phố H cũng đồng dạng khiến người ta khó mà chấp nhận.”
Người già và trẻ con đều bị người ngoài hành tinh giết, thành phố H chỉ giữ lại đàn ông thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh và phụ nữ xinh đẹp thôi. Về phần thành phố H lương thực phong phú, còn không phải do người ngoài hành tinh cướp đoạt đến sao.
Bị Thương Triệt nói như thế, Duẫn Tu cuối cùng im lặng.
Một hồi lâu sau Duẫn Tu mới thấp giọng nói: “Trước kia ta chỉ là một binh lính bình thường, bởi vì có biểu hiện xuất sắc nên được phân đến chỗ tướng quân làm một tiểu binh.” Trước kia hắn thật bình thường, nhưng có một gia đình ấm áp, có tương lai sáng lạng.
Song, một thí nghiệm đã làm xáo trộn cuộc sống của hắn.
“Thí nghiệm năng lực.” Trong giọng nói Duẫn Tu đầy châm chọc: “Chính phủ tổ chức thí nghiệm, nghe nói một khi người có tiềm lực hơn người được chọn, cả đời liền huy hoàng.”
Khi Duẫn Tu nói chuyện vẫn luôn vây trong trạng thái châm chọc, Thương Triệt bình tĩnh nghe, cậu khá tò mò, không biết Duẫn Tu làm sao đi đến bước này.
Bất quá nghe xong nửa đoạn đầu, đại khái có thể đoán được nửa đoạn sau.
Người quyền lợi cao, luôn có thể dễ dàng dùng danh lợi hấp dẫn những thanh niên nhiệt huyết hy vọng có thể trở nên xuất sắc. Thật hiển nhiên, Duẫn Tu chính là một trong số đó.
Quả nhiên, Duẫn Tu tiếp tục kể, hắn được chọn, được thăng lên quân hàm thiếu tá. Đối với một thanh niên nghèo mà nói, thăng chức tương đối nhanh, chủ yếu nhất là – được thượng cấp xem trọng a.
Sau đó liền ứng nghiệm suy đoán trong lòng Duẫn Tu, quốc gia cấp cho Duẫn Tu một số tiền lớn, nói là muốn đào tạo sâu hơn, Duẫn Tu liền không hề hay biết bước vào phòng thí nghiệm.
Sinh hoạt sau đó chính là địa ngục, luôn ở trên giường, trên người luôn cắm đủ loại ống, luôn có không ít người mặc quần áo trắng ra ra vào vào. Mỗi ngày đều sống trong khổ sở, toàn bộ sinh hoạt bị một màu trắng bao phủ…
Các loại thuốc làm thân thể từ từ thay đổi, năng lực từng bước nâng cao, khi Duẫn Tu dần quen thuộc, bọn họ bắt đầu sử dụng HE. Trong nháy mắt đó, Duẫn Tu cảm giác như bị xé rách.
Cả người đau đớn, ngay cả đầu cũng đau, mạch máu toàn thân như muốn vỡ ra, Duẫn Tu cho là mình sẽ chết. Móng tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dài ra, trong lòng thèm khát máu, cuối cùng muốn tiêu diệt toàn bộ thế giới này.
Thậm chí khi đó Duẫn Tu cảm thấy mình không phải con người, mà là một cỗ máy, một cỗ máy tiêu diệt thế giới.
Những người làm thí nghiệm cho hắn cũng sợ hãi, vội vã xích hắn lại, Duẫn Tu nghe được mấy chữ — người cuồng hóa.
Hắn không biết người cuồng hóa là cái gì, nhưng cảm thấy suy nghĩ càng ngày càng ít. Mỗi lần thấy người mặc áo trắng đi ngang qua, Duẫn Tu rất muốn xông lên xé rách bọn họ, ngón tay cắm vào trái tim bọn họ, hắn muốn cảm nhận hương vị của máu tươi.
Ý tưởng mãnh liệt trong lòng khiến Duẫn Tu liên tục va vào tường, những người mặc áo trắng đó nói hắn điên rồi, không còn ý thức nữa.
Về sau Duẫn Tu mới biết được, cái loại người không còn năng lực tư duy, chỉ có bản năng động vật này, được gọi là người cuồng hóa.
Nhưng hắn không phải, hắn rõ ràng có thể suy nghĩ, còn có thể nghe hiểu, hắn chỉ hận, hắn chỉ không cam lòng a.
Tại sao? Từ nhỏ hắn lập chí báo đáp quốc gia, nhưng quốc gia mà hắn tín nhiệm lại hủy toàn bộ cuộc sống của hắn. Hắn rõ ràng có một tương lai tốt đẹp, tại sao lại bị phá hủy chỉ trong khoảnh khắc, tại sao trong lúc hắn cái gì cũng không rõ thì biến thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ này? monganhlau.wordpress.com
Hắn hận!
Có thể ông trời nghe được khẩn cầu của hắn, hắn rốt cục xông tới, sảng khoái giải quyết tất cả đám người mặc áo trắng kia, hưởng thụ niềm vui máu và thịt. Và người dẫn dắt bọn họ chính là tướng quân Tây Ma.
Sau đó Duẫn Tu biết được, người vừa có được lực lượng vừa có được trí tuệ như bọn họ được gọi là người tiến hóa.
Bọn họ đã tiến hóa, tiến hóa đến độ cao nhân loại không đạt được, bọn họ đã không còn là người.
Ha ha!bg-ssp-{height:px}
Duẫn Tu lúc ấy cười ra tiếng, cười rất lớn, bởi vì, bọn họ quả thật không phải người.
Biết được tất cả đều là vì HE, bọn họ hận đến phát điên, muốn hoàn toàn phá huỷ HE. Nhưng thật không ngờ, những nhà nghiên cứu kia thế nhưng liều mạng phản kháng. Chống lại bọn họ có quân đội, có người bình thường, có người bọn họ quen.
Tại thời điểm đó, bọn họ trở thành kẻ địch toàn dân.
Nhưng, ai biết bọn họ là người bị hại, ai biết tướng quân Tây Ma, người đã từng cống hiến rất lớn cho quốc gia cũng bị chọn làm chuột bạch?
Trong lòng hắn tràn ngập thù hận, nếu người đời phụ bọn họ, vậy để bọn họ tiêu diệt toàn bộ thế giới đi.
Lúc đó, loại ý tưởng này chiếm toàn bộ suy nghĩ bọn họ.
Sau đó, toàn bộ tinh cầu Mô Lạp trở thành thế giới bệnh độc, cảm xúc khủng hoảng mọi người làm bọn họ vô cùng thỏa mãn. Tiếp theo, sự việc dần dần mất khống chế, sau khi nguyện vọng hủy diệt tinh cầu Mô Lạp hoàn thành, bọn họ đánh chủ ý tới địa cầu.
Duẫn Tu cũng từng bước từng bước thay đổi, tâm lý từ từ biến thái, khiến hắn rốt cuộc không thể tìm trở về thanh niên đơn thuần nhiệt huyết trước kia.
Người tiến hóa luôn cho mình là chủng tộc xuất sắc hơn nhân loại.
Duẫn Tu thản nhiên kể lại, tựa như kể một câu chuyện xưa nhạt nhẽo.
Câu chuyện kết thúc, làm người nghe duy nhất Thương Triệt cũng không có thay đổi cảm xúc quá lớn, cậu tựa như một người nghe trầm mặc, nghe câu chuyện của người khác, nhìn cuộc đời của người khác.
Duẫn Tu rất là thất bại: “Ngươi không có cảm tưởng gì sao?”
Thương Triệt ngẩng đầu, có chút quái dị: “Ta nên có cảm tưởng gì?”
Hoàn toàn thất bại: “Ngươi không cảm thấy ta thật đáng thương, hoặc thật đáng giận?”
Thương Triệt lắc đầu: “Đó là nhân sinh của ngươi.”
Duẫn Tu “…”
Thật khó khăn lắm mới có tâm tình thổ lộ hết, Duẫn Tu nháy mắt có loại cảm giác mình hình như tìm lầm người.
“Ngươi thật không thú vị.” Duẫn Tu nhịn không được oán giận.
Thương Triệt nhướng mày, với cậu mà nói, đánh giá của Duẫn Tu không đáng một phân tiền.
…
Khi Mộc Bác trở lại Mộc gia trời đã khuya, sắp xếp công việc sắp tới của căn cứ quả thật rất tốn thời gian. Người Mộc gia biết hắn mệt nhọc, ngoại trừ Lâm quản gia làm bữa tối phong phú cho Mộc Bác, Thương Triệt cũng lấy không ít tinh hạch từ chỗ Mông Á, chuẩn bị để Mộc Bác thăng cấp.
Khuyên nhủ hai vị lão nhân quan tâm ra ngoài, Mộc Bác ngồi lên sofa giảm bớt mệt mỏi cả một ngày.
“Anh.” Thương Triệt nhu thuận đi đến trước mặt Mộc Bác: “Em biết anh hiện giờ rất mệt, nhưng luyện tập lúc mệt mỏi rất có hiệu quả. Đại chiến sắp đến, chúng ta phải tận dụng hết khả năng đề cao sức chiến đấu.” Thương Triệt đặt tinh hạch lên bàn, có tinh hạch phụ trợ, Mộc Bác nâng cấp thuận lợi hơn nhiều.
Mộc Bác mở mắt ra, nhìn Thương Triệt lo lắng, bỗng nhiên nhếch khóe miệng: “Anh rất mệt, nhưng nếu tiểu Dịch khích lệ, anh liền không mệt.”
“?” Thương Triệt nghi hoặc nhìn Mộc Bác. Khích lệ?
Thấy em trai nhà mình bộ dáng ngốc nghếch, Mộc Bác trong lòng tràn ngập ấm áp. Trước mặt người khác, tiểu Dịch luôn là cường thế, chỉ trước mặt hắn, tiểu Dịch mới bày ra một mặt đặc biệt khác.
Mộc Bác đứng dậy, gỡ mặt nạ Thương Triệt xuống, sau đó in lên gương mặt trắng nõn một nụ hôn.
Ánh mắt lướt qua đôi môi cánh hoa nhạt màu, một ngày nào đó, hắn sẽ quang minh chính đại hôn lên chỗ này.
Thương Triệt bị hành động Mộc Bác làm cho hồ đồ: “Anh?”
Mộc Bác cười cười: “Ghét không?”
Thương Triệt lắc đầu: “Hơi là lạ, nhưng không ghét.”
Nhưng cái đó và khích lệ có liên quan gì với nhau?
“Tiểu Dịch không ghét là được rồi, bây giờ anh đi luyện tập.” Nói xong liền cầm tinh hạch đi vào trong luyện tập.
Thương Triệt “…”
Nhìn anh trai bước đi nhẹ nhàng, thật sự đã được khích lệ a?
Tay vô thức xoa hai má, thứ này thật sự có ích? monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt nháy mắt mấy cái, nếu đã có ích vậy thì sau này dùng nó khích lệ anh trai đi.(Beta: em nó ngây ngô tự đem mình đi bán a ~QAQ)
Thật không nghĩ tới, anh trai luôn lợi hại cũng sẽ có một ngày yêu cầu người khác khích lệ.
Thương Triệt vì phát hiện mới của mình mà vui vẻ. Anh trai như vậy, chỉ có một mình cậu thấy nha.
p/s: tiểu Triệt thiệt là ngây thơ a ~