Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của nhà thiết kế, chậm rãi mở to hai mắt nhìn. Quên mất hôm nay mình mặc loại quần lót này! Hình như có hơi mất mặt đó...
Đôi bên trầm mặc trong chốc lát, Chung Nghi Bân ngẩng đầu, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Vào đi." Ngữ điệu không hề gợn sóng, vẻ mặt vẫn bình thường như trước, cứ như chuyện này không hề quan trọng, ai ngạc nhiên thì chính là do người đó không có kiến thức.
Nhà thiết kế cũng phục hồi tinh thần lại, vội ho một tiếng, ông dụi dụi cặp mắt có hơi đau, sau đó dẫn theo hai trợ lý đang nhịn cười bước vào: "Lễ phục của Sở tiên sinh đã được may xong rồi, hai vị mặc thử xem."
"Chờ." Chung Nghi Bân quẳng người ở lại phòng khách, xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó liền chui tọt vào trong chăn bất động.
Sở Khâm còn đang dựa vào đầu giường xoa thắt lưng, thấy bộ dáng Chung gà con muốn học đà điểu giấu đầu đi, chu mông không còn mặt mũi gặp người, cậu nhịn không được vươn tay vỗ một cái lên cái chỗ rắn chắc kia: "Làm sao vậy?"
"Bọn họ nhìn thấy quần lót gà con của anh rồi." Chung Nghi Bân ở trong chăn nói.
"Phì.." Sở Khâm bật cười, kéo dây thun quần của Chung Nghi Bân ra, rồi buông tay cho nó bắn ngược trở lại, "Sợ cái gì, quần lót gà con của anh mốt lắm mà, nhất định là ông ta đã bị tài nghệ điêu luyện của anh làm cho khiếp sợ rồi."
Chung Nghi Bân dụi dụi trong chăn, trực tiếp dụi đến trên đùi Sở Khâm, khẽ cắn một cái cách quần lót.
"Hmm..." Sở Khâm hô lên một tiếng, vội vã vén chăn lên, túm lấy cái đầu lớn đang cắn bậy kia, "Đừng quậy, đi đánh răng rửa mặt."
Sau khi rửa mặt xong, hai người mặc áo ngủ đi ra ngoài, mặc thử quần áo mới.
Bộ đồ gồm có áo sơmi, áo khoác, quần, giày, trang sức đi kèm, cho nên hai người cởi áo ngủ, lộ ra thân thể chỉ mặc quần lót để thử.
Chung Nghi Bân vẫn mặc cái quần lót gà thánh kiếm hoàng kim kia, dù sao hiện tại đi thay cái khác có vẻ như đang cố ý vậy. Trợ lý mặc quần áo cho Chung Nghi Bân cố sức nhịn cười, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Cũng may rất nhanh đã mặc quần xong, che cái hình ảnh D kia lại rồi.
Kiểu dáng của hai bộ quần áo này hoàn toàn tương đồng, bất quá một đen một trắng. Áo khoác của Sở Khâm là màu trắng, đính măng sét màu vàng làm trang sức, phối hợp với một cái nơ vàng, thoạt nhìn không khác gì hoàng tử trong truyện cổ tích cả. Của Chung Nghi Bân lại là màu đen, măng sét đính ngọc bích, kết hợp với nơ đen, thoạt nhìn giống như là quốc vương của nước láng giềng ẩn núp đến bên cạnh hoàng tử, giả dạng làm một quản gia, làm thế nào cũng cũng không che lấp được quý khí cả người.
Mặc dù chỉ là nam trang kiểu dáng đơn giản, nhưng chính là có thể làm cho người khác vừa nhìn liền nhìn ra chuyện xưa ẩn giấu trong đó, đây cũng là điểm lợi hại của nhà thiết kế này.
"Thế nào?" Sở Khâm xoay người cho Chung Nghi Bân xem thử.
Chung Nghi Bân nhìn chằm chằm cậu một lát, thốt ra hai chữ: "... Đẹp lắm."
Sở Khâm cũng không trông cậy vào anh có thể nói cái gì, cậu cười cười, chỉ chỗ có chút không hợp thân cho nhà thiết kế. Nhà thiết kế có đem kim chỉ theo, vốn là để tiện cho chỉnh sửa, nên liền lấy Sở Khâm làm giá áo, trực tiếp sửa ngay tại chỗ luôn.
Chung Nghi Bân nhìn quần áo trên người Sở Khâm, rồi lại nhìn mình một chút như có điều suy nghĩ, chờ đến khi nhà thiết kế cắt chỉ, anh tiến tới từ phía sau ôm lấy Sở Khâm: "Bảo bối, hôm nay mặc nghênh ngang như vậy, em định làm gì?"
"Nhận giải nha, đương nhiên phải mặc dễ nhìn rồi." Sở Khâm cười đầy thần bí.
Chung Nghi Bân không hỏi thêm nữa, tiến tới hôn hôn mặt cậu.
Rất nhanh đã tới lúc đi thảm đỏ, tự nhiên là Sở Khâm được xếp ở hàng đầu rồi.
"Ngài cần bạn gái không?" Trước khi tham dự, bên chế tác có gọi điện thoại đến xác nhận. Bởi vì không phải lễ trao giải điện ảnh có tuấn nam mỹ nữ tập hợp trên thảm đỏ, cho nên cũng không cần chú trọng đến chuyện nam nữ phối hợp, khách mời có thể đi một mình, cũng có thể đi chung với ba năm người trong tổ chương trình.
"Không cần, tôi sẽ đi chung với Chung Nghi Bân." Sở Khâm đáp lời.
"Được." Đối phương cũng không nhiều lời, dù sao đi chung với ông chủ cũng là chuyện dễ hiểu mà.
Thế là, mở màn thảm đỏ, sau khi mấy người chế tác chương trình nổi tiếng và khách mời đặc biệt đi xong, Sở Khâm nắm tay Chung Nghi Bân bước tới.
"Á —— Sở Khâm!"
"Trời ơi, anh ấy đi thảm đỏ chung với Chung Nghi Bân kìa!"
Hai người vừa xuất hiện liền bị chụp không ngớt, đèn flash chớp tắt liên tục. Nếu như hai người vẫn đi xa nhau, ngồi xa nhau như bình thường thì mọi người cũng không quá chú ý, nhưng đi cùng một chỗ, lễ phục đồng bộ quá dễ nhìn ra.
Một trắng một đen giống ban ngày và ban đêm, ánh sáng và bóng tối; cùng kiểu dáng, cứ như đang tuyên bố quyền sở hữu đối phương với cả thế giới vậy. Màn lên sân khấu kinh người như vậy, muốn không làm người khác chú ý cũng khó.
Có truyền thông phát trực tiếp, đã đăng ảnh chụp lên mạng ngay lập tức.
【 Á á á, trời ơi, hai người này không định che giấu chút nào sao? 】
【 Xứng quá đi... 】
【 Quả nhiên, chỉ có hoàng tử mới xứng với hoàng tử, mấy công chúa chỉ có thể canh chừng ác long thôi! Hụ hụ hụ! 】
Thảm đỏ kết thúc, Chung Nghi Bân thân là ông chủ, phải ngồi ở hàng thứ nhất với ông chủ của mấy đài truyền hình khác. Sở Khâm thì ngồi ở hàng thứ hai —— phía sau Chung Nghi Bân. Bên cạnh Sở Khâm là MC của đài Ba Cánh.
"Hai người dám đi thảm đỏ chung à?" MC đài Ba Cánh nhịn không được nói với Sở Khâm.
"Ừm." Sở Khâm quay đầu nhìn người nọ một chút, "Nghe nói lần này anh có cơ hội nhận giải rất lớn, chúc mừng anh trước nhé."
Trong lòng MC đài Ba Cánh lộp bộp một cái, cứ cảm thấy Sở Khâm nói chuyện có ẩn ý, đang định suy nghĩ cẩn thận lại thì Sở Khâm đã quay đầu đi không để ý tới hắn nữa rồi.
"Bảo bối, uống nước không?" Chung Nghi Bân chỉ chỉ nước trà trước mặt mình. Bởi vì chỉ có hàng thứ nhất có bàn, cho nên chỉ có mấy ông chủ mới có nước trà và bánh ngọt.
"Uống một chút thôi." Sở Khâm vịn lưng ghế dán sát lại.
Chung Nghi Bân giơ ly lên, không biết móc ở đâu ra một cái ống hút, đưa đến bên miệng Sở Khâm cho cậu uống. Bởi vì có khả năng lên sân khấu nên Sở Khâm phải trang điểm, uống như vậy sẽ không ảnh hưởng đến lớp trang điểm.
MC khác hâm mộ nhìn qua, nhìn ông chủ của Sở Khâm, nhìn nhìn lại ông chủ nhà mình, quả nhiên hàng so với hàng muốn ném, người so với người muốn chết, ông chủ so với ông chủ... thoáng cái đã muốn đi ăn máng khác rồi!
MC đài Ba Cánh quay đầu đi tìm Trần Phong, lại không tìm thấy bóng dáng ông ta đâu. Người kia nói là phải xác nhận kết quả lại lần nữa, sao đến bây giờ vẫn chưa trở về vậy kìa?
Lễ trao giải sẽ không chờ mấy người không quan trọng như Trần Phong làm gì, buổi lễ được mở màn bằng một khúc nhạc vui sướng. A Nguyệt và Tường ca bắt đầu chào hỏi mọi người: "Chỉ chớp mắt lại đến lúc giải Kim La mở thưởng, kỳ trước vẫn là ba năm trước đây nha."
"Không sai, để đảm bảo chất lượng, giải Kim La của chúng ta cũng cho chương trình TV dài kì một cơ hội, cho nên vẫn là ba năm mới tổ chức một lần." Tường ca cười híp mắt nói.
"Tường ca, nói thật, em tuyệt không muốn đứng ở chỗ này." A Nguyệt cau mũi một cái, "Em cũng muốn ngồi ở hàng thứ chờ nhận giải!"
Màn ảnh đảo qua hàng thứ hai, đây đều là những người được đề cử cho giải MC xuất sắc nhất, có hai nhóm là tống nghệ và thiếu nhi. MC đài Ba Cánh lập tức ngồi thẳng thân thể, phất tay với ống kính. Mấy MC khác có người phất tay, có người nhăn mặt. Sở Khâm chỉ khẽ cười, không có làm ra bất kỳ động tác nào hấp dẫn tầm mắt người khác, ngược lại có vẻ trầm ổn bình thản.
"Không phải ba năm trước đây em đã nhận giải MC tống nghệ xuất sắc nhất rồi sao?" Tường ca nhịn không được liếc mắt, "Lẽ nào em muốn nhận cả giải bên thiếu nhi nữa à?"
"Em thấy cũng có thể mà." A Nguyệt nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Em làm chương trình thiếu nhi nào vậy?" Tường ca khoanh tay nhìn cô.
"Chính là... Chuyện lạ của A Nguyệt đó." A Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói một cách chắc chắn.
"Ha ha ha ha..." Dưới đài bắt đầu cười ha ha, Chuyện lạ của A Nguyệt này chính là chương trình đám Sở Khâm tham gia lần trước, chừng mực lớn như vậy, mệt cô ấy còn không biết xấu hổ nói là chương trình thiếu nhi nữa.
Tường ca cắn răng: "Tại sao lại nói đó là chương trình thiếu nhi."
A Nguyệt nhún vai: "Bởi vì có ghi rõ, không thích hợp thiếu nhi nha."
"Ha ha ha ha..." Mọi người cười càng lớn tiếng hơn, Tường ca đã không muốn nói chuyện với cô nữa rồi.
Làm nóng bầu không khí xong liền bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu trao giải từ kế hoạch chương trình xuất sắc nhất. Thịnh Thế TV nhận được hai giải thưởng, một là show truyền hình thực tế xuất sắc nhất, còn một cái nữa là phối nhạc phim truyền hình xuất sắc nhất.
《 Bánh bao chạy mau 》 không chỉ được khen ngợi ở đại lục, hiện tại bản quyền đã được bán ra các nước Châu Á. Bởi vì giá trị dung mạo nghịch thiên của mấy anh chị em cùng với bánh bao bự bánh bao nhỏ không ngừng bán manh nên vô cùng được hoan nghênh. Đến cả Hàn Quốc cũng chuẩn bị mua ngược lại bản quyền này để phát sóng ở nước mình rồi.
Chung Nghi Bân làm tổng tài của Thịnh Thế TV, dẫn theo tổ đạo diễn lên sân khấu nhân giải show truyền hình thực tế xuất sắc nhất.
"Được rồi, hiện tại chính là thời khắc kích động lòng người nhất." A Nguyệt hít sâu một hơi, "Giải thưởng tiếp theo chính là, MC tống nghệ xuất sắc nhất."
"Tống nghệ nha, bình thường đều mang tính liên tục, muốn xem một vị MC làm có tốt hay không, liền phải dựa vào phân tích số liệu và quan sát lâu dài. Ba năm chúng tôi mới bình chọn một lần, cũng được coi như là đáng tin rồi." Tường ca cười giới thiệu quy tắc đánh giá, cùng với khách mời trao giải, "Cùng vỗ tay cho khách mời trao giải —— Tường ca!"
Mọi người yên lặng một chút rồi bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, vừa vỗ tay vừa cười. Không ngờ vị khách mời trao giải cuối cùng lại chính là Tường ca. A Nguyệt ghét bỏ đẩy anh một cái, cô xuống sân khấu trước, để lại một mình Tường ca đứng ở trên sân khấu tự chơi tiếp.
Trên màn ảnh lớn chiếu mấy tác phẩm được đề cử, mỗi người đều có ít nhất hai chương trình, họ đều là những MC vô cùng ưu tú.
"Đến đây, xin cho phép tôi được nói về quy tắc của ban giám khảo." Tường ca sờ sờ tai nghe trên tai, đây là thứ để phòng sản xuất và đạo diễn dùng để trao đổi với anh bất cứ lúc nào, dừng lại một chút, anh nói tiếp, "Ban giám khảo của chúng tôi có vị, bọn họ đều là người có thâm niên, chúng ta cũng nên tin tưởng vào phán đoán của bọn họ."
Sở Khâm mím môi, nhìn thoáng qua MC đài Ba Cánh.
"Lần này rất trùng hợp, chúng ta có hai người được đề cử nhận được số phiếu ngang nhau, đều là phiếu." Thanh âm lảnh lót của Tường ca quanh quẩn cả hội trường.
MC đài Ba Cánh bỗng siết chặt ống quần, bản thân mình dựa vào hối lộ chiếm được số phiếu cao như vậy, mà một người khác lại nhận được số phiếu ngang hắn bằng thực lực của bản thân, mà người này rất có khả năng chính là Sở Khâm. Một cảm giác vô lực nồng đậm xông thẳng vào tim, mình kém Sở Khâm xa đến vậy sao?
"Ồ ——" Khán giả hô lên đầy kinh ngạc. Loại chuyện này cũng từng xảy ra trong các buổi lễ trao giải, kết quả cuối cùng, bình thường đều là hai người cùng nhận giải.
"Dựa theo lệ cũ, chúng tôi sẽ trao giải cho cả hai vị." Tường ca nói không nhanh không chậm, thanh âm bỗng cất cao, "Thế nhưng, trải qua sự kiểm chứng của ban tổ chức, trong ban giám khảo có ba thành viên đã nhận hối lộ, mà bọn họ đều bầu cho cùng một người! Cho nên, ba phiếu kia coi như không hợp lệ, chỉ còn lại một phiếu hữu hiệu!"
Toàn trường ồ lên, không ngờ có cả hối lộ nữa! Hơn nữa lại còn là do chính Kim La công bố!
"Cho nên, chỉ có một vị nhận giải thưởng, đó chính là ——" Tường ca không để cho mọi người có cơ hội phản ứng, anh đã trực tiếp đọc lên tên người được giải, "Sở Khâm tiên sinh! Chúc mừng!"
"Woa ——" Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, có thể nhận được số phiếu ngang với người hối lộ đã đủ để nói rõ thực lực của cậu, ánh đèn nhanh chóng chiếu đến vị trí của Sở Khâm, dư quang cũng chiếu đến sắc mặt trắng bệch của cái vị đang ngồi ở bên cạnh.
Sở Khâm sửng sốt một chút, sau đó cậu đứng dậy, mỉm cười lên sân khấu, cứ như một màn "hối lộ giám khảo" rung động lòng người ban nãy không có bất kỳ ảnh hưởng gì với cậu vậy.
Tiếp nhận tượng Kim La nhỏ mạ vàng, Sở Khâm đứng giữa sân khấu khom người cảm ơn: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn giải Kim La công chính vô tư!"
Tất cả ánh đèn đều tập trung ở trên người của Sở Khâm, hàng nghìn hàng vạn ánh sáng và vinh quang chiếu rọi, đây là sự khẳng định cho cuộc đời dẫn chương trình tám năm, cũng là sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của cậu. Cũng như diễn viên nhận được giải ảnh đế, ảnh hậu, từ nay về sau ở trong giới giải trí, cậu đã không còn gì phải e ngại nữa rồi.
"Đương nhiên, ngay tại đây, người tôi muốn gởi lời cảm ơn đến nhất, là người yêu của tôi." Sở Khâm vừa cười vừa nói, giọng điệu nhẹ nhàng, cứ như là cậu không biết mình đã ném ra một trái bom nặng ký vậy.
Nhất thời toàn trường đều yên lặng. Có vài nghệ sĩ sẽ công khai tình cảm lúc được nhận giải, nhưng mọi người đều biết, từ trước đến nay Sở Khâm không có scandal gì, người duy nhất có thể là người yêu của cậu, chỉ có Chung Nghi Bân!
"Chúng tôi quen nhau tám năm, từ đồng bọn, đến tri kỷ, rồi đến người yêu, giúp đỡ lẫn nhau đi đến ngày hôm nay." Giọng nói của Sở Khâm réo rắt du dương, mang theo nhịp điệu của riêng cậu, không khác gì chương trình lời bộc bạch của con người với tự nhiên, làm cho người khác không tự chủ phải nín thở tập trung để nghe tiếp, "Mùa hè năm ngoái, tôi gặp phải sự cố ngoài ý muốn thiếu chút nữa đã chết, là anh ấy xông đến bảo vệ tôi, kết quả chính mình bị trọng thương mất trí nhớ. Nhưng nhờ ông trời phù hộ, anh ấy mất trí nhớ, quên hết cả thế giới, chỉ nhớ rõ mỗi tôi..."
Nói đến đây, ánh mắt của Sở Khâm có hơi ướt át, dưới ánh đèn rực rỡ tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Dưới sân khấu có người thầm than một tiếng, có người rơi nước mắt theo.
"Cám ơn anh đã dùng sinh mạng để bảo vệ em, cám ơn anh mặc dù mất trí nhớ vẫn nhớ rõ em, cám ơn anh ở năm mười tám tuổi ấy đã xuất hiện ở trước mặt em, cám ơn anh nguyện ý yêu em..." Sở Khâm nói, nhịn không được rơi một giọt nước mắt, mím môi khẽ cười, nhìn về phía người nọ đang ngồi ở hàng thứ nhất, ngược ánh đèn không thấy rõ bên dưới, nhưng cậu vẫn có thể xác định đúng vị trí của Chung Nghi Bân, "Chung Nghi Bân thân ái, cám ơn anh, còn có, em yêu anh."
"Á ——" Người dưới khán đài phản ứng kịp đều sôi trào, khán giả xem truyền hình trực tiếp cũng sôi trào. Đây là, vào thời khắc đứng trên đỉnh đời người, ở trước mặt cả nước, công khai come out đó!
Chung Nghi Bân lấy tay bụm mặt, dùng sức lau lau một cái, sau đó anh vội xông lên sân khấu, ôm lấy Sở Khâm.
"Trời ơi, thực sự là quá cảm động mà!" A Nguyệt đứng ở bên sân khấu, cầm khăn tay lau nước mắt.
"Hôm nay là một ngày lành, đừng khóc." Chung Nghi Bân tiến tới, hôn đi giọt nước mắt của Sở Khâm, bởi vì Sở Khâm đang cầm micro, thanh âm của hai người liền truyền khắp toàn trường, "Ngày hôm nay, anh có một món quà muốn tặng cho em."
Sở Khâm sửng sốt, cậu cũng không biết Chung Nghi Bân có chuẩn bị quà sẵn, biểu tình có chút ngây ngô: "Cái gì?"
Chung Nghi Bân cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía phòng điều khiển sản xuất: "Làm phiền đổi một đoạn nhạc lãng mạn giùm tôi." Khán giả cười ha ha, phòng điều khiển sản xuất cũng đổi thật, trong khúc nhạc lãng mạn sôi động, người đàn ông mặc bộ âu phục đen với vóc người thon dài chậm rãi quỳ một gối, lấy một cái hộp nhung từ trong túi ra.
"Á ——" Khán giả lại hét ầm lên, đến cả mấy người chế tác nhìn quen sóng to gió lớn cũng nhịn không được phải kêu lên.
"Bảo bối, chúng ta kết hôn đi." Chung Nghi Bân ngửa đầu nhìn Sở Khâm, mở chiếc hộp đựng nhẫn ra.
Sở Khâm bĩu bĩu môi, lại nhỏ xuống hai giọt nước mắt, sau đó cậu chậm rãi lấy một cái hộp từ trong túi ra, khẽ lẩm bẩm: "Đồ khốn, bị anh giành trước mất rồi."
"Ha ha ha ha ha..." Khán giả vừa mới cảm động đến phát khóc lại cười ha hả.
Chung Nghi Bân dở khóc dở cười, lấy nhẫn ra đeo cho Sở Khâm, sau đó ngoan ngoãn vươn tay, để Sở Khâm cũng đeo nhẫn cho anh. Hai người nhìn đối phương, nhịn không được bật cười, trao nhau một nụ hôn ôn nhu triền miên.
Đỉnh sân khấu phóng pháo hoa rực rỡ, âm nhạc cũng biến thành sục sôi hữu lực, vô số camera máy quay đều ghi lại khoảnh khắc sôi nổi vào giờ phút này.
Đường tình này đi đến lắm gian nan, tràn đầy phỉ báng, chỉ trích và không thấu hiểu. Nhưng chỉ cần mình muốn đến, đây là một phần tình yêu mặc dù mất trí nhớ cũng sẽ không quên được, liền đủ để chống đỡ em vượt qua chông gai, phá tan mây mù!
Cám ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em, cám ơn anh đã yêu em không hề hối tiếc!
------------------- HOÀN ----------------------
Tiểu kịch trường
Nhị Bính: Cầu hôn rồi, anh là một cái bánh viên mãn!
Khâm Khâm: Bánh cầu hôn kêu là gì?
Nhị Bính: Bánh cưới!
Khâm Khâm: Vậy bánh kết hôn nha?
Nhị Bính: Bánh bà xã!
--------------------------------------------------------------------------------------
Bánh cưới
Bánh bà xã