Mấy chục người mặc áo khoác màu trắng mang vẻ mặt ngưng trọng ra ra vào vào phòng bệnh, lúc giáo sư Tề cũng ra khỏi phòng bệnh để hóng gió, trong phòng chỉ còn lại ba người Tần Sở, Kỷ Xuyên Trình và Cảnh Hạ, cùng với Kỳ Dương, người vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh như trước.
Sau một trận giông tố nổi lên cả buổi cũng không dịu xuống, ánh mặt trời mờ ảo và yếu ớt từ ngoài cửa sổ xuyện vào trong phòng, khiến cho cả căn phòng lộ ra vẻ u ám. Tuy mờ mờ ảo ảo nhưng đã không có kiểu nóng cháy lúc trước, giống như tất cả hỏa lực đều đã bị dập tắt, trong thời gian ngắn cũng khó có thể tăng lên.
Trên trán Tần Sở lại rơi xuống một lọn tóc hơi cong, nhưng vào giờ phút này cô cũng không có tâm tư đi cuốn nó lại sau tai. Hai tay cô che lại giữa sườn phải của Kỳ Dương hồi lâu, sau khi sắc mặt biến trắng, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, cô mới thu tay lại, cơ thể bất chợt lui về sau một bước.
Cảnh Hạ vừa định tiến lên đỡ cô, thì thấy Tần Sở đã rút nhanh chân phải giẫm trụ ra phía sau, ổn định thân thể. Ngón tay của cô còn có chút run nhẹ, nói: “Hiện tại tôi thật sự… Hoàn toàn không thể cảm giác được giữa sườn phải của cậu ta từng có một vết thương.”
Kỷ Xuyên Trình nghe vậy mày liền cau lại, qua hơn nửa ngày, mới nói: “Ở hông của cậu ta ta quả thật đã từng có ba vết thương, rất sâu hơn nữa còn rất dài, dù là tôi cũng không có khả năng hồi phục hoàn toàn trong khoảng thời gian nhanh như vậy.”
Tuy trên mặt khách quan thì hiện tại căn cứ S thị đã công nhận Ngô Kế Thanh có giá trị dị năng cao tới trở thành cao thủ số một, nhưng trên thực tế, Cảnh Hạ và Tần Sở, Kỳ Dương cũng biết, dị năng hệ hỏa của Kỷ Xuyên Trình có giá trị dị năng tới , lại không cần nhắc tới dị năng của anh vượt qua dị năng hệ nước của Ngô Kế Thanh.
Mà hôm nay, tiến hóa giả số một trong căn cứ cũng không đảm bảo có thể khép lại ba vết thương nghiêm trọng như vậy trong khoảng thời gian ngắn mà không bị người phát hiện, lại không cần nói tới người bị tiến hóa vứt bỏ như Kỳ Dương.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Cảnh Hạ nhìn chăm chú lên người Kỳ Dương, tầm mắt của cậu đảo qua phần xương quai xanh hơi lộ ra và xương sườn nhô lên, cuối cùng sừng lại ở gữa sường phải tinh tế nhẵn nhụi kia. Suy tư một lát, cậu hỏi: “Kỳ Dương… Có phải đã tiến hóa rồi không? Trước khi tiến hóa A Xuyên từng bị một đám thú biến dị tập kích, sau khi tiến hóa xong những vết thương kia cũng biến mất rất nhanh.”
Dừng một chút, Cảnh Hạ phát hiện Kỷ Xuyên Trình và Tần Sở đều đang kinh ngạc nhìn về phía cậu, vì vậy liền giải thích: “Trên thực tế loại tình huống khép lại vết thương sau khi tiến hóa tuy rất hiếm thấy, nhưng quả thật là có. Hơn nữa A Xuyên năm đó cũng không khép lại những vết thương cũ trên người, chẳng qua chỉ là chữa khỏi những tổn thương mới thôi. Tôi cảm thấy loại tình huống này, rất giống với tình huống hiện tại của Kỳ Dương.”
Tận Sở nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng không loại trừ khả năng này.”
Phương diện tiến hóa này cũng không phải chuyên môn của Tần Sở, vì vậy cô liền phái người đi tìm Trương Tư Tĩnh.
Dị năng của Trương Tư Tĩnh hơn nửa năm “Nghiền ép bóc lột” ở sở nghiên cứu đã không tầm thường như lúc trước nữa, thậm chí có một ít tri thức mới độ chuyên nghiệp cao quan trọng, cô cũng tuyệt đối tự tin có thể thành một vị chuyên gia trong ngành này.
Các phương diện về tố chất thân thể của tiến hóa giả đều tăng lên rõ rệt, kể cả trí nhớ, trí tuệ và những lĩnh vực khó có thể nắm bắt, cũng hơn hẳn người bình thường. Hơn nữa, dưới áp lực cường độ học tập cao tàn khốc đến mức khủng bố của Kỳ Dương, tới lúc Trương Tư Tĩnh đi vào phòng bệnh, Cảnh Hạ cũng kinh ngạc chốc lát.
Cô bé sớm đã không còn bộ dáng đơn thuần trẻ trung như năm đó, chẳng biết lúc nào trên sóng mũi đã có một cặp kính mắt, tuy đã che lại đôi mắt thanh tú, nhưng lại càng tăng thêm một phần khí chất thành thục đoan chính của học giả, khiến cô nhìn có vẻ xuất chúng hơn nhiều.
Trương Tư Tĩnh nhắm hai mắt lại bắt đầu kiểm tra đo lường biến hóa trong cơ thể Kỳ Dương.
Một ánh sáng trắng ôn hòa sáng lên từ lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng để vào sườn phải trần trụi của Kỳ Dương. Nét mặt cô rất hiền hòa, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng sau khi qua năm phút, cô lại hơi kinh ngạc nhíu lại mày, sau đó đoàn ánh sáng càng chói mắt thêm vài phần –
Đây là đã bắt đầu đợt quét tra thứ hai.
Sau phút, Trương Tư Tĩnh mới đem hai tay dời xuống hông Kỳ Dương. Cô lau sạch mảnh mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt thanh lệ tao nhã cũng mang một loại tái nhợt yếu ớt.
Đối với Trương Tư Tĩnh – người đã sớm đem dị năng tăng lên một cấp cực cao mà nói, quét hình thân thể gian nan như vậy mấy tháng nay cô chưa từng gặp qua.
“Vừa rồi mới phí một chút công phu, quét hình lần đầu có chút vượt quá dự liệu của tôi, cho nên tôi lại tiến hành đợt quét hình thứ hai.” Trương Tự Tĩnh nói: “Tế bào da ở sườn phải của Kỳ thiếu tá, tế bào cơ bắp, các loại tế bào thần kinh đều không có bất cứ dị thường nào, nhưng tế bào tay phải của anh ta lại rất kỳ quái.”
Đáy mắt của Kỷ Xuyện Trình hiện lên một đạo ám quang: “Là sao?”
Trương Tư Tĩnh yếu ớt thở gắp ổn định hô hấp lại, lộng ngực nhẹ nhàng nhấp nhô: “Có chút ít tế bào ở tay phải của anh ấy tuy hoạt động mạnh, nhưng rõ ràng lại không cùng một cấp bậc với những tế bào khác. Tình huống này liên quan đến sự liên thông của huyết dịch và thần kinh, cùng với lý luận diễn thuyết sự tạo thành phần tử tế bào. Nếu muốn tôi miêu tả đơn giản một chút, vậy đó sẽ là – các anh đem móng vuốt của một động vật cấp thấp, gắn lên con người.”bg-ssp-{height:px}
Lời này vừa rơi xuống, Cảnh Hạ kinh ngạc cảm thẩy não hơi co lại, có chút không rõ ý của Trương Tư Tịnh.
Mà Kỷ Xuyên Trình lại giương mắt lên đưa mắt nhìn Tần Sở một cái, người sau lập tức hiểu ý, vận dụng dị năng của mình vắt đầu kiểm tra đo lường sự chênh lệch của tay phải của Kỳ Dương cùng những chỗ khác. Sau khi hoàn thành hết thảy động tác, Tần Sở lắc đầu: “Không có, thiếu gia. Dùng dị năng của tôi để kiểm tra đo lường thì không có bất kỳ dị thường nào cả.” Nói xong, cô quay lại nhìn về phía Trương Tư Tĩnh, gật đầu khẳng định: “Cần phải có chuyên môn riêng.”
Nhưng lúc này Cảnh Hạ lại không hiểu: “Là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cái tay này không phải của Kỳ Dương sao? Nhưng cho dù không phải tay Kỳ Dương, vậy ít nhất cũng là tay của con người chứ, tại sao sau khi kiểm tra xong lại ra loại kết quả kỳ quái này?” Nói xong Cảnh Hạ lại tự mình sững sờ, sau đó rất nhanh đã nghĩ tới một đáp án: “Chẳng lẽ lúc tiến hóa Kỳ Dương quên tiến hóa cánh tay à? ”
Câu này không cẩn Tần Sở phải trả lời, Trương Tư Tĩnh đã cân nhắc cẩn thận đưa ra đáp án: “Kỳ thiếu tá có lẽ không phát sinh biến hóa.” Dừng một chút, cô lại bổ sung: “Các anh có lẽ không có cách nào dò xét được, nhưng tôi có thể cảm nhận được một ít khác biệt rất nhỏ giữa tiến hóa giả và người bình thường ở các trình độ phân tử. Mà bây giờ, cơ thể của Kỳ thiếu tá ở trình độ hạt Quark không khác gì với người bình thường.” (Quark là một hạt cơ bản sơ cấp và là một thành phần cơ bản của vật chất.
Kỷ Xuyên Trình trực tiếp bắt được trọng điểm của vấn đề: “Vậy tại sao cô lại nói tay phải không giống với các bộ phận khác của cậu ta?”
Thân thể ở trình độ Quark cũng không có dị thường, vậy tại sao khi quét tế bào trên diện rộng lại có khác biệt lớn như vậy?
Trương Tư Tĩnh bị hỏi đến sững sờ. Xem ra hôm nay cho dù có bác học trí tuệ cỡ nào, Trương Tư Tĩnh nửa năm sau vẫn như trước là một sinh viên bình thường không rành thế sự. Câu hỏi của Kỷ Xuyên Trình giống như là bài tập mà cô đã từng bị giáo viên lưu lại vào buổi sau, khiến cô trầm ngâm suy nghĩ, qua hồi lâu mới thử nói đáp án: “Chắc là bởi vì… Khi tôi dò xét đã không tra được những biến hóa trong những khu nhỏ hơn của anh ta?”
Câu nói này của Trương Tư Tĩnh một chút sức lực cũng không có.
Những khu vực nhỏ hơn có biến hóa khác thường, phạm vi hơi lớn lại rất bình thường, nhưng phóng đại đến trình độ nhất định lại sinh ra khác biệt.
Chuyện này căn bản là phạm vi của thần, khiến cho không ai có thể lý giải.
Nhưng Kỷ Xuyên Trình cũng không hỏi Trương Tư Tĩnh nữa, hay là nói anh giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, môi mỏng khẽ mím, không lên tiếng nữa.
Trương Tư Tĩnh cũng miễn cưỡng thở dài một hơi.
Vấn đề không được giải thích, mà người trong cuộc vấn ngủ say như trước, chẳng biết lúc nào sẽ tỉnh lại. Bốn người Cảnh Hạ và Kỷ Xuyên Trình ra khỏi phòng bệnh Kỳ Dương, để lại không gian nghỉ ngơi cho người bị thương.
Trương Tư Tĩnh còn cần phải đi tham dự xử lý vấn đề nội bộ của sở nghiên cứu, còn Tần Sở cũng có rất nhiều người bị thương cần phải xử lý. Lúc hai người Kỷ Xuyên Trình và Cảnh Hạ một mình về tới ký túc xá, thì sắc trời đã tối, lớp ánh nắng chiều ở phía tây bầu trời làm nên một cảnh đẹp mỹ lệ lớn, toàn bộ căn cứ S thị đã hoàn toàn không thấy loại không khí khủng bố lành lạnh như là ban ngày.
Cảnh Hạ trầm mặc cúi đầu nhìn mặt đất trải rộng cát đá.
Vết máu đen sậm tựa như vĩnh viên in dấu vào, rốt cuộc không có cách nào triệt để rửa sạch. Qua hồi lâu, cậu rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “A Xuyên… Có phải anh đã biết chuyện gì không?”
Trả lời cậu là sự im lặng vô tận.
Từ khắp nới trong căn cứ đều có thể nghe tiếng la khóc cũng tiếng ồn ào, khiến loại kinh hoảng bất chợt trong lòng hắn càng sâu thêm, hắn cảm thấy Kỷ Xuyên Trình nhất định đã biết chuyện gì đó, hơn nữa… còn không muốn cho cậu biết.
“A Xuyên, em muốn biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì. Anh có biết được vì sao Kỳ Dương lại phát sinh những biến hóa này không?” Đợi hồi lâu vẫn không có câu trả lời như trước, trong lòng Cảnh Hạ càng trầm xuống, đã hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này: “A Xuyên, em cần phải biết được…”
“Ừ, anh biết.”
Hoàn