Editor: Vanny
Sau khi xảy ra chuyện ở thư phòng của vương phủ lần trước, từ lúc điện hạ thả nàng đi tính đến nay đã sắp một tháng. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn sống trong lo lắng sợ hãi, sợ điện hạ sẽ đổi ý. Mỗi lần nhớ lại, ngay cả bản thân nàng cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết lúc trước sao lại to gan như thế mà cự tuyệt hắn, thậm chí còn nói ra những lời như vậy. Cũng may tất cả đều đã qua rồi, điện hạ không trách cứ nàng, cũng không làm khó Thẩm gia.
Còn mấy ngày nữa là tới ngày thi của A Hoán, nàng chỉ cần an tâm đợi A Hoán thi xong, có kết quả là có thể cùng nhau trở về Lâm Hoài rồi. Tới lúc đó nàng sẽ cố gắng kinh doanh cửa tiệm, đợi tới thời điểm thích hợp thì nàng sẽ tự đi am ni cô. Thẩm Mẫu Đơn thầm thở ra một hơi. Ngày tháng dường như trở về như lúc trước, bản thân nàng như thế nào cũng không quan trọng. Nàng sống lại chẳng qua cũng chỉ vì người nhà mà sống, đi am ni cô hay sống cùng một nam tử suốt đời, nàng cũng không sao cả, chỉ mong kiếp này người nhà có thể bình an khỏe mạnh.
“Tỷ tỷ, tới đây ăn cơm thôi.” Tiếng của Thẩm Hoán từ sương phòng cách vách truyền đến. Thẩm Mẫu Đơn buông xuống những suy nghĩ rắc rối trong lòng, cười cười, đứng dậy đi về phòng khách ở cách vách. Lúc này nàng nên vui mừng mới đúng, vấn đề của A Hoán đã được giải quyết. Căn bản những chuyện bất hạnh đã phát sinh ở kiếp trước gần như đã bị ngăn chặn rồi, nàng tin số phận sau này của người nhà nhất định sẽ thay đổi.
Lúc tới phòng khách cách vách Bảo Thu và A Hoán đã ngồi vào chỗ. Sức khỏe của Bảo Thu cũng đã gần hồi phục, nhìn Mẫu Đơn, cười với nàng: “Mẫu Đơn tỷ, qua đây ăn cơm.”
Hai người này chẳng hề biết chuyện của nàng và điện hạ. Về phần Thẩm Hoán, nàng cũng không định nói với đệ ấy, nàng không muốn Thẩm Hoán lo lắng cho nàng.
Ăn cơm xong, Thẩm Mẫu Đơn về phòng viết chuyện Tây Du Ký. Bởi vì đã hứa với Tử An rồi, mỗi ngày nàng đều viết lại câu chuyện rồi sai người đưa tới vương phủ. Câu chuyện hôm nay là chương kết rồi. Tốn hết cả buổi chiều nàng mới viết xong, lại viết hết cách nấu những món mà bình thường Tử An thích ăn rồi giao cho Tư Cúc, kêu nàng ấy đem đồ tới vương phủ là được.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, đã đến ngày Thẩm Hoán đi thi. Thời gian thi là hai ngày. Hai ngày này chỉ có thể ở trường thi. Sáng sớm thức dậy Thẩm Mẫu Đơn giúp Thẩm Hoán thu dọn xong quần áo, lại đích thân xuống bếp làm đồ ăn, bánh nướng nhân thịt. Loại đồ ăn này tiện lợi, ăn ngon lại no bụng. Nhân thịt là thịt ướp tương được nấu rất đặc biệt, Thẩm Mẫu Đơn ở trong nước sốt thêm vào mấy gia vị, mùi vị đó thật ngon không thể tả.
Mọi người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Thẩm Hoán mới xách tay nải tới trường thi. Tư Cúc và Lục Nhi lo lắng không thôi, hai ngày nay đều không nghỉ ngơi tốt, hai người như ngồi trên đống lửa. Kỳ thực Thẩm Mẫu Đơn cũng có chút lo lắng. Thi vòng hai và thi sơ tuyển có chút không giống nhau, ngoại trừ thi viết còn phải thi vấn đáp, ở trước mặt quan khảo thí trả lời một vài vấn đề. Quan khảo thí đều là các đại thần đương triều hoặc là một vài thân vương. Mặc dù Thẩm Mẫu Đơn biết Thẩm Hoán đã thi đậu ở kiếp trước, nhưng lần này nàng đã đắc tội điện hạ, nàng có chút lo lắng điện hạ sẽ cho người làm khó A Hoán. Nhưng ngẫm lại, lại thấy không có khả năng, điện hạ là một đại nam nhân, tính cách cũng coi như quang minh lỗi lạc, không đến nỗi vì một nữ tử như nàng mà làm ra chuyện không có phẩm chất như vậy.
~~dieeeenddddddddaaaaanlequy donnnn~~diendaaaanleeequuydonn~~
Ngược lại Thẩm Hoán không có áp lực gì, đeo tay nải đi thẳng vào trường thi. Ngày thứ nhất là thi viết, tài văn chương của đệ ấy không tệ, nhìn đề bài xong cũng có suy nghĩ độc đáo của riêng mình, rất dễ dàng trả lời được câu hỏi. Buổi trưa và buổi chiều các thí sinh được sắp xếp nghỉ ngơi trong sương phòng, buổi chiều còn có một buổi thi.
Nơi nghỉ ngơi là một đại viện thống nhất với rất nhiều phòng. Thẩm Hoán sau khi từ phòng thi đi ra đi thẳng tới sương phòng được phân, trong sương phòng có mấy thí sinh đang nghỉ ngơi. Thẩm Hoán về tới sương phòng mở tay nải ra lấy mấy cái bánh nướng nhân thịt ra, rót một ly nước, bưng ra ngoài phòng, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bánh nướng được nhào từ bột mì, bánh thơm, mềm và ngọt, mùi vị thịt bên trong rất ngon. Cắn vào một miếng là miếng thịt to và bánh thơm mềm, Thẩm Hoán ăn ba bốn miếng là giải quyết xong một cái bánh nướng, uống một ngụm nước. Đang muốn tiếp tục ăn, bên cạnh đột ngột có giọng nói vang lên: “Ái chà, tiểu huynh đệ, cái bánh của ngươi nhìn rất ngon nha. Hai chúng ta trao đổi đồ ăn với nhau nha.”
Thẩm Hoán quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có một hán tử khuôn mặt ngăm đen, cao lớn vạm vỡ, dáng vẻ ước chừng ba mươi tuổi đang ngồi xổm, nhìn chằm chằm vào cái bánh nướng nhân thịt trên tay đệ ấy. Trên tay gã hán tử này đang cầm nửa con gà quay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoán đang nhìn về phía gã, nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng, đứng dậy bước hai bước tới bên cạnh Thẩm Hoán ngồi xổm xuống, xách gà quay trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Hoán: “Tiểu huynh đệ, hai chúng ta trao đổi đồ ăn nha.”
Nói xong cũng không đợi Thẩm Hoán có đồng ý hay không, nhanh chóng nhét gà quay trên tay vào tay của Thẩm Hoán, lại giật hai cái bánh còn lại trên tay Thẩm Hoán về. Sau khi gã lấy hai cái bánh về cũng không ăn, cẩn thận gói lại bằng giấy dầu.
Thẩm Hoán nhìn chằm chằm vào gà quay trong tay, lại ngẩng đầu nhìn hán tử này hai cái, ôi ôi hai tiếng: “Đại thúc, thúc đây là làm gì vậy?”
Đại hán cười hì hì với đệ ấy hai tiếng: “Ta thích nhất là ăn bánh nướng nhân thịt, từ xa đã ngửi thấy mùi bánh nướng của ngươi. Tiểu huynh đệ đừng chê cười nha.”
Chỉ là hai cái bánh nướng thôi, Thẩm Hoán cũng chẳng có gì mà bối rối, nhìn gã gói bánh nướng lại không ăn, không khỏi hỏi: “Đại thúc, sao thúc không ăn?”
Đại hán à hai tiếng, khóe mắt dường như liếc về phía sau: “Ta hả, ta đợi lát về rồi ăn.”
“Đại thúc, thúc hẳn là không phải thí sinh phải không? Sao thúc có thể vào đây được?” Thẩm Hoán thấy dáng vẻ đại hán không giống thí sinh, mà giống người học võ hơn.
Đại hán cũng không che giấu, cười nói: “Ta làm việc ở đây, được rồi, tiểu huynh đệ ta không làm phiền ngươi nữa, hy vọng sau này chúng ta sẽ có duyên gặp lại.” Dứt lời liền nắm chặt giấy dầu chạy về phía rừng cây bên trái.
Thẩm Hoán chớp mắt hai cái thì đại hán kia đã biến mất không chút dấu vết. Đệ ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là thị vệ làm việc ở đây, nhìn gà quay trong tay, đưa lên miệng bắt đầu ăn.
Lại nói đại hán sau khi giật hai cái bánh nướng từ chỗ Thẩm Hoán đã chạy vào rừng cây, phía sau rừng cây là một bãi đất trống, hai nam nhân đang đứng trên bãi đất trống. Đại hán cầm bánh nướng chạy đến trước mặt nam nhân thân hình cao lớn khôi ngô, cười hì hì hai tiếng, đưa hai cái bánh nướng gói giấy dầu trong tay cho nam nhân này: “Điện hạ, thuộc hạ nghe theo phân phó của người đem bánh nướng này qua đây, cũng quá mất mặt rồi, giành đồ ăn với một đứa trẻ…” Nhìn vẻ mặt không ngại của nam nhân cao lớn, đại hán vội vàng sửa miệng: “Điện hạ, lần này người nên dẫn thuộc hạ tới Lương Châu rồi chứ. Ở An Dương lâu, làm mấy chuyện nhỏ nhặt rãnh rỗi như vậy, chẳng phải chỉ là một cuộc thi thôi sao? Còn làm cái trò gì, nhất định phải điều một đống thị vệ tới canh chừng! Đúng rồi, điện hạ, người sai thuộc hạ đi giành bánh nướng gì với một đứa trẻ?”
Gần đây điện hạ càng ngày càng kỳ lạ, Tần Luân cảm thấy vừa rời khỏi điện hạ mấy năm, càng ngày càng không hiểu lòng điện hạ rồi.
Vệ Lang Yến không trả lời câu hỏi của Tần Luân, chỉ nhìn gã một cái, vẻ mặt lạnh nhạt. Trần Hoằng Văn ở phía sau ho khan một tiếng, nháy nháy mắt với Tần Luân. Gã không hiểu nhìn Trần Hoằng Văn một cái: “Trần Hoằng Văn, ngươi nháy mắt làm gì? Mắt có bệnh sao?” Nói xong, lại nhìn Vệ Lang Yến, vẻ mặt đau khổ nói: “Điện hạ, người nói nói xem, có đồng ý cho thuộc hạ lần này theo người về Lương Châu hay không?”
Cuối cùng Vệ Lang Yến cũng mở miệng: “Tần Luân, bồn vương nhớ trước đây hình như ngươi nhặt được một đứa bé gái? Đứa bé đó giờ đã mười mấy tuổi rồi phải không? Võ công học như thế nào? Bổn vương muốn giao cho nó một nhiệm vụ.”
Da mặt Tần Luân có chút đỏ, à một tiếng: “Điện hạ nói là Tần Niệm Hương phải không. Nha đầu đó mười lăm rồi, võ công rất cao. Điện hạ muốn giao nhiệm vụ gì cho nó?”
Vệ Lang Yến không nói, ra hiệu cho Trần Hoằng Văn ở phía sau. Trần Hoằng Văn lập tức tiến lên trước một bước, từ trong người lấy ra một bức chân dung, lại thì thầm bắt đầu nói với Tần Luân, càng nói, sắc mặt Tần Luân càng cổ quái, mồ hôi toát ra ở sau đầu, nghi hoặc nói: “Điện hạ thật là hao tổn tâm huyết. Trực tiếp giành lấy… không phải, trực tiếp tới cửa cầu hôn không phải được rồi sao, ai còn dám cự tuyệt điện hạ chứ.”
Vệ Lang Yến không quan tâm tới gã, lấy một cái bánh nướng nhân thịt ra bắt đầu ăn, mùi vị rất ngon, nhưng hắn lại không nhịn được nhíu mày.
~~d diiieeeen dannnnleeequydddon~~diiiieeeenddaaanlequuuydoonnn~~
Sau hai ngày Thẩm Hoán đã thi xong trở về. Tư Cúc và Lục Nhi vội vàng ra đón: “Thiếu gia, người thi như thế nào?”
Thẩm Hoán cũng có chút không chắc. Phần thi viết đệ ấy cảm thấy không sao. Nhưng ngày thứ hai phần thi vấn đáp có chút kỳ quái, lại là Yến Vương điện hạ, hỏi đệ ấy một loạt câu hỏi không quan trọng, sau đó thì cho đệ ấy ra ngoài.
Nghe những lời Thẩm Hoán nói như vậy, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cả kinh. Trong đầu có chút mơ màng, điện hạ thật sự sẽ không làm ra loại chuyện đó chứ. Coi như nàng chưa từng tham dự qua cuộc thi nho sinh nhưng cũng biết phần thi vấn đáp phía sau chắc chắn không thể hỏi một loạt câu hỏi không quan trọng như vậy được.
Ngay cả Thẩm Hoán cũng nhận ra điều không bình thường, lo lắng hỏi Thẩm Mẫu Đơn: “Tỷ, tỷ và điện hạ không có chuyện gì chứ?”
Thẩm Mẫu Đơn làm sao dám nói mình và điện hạ có gì chứ, vội chuyển đề tài.
Ban đêm lúc đi ngủ, Thẩm Mẫu Đơn thật sự lăn qua lăn lại không ngủ được, trong lòng đau khổ vô cùng, lo sợ A Hoán chỉ vì mình mà không thể trở thành nho sinh được. Cả đêm này nàng cơ hồ ngủ không được. Sáng thức dậy mắt hơi khô, dưới mắt có quầng thâm mắt màu xanh. Cứ bị hành hạ như vậy suốt mười ngày, cả người Thẩm Mẫu Đơn cũng gầy đi một vòng.
Hôm nay là ngày công bố kết quả, cả người Thẩm Mẫu Đơn đều đứng ngồi không yên.
Sáng sớm thức dậy, mọi người ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, đi thẳng tới nơi dán bảng thành tích. Bên ngoài bảng thành tích đã đông nghẹt người từ sớm. Lục Nhi xung phong nhận việc đi xem bảng thành tích. Ở bên ngoài Tư Cúc kêu: “Lục Nhi, bên này, từ bên này chen vào, ít người hơn đó.”
Bảo Thu nhìn Thẩm Mẫu Đơn mặt ủ mày chau người gầy đi nhiều, an ủi nàng nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ đừng lo lắng cho A Hoán nữa. A Hoán thông minh như vậy, nhất định sẽ đậu mà.”
Thẩm Mẫu Đơn cười khổ, nếu là trước đây nàng nhất định sẽ không lo lắng. Nhưng nàng đã đắc tội Yến Vương rồi. Lúc đang thấp thỏm không yên, Lục Nhi ở bên kia bỗng nhiên hét to một tiếng, lớn tiếng kêu: “Đậu rồi, đậu rồi, nô tỳ đã thấy tên thiếu gia rồi!”
Thẩm Mẫu Đơn nghe vậy, trong lòng rất vui, cả người cũng thả lỏng. Lo lắng như vậy trong suốt mười ngày qua, hôm nay chợt buông lỏng, cả người hơi nhũn ra, vội vịn lấy Bảo Thu ở bên cạnh. Bảo Thu cũng vội đỡ nàng, cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, muội đã nói rồi mà. A Hoán nhất định đậu mà. Như vậy tỷ có thể yên tâm được rồi nha.”
Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Coi như yên tâm rồi.” Lại nghe thấy Lục Nhi ở bên kia hưng phấn la lớn: “Thiếu gia, thiếu gia, người đứng đầu bảng rồi.”
Đứng đầu bảng? Thẩm Mẫu Đơn ngây ra, sao có thể như vậy được? Kiếp trước mặc dù A Hoán thi đậu rồi, nhưng chẳng qua chỉ là đậu ở giữa hoặc cuối bảng mà thôi, sao có thể đứng đầu bảng được? Mấy hạng nho sinh đứng đầu bảng sau này giữ hiếu liêm sẽ rất có lợi, thậm chí có người còn được thân vương hoặc hoàng thượng vừa ý giữ lại bên người. Nhưng mấy hạng đầu này không chỉ có thành tích thi viết xuất sắc mà còn phải được lòng mấy vị quan chủ khảo mới phải. A Hoán nói quan chủ khảo của đệ ấy là Yến Vương, chẳng lẽ là vì có liên quan tới hắn? Hắn không vì mình mà giận cá chém thớt với người nhà của mình, mà còn cho A Hoán thành tích tốt.
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn có chút chua xót, nhưng nhiều hơn là sự ngỡ ngàng và luống cuống. Yến Vương lại có ý gì đây? Đáng lẽ hai người không còn quan hệ gì mới phải, vì sao hắn lại muốn giúp A Hoán?
Thẩm Hoán cũng không ngờ mình lại là hạng nhất, ngẩn ra. Đoán rằng đây có thể liên quan tới Yến Vương, đệ ấy cũng đoán ra được đại khái Yến Vương và tỷ tỷ có quan hệ gì rồi, chỉ là tỷ tỷ không thừa nhận thì đệ ấy không tiện nói gì. Lại nhận ra vì liên quan tới điện hạ mà được hạng nhất, cảm giác này giống như bán tỷ cầu vinh vậy, thật là cảm giác không nói nên lời.
Đám người bên kia có một nhóm công tử mặc cẩm bào đang thảo luận ầm ĩ: “Thẩm Hoán? Người này là ai, sao có thể đứng đầu bảng? Hình như chưa từng nghe qua nhân vật số một nào như vậy ở An Dương?” Trong mắt đám công tử thế gia ở thượng kinh này, mọi người hầu như đều biết mấy hạng đầu trong cuộc thi nho sinh mỗi năm đều do mấy thiếu gia nhà quyền quý có gia thế tốt nhân phẩm tốt giữ lấy. Đây chủ yếu là vì để cho bọn họ có cơ hội rèn luyện ở bên cạnh thân vương hoặc hoàng thượng, đây gần như là quy tắc bất thành văn rồi. Từ trước tới nay vẫn chưa nghe qua giống như lần này, hạng nhất lại là tên của nhân vật bình thường chưa từng nghe nói đến.
“Du Hạo Thư, vậy mà huynh lại là hạng hai, bị tên vô danh tiểu tốt này đè đầu.”
Người kêu Du Hạo Thư là một mỹ thiếu niên ngũ quan như ngọc cử chỉ nhẹ nhàng, môi hồng răng trắng, mắt sáng như sao. Thiếu niên này cũng hơi ngoài ý muốn, mày nhíu lại, có chút không hiểu kết quả ngày hôm nay sao lại không giống như lời nhị tỷ nói, chẳng phải nhị tỷ nói hôm nay người đứng đầu bảng chắc chắn sẽ là mình sao? Còn nói nhất định phải nhân cơ hội này đi theo bên cạnh Yến Vương.
Du Hạo Thư không quan tâm tới đám công tử bên cạnh, đi tới một quán trà ở bên cạnh, bên cửa sổ lầu hai có một vị cô nương mặc quần áo màu hồng cánh sen đang ngồi. Vị cô nương kia không thấy rõ mặt, chỉ thấy được dáng người thướt tha từ phía sau, mái tóc dài mềm mại được vén gọn gàng ở sau tai, để lộ cái gáy mảnh khảnh trắng mịn. Dường như vị cô nương này đang hết sức chăm chú nhìn cái gì đó ở bên dưới qua song cửa sổ, ngay cả Du Hạo Thư đã đi đến sau lưng mà cô nương ta cũng không hề biết.
Du Hạo Thư theo ánh mắt của cô nương ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không bất ngờ khi thấy Yến Vương điện hạ. Điện hạ đang đứng trong ngõ hẻm đối diện quán trà, tầm mắt dường như nhìn về phía đám người, cũng không biết đang nhìn gì nữa. Hắn ta qua chỗ đối diện cô nương kia ngồi xuống, kêu một tiếng nhị tỷ. Lúc này cô nương kia mới quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp như đóa phù dung, mắt phượng mày ngài, một vẻ đẹp chim sa cá lặn. Cô nương ta nở nụ cười duyên dáng với thiếu niên ở đối diện, dịu dàng hỏi: “Hạo Thư, có phải đã đứng đầu bảng rồi không? Không phải đã kêu đệ đi tới chỗ Yến Vương rồi sao? Lát nữa có lẽ chàng sẽ tới tìm đệ đó.”
“Nhị tỷ, từ đâu tỷ nghe nói là đệ sẽ đứng đầu bảng?” Vốn Du Hạo Thư cũng tưởng là thật. Dù sao trước đây, nhị tỷ nói ra mấy việc gần như đều trở thành sự thật, những tưởng lần này nhị tỷ nói hắn ta sẽ đứng đầu bảng còn được Yến Vương xem trọng dẫn theo bên cạnh, hắn ta cũng tin là thật, không ngờ chỉ là mừng hụt mà thôi.
Hết chương .