Có thịt
Trời càng ngã về tây, ánh sáng càng thêm u ám vài phần. Bầu trời nhợt nhạt vốn đã lộ ra vẻ lờ mờ, ở trong dòng người thưa thớt Cảnh Hạ và Kỷ Xuyên Trình cùng đi lên thang lầu, thân ảnh lúc sáng lúc tối, lúc dung nhập vào bóng tối càng nhiều hơn, đến cuối cùng bóng dáng cũng không có cách nào phân chia ra được.
“Vết thương của Kỳ Dương chắc là do một con thú biến dị tạo thành.” Kỷ Xuyên Trình hơi dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại nói tiếp: “Là Vua.”
Cảnh Hạ lập tức ngừng bước, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông cao lớn rắn rỏi ở bên người mình, hỏi: “… Vua? ”
Kỷ Xuyên Trình rất bình tĩnh gật nhẹ đầu, anh hơi híp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ bị bóng mờ của thang lầu che khuất, khiến người khác không thấy rõ thần sắc trên mặt anh: “Đó là một con thú biến dị hình người, màu da rất trắng.”
Cảnh Hạ cũng không kinh hãi nữa, cậu đã sớm đuổi kịp bước đi của Kỷ Xuyên Trình.
Lúc nói ra chữ “Vua” lần thứ hai, cậu đã làm tốt chuẩn bị sẽ nghe những miêu tả về một con thú biến dị đáng sợ cực kỳ hung ác.
Thủ hạ đều hung hãn như con thú biến dị Conger cấp SS ban sáng, trong tiềm thức của Cảnh Hạ thì vua nhất định là một con mãnh thú hình dáng dữ tợn, cao hơn trăm mét, thậm chí có thể là thú biến dị biết ẩn hình kỳ lạ, có thể xâm nhập vào căn cứ mà không bị con người phát giác.
Nhưng… Lại là hình người
Bất quá chuyện ngày cũng ăn khớp với sự thật là vì sao ở trong căn cứ không có ai chứng kiến việc Kỳ Dương bị một con thú biến dị tổn thương, nhưng Cảnh Hạ bỗng nhiên nghĩ đến: “Nó đã là Vua, vậy tại sao nó lại thả Kỳ Dương đi? Kỳ Dương chỉ là một con người bình thường, nó có thể nhẹ nhàng giải quyết anh ấy. Coi như anh xuất hiện kịp thời, em cảm thấy đến anh cũng không nhất định có thể chiếm được tiện nghi từ trong tay nó.”
Mặc dù chưa từng thể hiện toàn bộ thực lực, nhưng Cảnh Hạ đã mơ hồ có thể thấy được trình độ trước mắt của đôi phương có lẽ không kém bao nhiêu so với con thú biến dị Conger kia.
Lúc này, đúng là thời điểm Cảnh Hạ trải qua lần thú triều thứ ba ở đời trước.
Con thú biến dị Conger cũng đúng như trong ký ức đời trước của Cảnh Hạ, hôm nay con thú biến dị đã phát huy hoàn mỹ thực lực cấp độ SS không gì có thể sánh được của mình. Thời điểm này năm trước Kỷ Xuyên Trình đã bị điều động đến trợ giúp căn cứ N thị, năm nay lại bởi vì sở nghiên cứu thông qua tinh lực cung cấp nhân tài cùng sức chiến đấu cho N thị, cũng không phát sinh thảm trạng N thị bị tập kích liên hoàn như đời trước.
Kỷ Xuyên Trình không đi, như vậy coi như là con thú biến dị Conger kia có dẫn thủ hạ đến lặp lại trận thú triều thứ ba, Cảnh Hạ dám cam đoan nhân loại sẽ không tan tác đến thảm trọng như vậy.
Cảnh Hạ bước chân lên bậc thang cuối cùng.
Mây đen chẳng biết lúc nào lại bắt đầu bao phủ bầu trời rộng lớn, ánh trăng mơ hồ ảm đạm xuyên qua những tầng mây chiếu xuống.
Người có dị năng hệ lôi mạnh nhất của căn cứ S thị chính là trung úy Trần, hôm nay anh ta vì nhiệm vụ mà cũng chịu chút tổn thương, cho nên không có khả năng cung cấp nhiều lôi điện để kích thích vòng quay điện xoay chiều của giáo sư Tề. Vì thế khắp khu chữa bệnh là một mảnh tăm tối, chỉ có số vài phòng bệnh nặng mới có chút ánh sáng, như là đốm lửa hy vọng trong đêm tối, nhóm lên ánh rạng đông cho con người.
“Lúc anh đến thì đã muộn, dựa theo tổn thương của Kỳ Dương ngay lúc đó, anh đã không nghĩ rằng cậu ta có thể sống sót.” Kỷ Xuyên Trình tận lực đè thấp giọng, để ngừa làm ồn đến các nhân viên nghỉ ngơi trong các phòng bệnh xung quanh. “Nhưng lúc ấy tinh thần của cậu ta rất tốt, ngược lại con thú biến dị kia hình người kia, thực lực hình như thấp hơn cấp A.”
Cảnh Hạ nghi ngờ nói: “Con Conger biến dị biết nói tiếng người và con cự thú biến dị kia đã là thể biến dị cấp SS rồi, tại sao vua của dị thú có thể biến thành hình người lại dưới cấp A chứ?” Bỗng nhiên lại ý thức được vấn đề trong lời nói của đối phương, Cảnh Hạ kinh hô: “A Xuyên, dùng thực lực của anh có thể giết chết nó ngay tại chỗ thoải mái, nhưng mà… anh lại để nó chạy đi?”
Vẻ mặt Kỷ Xuyên Trình ở trong bóng tối nhìn không rõ: “Là Kỳ Dương cố ý để nó chạy thoát.”
Cảnh Hạ sợ run hơn nửa ngày, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng. Cậu nhẹ hít một hơi, trực tiếp bỏ qua chuyện này, mà đánh trúng trọng tâm vấn đề: “Chuyện này… Những người khác có biết không?”
Cố ý để chạy một con thú biến dị cấp S, đã có thể cấu thành tội phản bội nhân loại.
Cố ý để chạy một con thú biến dị cấp SS, như vậy… hành vi như vậy cho dù là Kỳ Dương là ra, cũng chỉ sợ không có cách nào đạt được sự thông cảm của giáo sư Tề và những người khác.
Kỷ Xuyên Trình lắc tay: “Không có.”
Không biết vì sao, Cảnh Hạ bỗng nhiên thả lỏng một cái.
Đến chính cậu cũng cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng là Kỳ Dương đã để chạy vị vua trong lời của con thú Conger kia, nhưng Cảnh Hạ lại vì không có ai khác biết được chuyện này mà cảm thấy buông lỏng. Bất quá cậu suy tư một lát, thì cũng hiểu được, cậu chắc là đã thật coi Kỳ Dương như một người bạn.
Cái tên biến thái này mặc dù không có tốt lành gì, nhưng thực sự cũng không xấu. So với hai vị chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại là đồ tiểu nhân như Ngô Kế Thanh và Tô Duy Thượng, Cảnh Hạ còn cảm khái: đối lập mới có thể sinh ra cái đẹp, như thế xem ra tên Kỳ Dương này là một người rất lương thiện –
Ít nhất trước sau như một.
Mà sau cái ngày Cảnh Hạ tỉnh lại từ trong miệng Kỳ Dương biết được Tô Duy Thượng còn được sở nghiên cứu trị liệu, cách ly, cậu càng cảm thấy tên Kỳ Dương này thật sự khó được chân lý người tốt trăm phần trăm.
“Em cảm thấy cho dù giáo sư Tề có biết chuyện đi nữa, Kỳ Dương vẫn có thể xử lý.” Cảnh Hạ ngẩng đầu nhìn về một nửa mặt trăng đang bị mây đen che khuất, giận dữ nói: “Cũng không biết, anh ta lúc nào mới có thể tỉnh. Hơn nữa… Lúc anh ta tỉnh lại chắc sẽ phát hiện, tay phải của mình đã phế đi. Chuyện này đối với anh ta mà nói, là một lần đả kích.”
Kỷ Xuyên Trình hơi rũ mắt xuống, không nói tiếng nào nhìn gò má hơi cao của thanh niên.
Tuy ánh trăng cũng không sáng rõ, nhưng đôi môi đầy đặn của Cảnh Hạ ở trong bóng đêm lại hiện lên một tầng nước nhàn nhạt. Môi của cậu không biết lúc nào đã bị rách, để lại một vết hơi nứt ở miệng, thấy lông mày của Kỷ Xuyên Trình càng ngày càng nhăn chặt lại, lại bởi vì vẻ đẹp không trọn vẹn này mà cảm thấy một trận rung động từ sâu trong thân thể.
Lúc anh phát hiện vết nứt đã đưa tay vuốt lên vết thương trên môi của Cảnh Hạ, hai người đều ngây ngẩn cả người. Vẻ mặt vốn bất đắc dĩ của Cảnh Hạ phút chốc bỗng trở nên mê mang tựa hồ không hiểu lắm cử động bất ngờ này của đối phương. Nhưng đôi mắt đen thâm thúy của Kỷ Xuyên Trình lại làm cậu nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, thân thể giúp cậu nhớ tới lần cuối có loại xúc cảm này là đã lâu hơn một tháng rồi.
Bởi vì bận rộn làm nhiệm vụ, công tác quá nặng, mỗi lần họ trở lại phòng ngủ, dù cho chỉ có hai người nhưng căn bản không có cách nào làm những chuyện khác. Hoặc là một người nửa đêm đội mưa chạy về thì người kia đã ngủ, hoặc là hai người đều đã mệt mỏi, chỉ lên tiếng chào nhau rồi ôm nhau ngủ.
Không có người đề cập tới chuyện kia, đến nắm tay cũng trở thành hành vi thân mật cực nhỏ, nhưng đều ăn ý không có cảm giác đến một tia ngăn cách.
Giống như đã cùng nhau đi qua hai mưới mấy năm: chỉ cần một ánh mắt của Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình liền không cảm thấy oan ức gì cả, chỉ cần Kỷ Xuyên Trình mắt lạnh nhìn qua, Cảnh Hạ liền nhanh chóng chỉnh lại tư thế không dám lộn xộn.
Nhưng vào giờ khắc này, Cảnh Hạ lại mơ hồ cảm thấy thân thể có chút nóng lên, phát nhiệt.
Bắt đầu từ lúc đối phương vuốt môi cậu, loại xúc cảm tinh tế dịu dàng nhất này khiến cậu từ từ bỏ xuống sự đề phòng, bất đắc dĩ phát ra một tiếng cười nhẹ từ trong cổ họng, chủ động vươn tay nắm lấy cánh tay đang sững sờ giữa không trung của Kỷ Xuyên Trình.
Lúc hai tay chạm nhau, Cảnh Hạ vì nhiệt độ nóng như lửa của lòng bàn tay đối phương mà sửng sốt một chút.
“Tay của anh sao lại nóng như vậy?”
Đời trước vì dị năng của Kỷ Xuyên Trình là hỏa, nên vào mùa hè Cảnh Hạ ghét nhất là tới gần đối phương, ngược lại hữu ý vô tình mà tới gần Ngô Kế Thanh. Dù cho về sau cậu và Ngô Kế Thanh triệt để cắt đứt tình nghĩa, mỗi người đi một ngã, cậu cũng không tự chuốc lấy khổ mà ôm lấy ngọn núi lửa đã thức tỉnh này.
Nhưng ở đời này, Kỷ Xuyên Trình lại có được dị năng hệ thủy.
Này tựa hồ là một loại cân đối trung hòa, khiến cho ah có thể khống chế nhiệt độ cơ thể, không giống như trước kia ôn hòa che dấu cái cực nóng.
Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng hạ mắt, dùng tầng lông mi dày che lại gợn sóng nơi đáy mắt: “Hôm nay lúc đấu với con thú biến dị Conger kia, sử dụng dị năng có chút quá độ, không phải là đại sự gì.”
Vào lúc Cảnh Hạ không ở đó, Kỷ Xuyên Trình cũng không sử dụng dị năng hệ thủy. Trước kia không cần, hiện tại là vì lưu lại một đòn sát thủ.
Thú biến dị có trí tuệ, nếu để cho chúng nó biết được thông tin này, con người không phải là đã thiếu đi một tấm át chủ bài rồi sao.
Cảnh Hạ cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Ừ, may là nhiệt độ hôm nay đã có chút hạ rồi, anh thế là khá tốt đó. Dị năng sử dụng quá độ cũng không có gì, chỉ cần anh không bị thương là được. A Xuyên…”
Cảnh Hạ chợt ngẩng đầu nhìn Kỷ Xuyên Trình, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, ánh mắt chống lại với anh, lập tức nuốt lại trong cổ họng. Cậu kinh ngạc nhìn Kỷ Xuyên Trình như vậy, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thần sắc của đối phương, có chút không biết làm sao: “… Làm sao vậy? A Xuyên?”
Trả lời cậu chính là một cái ôm chặt cực nóng.
Kỷ Xuyên Trình dùng sức đem hcậu khảm vào g ngực, hai tay hữu lực chặt chẽ ôm lấy cái eo hơi gầy của đối phương, nói nhỏ ở bên tai cậu: “Tiểu Hạ, hôm nay khi anh nghe được chuyện em bị con biến dị Conger kia tập kích mất tích… Anh thật sự rất sợ hãi.”
Cảnh Hạ giật mình, thật lâu sau, hậu mởi hiểu được ý của Kỷ Xuyên Trình.
Cậu vươn tay nhẹ nhàng ôm lại đối phương, bên môi kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ, dùng một loại động tác mang tính trấn an vỗ vỗ lưng người đàn ông, thấp giọng nói: “’Tuy con thú biến dị Conger có hơi khó đối phó một chút, nhưng em không đến mức bị nó đánh gục đầu, Anh đã quên rồi sao, hiện tại em có thể một mình chém chết một con biến dị thể cấp S, coi như là biến dị thể cấp SS, cũng có thể thuận lợi đào thoát.”
Kỷ Xuyên trình lại khẽ lắc đầu.
Cảnh Hạ cảm thấy được động tác của đối phương thì sững ờ phút chốc, giải thích nói: “Hôm nay bởi vì chỉ có em và Ngô Kế Thanh hai người có rút ra thời gian và có năng lực ngăn cản con Conger biến dị đó lên đất liền tiến vào trong căn cứ, nếu như không phải như vậy, em đây tuyệt đối có thể thoát đi dễ dàng, anh không cần lo lắng.”
Đã trầm mặc hơn nửa ngày, trong một mùi hương thơm ngát của cỏ xanh, tiếng thở dài của Kỷ Xuyên Trình dài dằng dặc như một thế kỷ: “Anh là đang sợ, em lại dẫm vào vết xe đổ của đời trước.”
Cảnh Hạ đột nhiên trợn to mắt, cánh tay cứng đờ.
Từ sau khi tất cả chân tướng đều bị Kỷ Xuyên Trình vạch trần, Cảnh Hạ đã đem chuyện đời trước của mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh không kém một lời kể cho đối phương biết. Cậu cũng đã từng nói qua, mình là ở lần đại chiến thú triều thứ ba bị Tô Duy Thượng ám toán chết.
Mà khoảng thời gian hiện tại, đúng là đoạn thời gian bắt đầu đại chiến thú triều lần thứ ba ở đời trước.
Cảnh Hạ bỗng nhiên hiểu rõ vì sao những ngày gần đây mỗi lúc trời tối đôi phương cho dù là về ký túc xá sớm, cũng sẽ tận lực để lại một ngọn đèn chờ cậu, sau khi xác nhận toàn thân cậu không có một vết thương nào, mới an tâm ôm lấy cậu ngủ.
Cũng giật mình hiểu rõ, vì sao trong khoảng thời gian này khu vực nhiệm vụ được an bài cho Tô Duy Thượng đều cách cậu rất xa, mười ngày nửa tháng đều không gặp mặt nhau.
Cũng rốt cuộc hiểu rõ – điều mà người người này vẫn luôn sợ hãi. Nỗi sợ hãi lịch sử tái diễn này, nỗi sợ hãi tạo thành cách biệt âm dương lần nữa, người này một khắc cũng đều không ngừng lại.
Trong cổ lập tức có cảm giác chát chát, Cảnh Hạ hé miệng, qua hồi lâu, mới chậm rãi đặt đầu mình vào hõm vai ôn hòa rộng lớn của người đàn ông này. Cậu nhẹ gợi lên khóe môi, niềm vui bất đắc dĩ dấu vào trong bóng đêm sâu đậm, làm cho không ai có thể phát giác được.bg-ssp-{height:px}
“A Xuyên, anh gần đây rất bận sao?”
Câu hỏi hơi có vẻ đột ngột khiến Kỷ Xuyên Trình chần chờ một lúc lâu, cuối cùng trả lời: “Ừ. Khu gần K thị, gần đây căn cứ bên khu có vài thú biến dị từ K thị di chuyển đến. Không có thú biến dị cao cấp, nhưng số lượng rất nhiều, xử lý có chút phiền toái.”
Nói nói xong lời cuối cùng, Kỷ Xuyên Trình lại không chê phiền mà bổ sung một câu: “Anh có thể thoải mái ứng phó.”
Cảnh Hạ nâng mắt nhìn trời, mơ mơ màng màng mà nghĩ đến: Hình như anh ấy nói nhiều thêm thì phải.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
Hình như là từ lúc cậu thẳng thắn về chuyện đời trước, anh ấy đã trở nên như thế. Là bởi vì không muốn tiếp tục dùng vẻ ngoài lạnh lùng che dấu chính mình, hay là…
Đại khái vẫn là vì người này vốn không quá lãnh đạm như cậu từng nghĩ đi.
Cảnh Hạ cuối cùng ở trong lòng làm ra quyết định.
“Vậy anh không cần chờ em về trễ như vậy, chờ em trở lại, anh không mệt sao?”
Kỷ Xuyên Trình lại trực tiếp buông lỏng cánh tay ôm lấy Cảnh Hạ, khiến người nọ không rõ lí do mà ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Xuyên Trình lộ ra một tia không vui vẻ, anh hơi hơi cau mày, hỏi ngược lại: “Vậy em không mệt sao?”
Cảnh Hạ bật cười.
Chỉ cần không phải mệt đến trình độ ngã đầu liền ngủ, cậu luôn cố gắng giũ vững tinh thần, miễn cưỡng bắt mình chờ đợi, cho dù có buồn ngủ, ủ rũ cỡ nào, cậu cũng sẽ chờ đến khi đối phương trở lại ký túc xá, mới mãnh liệt ngã xuống giường.
Đêm hè mát mẻ, gió đêm từ từ thổi, cọ rửa sạch sẽ một ngày đẫm máu ở căn cứ S thị. Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình khó được mà dắt tay, nện bước thong thả về phía chốt phòng ngự mới dựng lên.
“Đúng rồi, Kỷ Kỷ không có việc gì đi? Em hôm nay vốn là định đi sở nghiên cứu sở đón nó về, không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này.” Cảnh Hạ bỗng nhiên quay đầu, lo lắng hỏi han.
Không đợi cậu kịp phản ứng, một vật lông xù bỗng nhiên liền từ túi áo Kỷ Xuyên Trình chạy ra.
“Kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ ”
Tới bây giờ mới nhớ tới chuột đại gia ông Hừ, thấy mi còn nhớ tới đại gia ông, tha cho mi một mạng
Kỷ Xuyên Trình nghe đến tiếng chít chít oai oai, sắc mặt lại mãnh liệt trầm xuống. Anh bỗng nhiên đưa tay đem kia vật nhỏ cả người đầy thịt nâng lên, giơ cao đến cùng khi cùng tầm mắt: “Mày đêm nay ngủ đâu?” Tầm mắt của anh lạnh như băng mà không có một độ ấm, thanh âm trầm thấp đến giống như từ địa ngục truyền tới, chỉ cần đối phương nói sai một chữ, liền sẽ giết · hết · không · tha.
Kỷ Kỷ lại không rõ lí do mà chớp một chút mắt đậu xanh của mình, kêu lên: “Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ ” Đương nhiên là ngủ ở trong phòng rồi, nhân loại ngu xuẩn
Kỷ Xuyên Trình lại giống như cái gì đều nghe hiểu, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, mày giữ cửa.”
“Kỷ kỷ kỷ kỷ ”
Cảnh Hạ thấy thế cũng bất đắc dĩ mà cười nói: “A Xuyên, anh lúc nào thì thích khi dễ Kỷ Kỷ như vậy?”
Tiểu Hắc nhanh chóng gật đầu đồng ý với ý kiến của chủ nhân của mình: “Kỷ kỷ Kỷ kỷ” Không sai không sai
Khuôn mặt tuấn mỹ thanh quý của Kỹ Xuyên Trình nhanh chóng hiện lên một tia âm u, anh trầm mặc mà nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, sau đó tại nơi tất cả mọi người nhìn không thấy địa phương, hơi hơi cong lên ngón giữa tay phải, dùng ngón tay mờ ám khiêu khích mà lòng bàn tay có chút mồ hôi của Cảnh Hạ.
Cái loại cảm giác giống như có lông chim phết quá nhất thời khiến Cảnh Hạ cả người ngẩn ra, theo bản năng mà hiểu được ý tứ của đối phương. (Rồi, hiều ý rồi. =
Trên gương mặt lập tức dâng lên hai đóa hoa đỏ ửng, Cảnh Hạ xấu hổ mà giơ tay lên che đi khóe miệng đang cong lên. Cậu không tự giác mà bước nhanh hơn, một bên bước đi, một bên nghiêm chỉnh nói với Kỷ Kỷ: “Kỷ Kỷ, A Xuyên nói không sai. Hôm nay ban ngày thú biến dị vừa mới đột kích, ai cũng không biết buổi tối có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không. Mày đi trông cửa, tao mới yên tâm.”
Căn bản chính là lời lừa trẻ nhỏ, Cảnh Hạ là người nói cũng cảm thấy thẹn thùng
Nhưng là hamster mập mạp lại chớp mắt nhỏ, nghiêng đầu nhỏ, tựa hồ suy xét một hồi, Kỷ Kỷ mới lay lắc cái đuôi: “Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ ” Không thành vấn đề, cứ giao cho chuột đại gia ông đây XD
Cảnh Hạ: “…”
Đầu tiên không nói đến tiền tuyến vẫn luôn có người đứng gác phòng địch lại tập kích, hơn nữa hôm nay dù cho căn cứ thương vong khá nhiều nhưng những con thú biến dị bên kia cũng không tốt hơn chỗ nào a
Thật sự là người ngốc… Khụ, chuột ngốc, quá ngây thơ rồi a.
Trăng lên giữa trời, mây đen giăng khắp nơi.
Một con hamster mập chống đầu canh giữ ở trước cửa, trong phòng là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ tận lực đè thấp, không khí cũng trở nên thập phần mờ ám mỹ, tràn ngập một cỗ hương vị ấm áp.
Loại cảm giác sợ hãi bị người khác phát hiện khiến không khí trong phòng càng thêm nhiệt liệt vài phần, Cảnh Hạ từ trong cổ họng vang lên thanh âm đè thấp khiến mắt người đàn ông ở trên càng thêm u ám. Anh cảm giác được thanh niên gắt gao cuốn lấy thân thể của mình, chỉ có thể dùng va chạm càng thêm mãnh liệt để diễn tả cảm giác yêu không thể tả thành lời này.
Đêm dài triền miên.
Cấm dục lâu thì khi bùng nổ càng khiến cho người ta sợ hãi.
Thanh âm cọt kẹt do giường phát ra vang lên đến hơn nửa đêm cũng không có dừng lại, nếu không phải do tiến hóa nên thân thể tố chất tăng lên rất nhiều, Cảnh Hạ không chút nghi ngờ chính mình sẽ bị người đàn ông này làm chết ở trên giường.
Mà khi cậu ôm lấy tấm lưng rắn chắc của đối phương, nhẹ nhàng vỗ về những vết sẹo thật nhỏ, hai má ửng đỏ, hô hấp dồn dập, qua hồi lâu mới ý thức được mà nói: “Anh, tên kia, lại bắn ở bên trong.”
Kỷ Xuyên Trình lại ngẩng đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng mà nhìn thanh niên trong ngực mình. Sau khi qua đi, hai má trắng nõn của người thanh niên nhiễm một màu hồng, thấy bộ dáng này của cậu lại khiến anh xúc động mà cứng lần nữa, nhưng cũng hiểu được đối phương thật sự là không thể làm tiếp.
Anh miễn cưỡng nhịn được dục vọng thân thể, rất trách nhiệm mà nói: “Anh rửa cho em.”
“…” Cảnh Hạ một cước đem tên vô sỉ này đá xuống giường: “Anh cút cho ông ”
“…”
———-
Có người thì đang chồng chồng mặn nồng, có người lại đau đầu muốn nứt ra.
Kỳ Dương tự chủ vốn rất cao, dưới cái loại đau đớn như cả người đều bị xe tải nghiền áp thành mảnh nhỏ, cũng nhịn không được mà ngâm khẽ ra tiếng, khó chịu mà ôm đầu ngồi dậy.
Ý thức hoàn toàn tỉnh táo sau khi tỉnh lại, hắn liền chuẩn bị vươn ra tay phải đè xuống nút gọi người đầu giường, tìm người giải thích một chút tình huống trước mắt của hắn. Nhưng khi hắn vừa mới đưa cánh tay duỗi thẳng sắp chạm vào cái nút đỏ kia, lại đột nhiên toàn thân cứng ngắc ——
Ngón giữa của hắn vẫn luôn cuộn lại không động, không hề duỗi thẳng.
Trong bóng tối vô biên, trên khuôn mặt trắng bệch của Kỳ Dương không có một chút biểu tình.
Hắn trầm mặc hồi lâu, tay vẫn đặt ở nơi cách cái nút vài cm. Ai cũng không biết hắn rốt cuộc thử bao nhiêu lần mệnh lệnh cho thân thể của chính mình, nhưng bộ dáng như pho tượng này duy trì gần mười phút sau, hắn mới mãnh liệt xụi lơ thân mình, lại nằm lại trên giường.
Kỳ Dương đem tay phải giơ lên, nương theo ánh trăng, tinh tế mà đánh giá thứ ma hắn rất ít chú ý này.
Có những thứ, càng bình thường vô vị, người ta càng không để ở trong lòng.
Đây là lần đầu Kỳ Dương trong hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên nghiêm túc cẩn thận mà đánh giá tay phải của mình, tựa hồ so với trong trí nhớ của hắn càng thêm gầy một chút. Mỗi một ngón tay giống như chỉ có da bọc xương, tinh tường bó chặt khung xương nơi ngón tay.
Xương khẳng định không tồi, khung xương cũng rất xinh đẹp.
Kỳ Dương câu môi, cho ra một cái kết luận.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn hồi lâu. Trong phòng yên tĩnh đến có thể nghe được ngoài cửa sổ, thanh âm lá cây xào xạc rung động, bóng cây loang lổ in trên vách tường, hình ảnh quỷ mỵ.
Cằm Kỳ Dương rất gầy, bởi vì thịt đã giảm xuống, chiếc cằm nhọn của hắn liền lộ ra, hơi hơi giơ lên, dùng một loại tư thái trào phúng nhìn bàn tay mà mình đã dùng hơn hai mươi mấy năm này, cũng là bàn tay hắn quen dùng nhất.
“Ha, cậu làm rất tốt.” Thanh âm khàn khàn giống như quạt gió bỗng nhiên vang lên, “Rốt cuộc là cậu làm như thế nào, S?”
Đáp lại hắn chỉ có thể là bóng đêm tĩnh mịch.
“Kỳ thật, bàn tay này đối với tôi chẳng quan trọng bằng cậu đâu.” Tiếng cười thấp từ trong cổ họng Kỳ Dương vang lên, không còn vẻ nhã nhặn cùng cặp kính mắt che dấu bản chất thật nữa, con ngươi thanh tú hơi hơi nheo lại, tựa hồ trước mắt lại nhìn thấy lúc đối đầu với con thú biến dị kia: “S, cậu đã cứu tôi một mạng, tôi tha cho cậu một mạng. Như vậy từ nay về sau… Chúng ta lại không thiếu nợ nhau a.”
Giống như là lầm bầm lầu bầu, chờ thêm hồi lâu, Kỳ Dương mới chậm rãi cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe được thở dài nói: “Không, cậu còn thiếu tôi một bàn tay, tôi còn thiếu cậu… Rất nhiều rất nhiều.”