Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

chương 34: hai kẻ ngốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi đến khi trận chiến kết thúc thì cũng đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua. Thời gian không tính là dài nhưng thiệt hại lại nặng nề nhất trong năm nay, người ở khu B chỉ còn một phần ba nhân số, dị tộc bị thương từ xây xát cho tới nghiêm trọng chiếm hơn phân nửa, những người còn lại cũng không khá hơn được bao nhiêu.

Lê Diệp Anh bận rộn chạy theo sau phụ Phó Quân sơ cứu cho những người bị thương nặng đã mau mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Tất nhiên Phó Quân chỉ là lo phần nhân loại, còn dị tộc thì vẫn phải tự thân vận động. Dù sao thì năng lực tự lành của dị tộc cũng không phải người thường có thể so sánh, chỉ cần không hôn mê bất tỉnh thì không cần phải lo lắng.

"Còn đi được không?"

Đang ngồi một bên dưỡng sức, Ngụy Nhã bị một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ trên đỉnh đầu kéo về hiện thực, không khỏi ngẩng đầu nhìn Thiên Ân, cảm thán một chút "Lâu rồi không vận động, có chút nuốt không trôi."

Sự thật thì Ngụy Nhã vì biết bản thân hiện tại có bao nhiêu cân lượng nên ban đầu mới vừa đánh vừa trốn như đang đùa giỡn, bởi vì dù cho sức khỏe hồi phục hoàn toàn thì thể lực của kiếp này cũng xa xa không thể đuổi kịp kiếp sau, dị tộc còn phải cố sức mới chém được dây đằng thì việc cậu muốn trực diện ra tay đã khó càng thêm khó, bằng chứng là chỉ vì muốn trả đũa Chu Lệ Uyên mà cả người Ngụy Nhã hiện tại như bị rút hết sức lực.

Bàn chân dùng lực để đạp thân cây đã sớm tê rần, cánh tay cầm cốt đao phải dốc hết toàn lực chém dây đằng bị phản lực đến đau nhức, đầu còn hơi choáng váng như bị thiếu máu. Tóm gọn là có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung Ngụy Nhã lúc này, dĩ nhiên người luôn học tốt cách che dấu tình trạng của bản thân như Ngụy tướng quân thì không để người ngoài biết được tình hình thực tế, đơn giản cho rằng cậu chỉ thoát lực mà thôi.

Thiên Ân nhìn sắc mặt tái nhợt còn đang đổ mồ hôi lạnh của Ngụy Nhã, thoáng cau mày, nhàn nhạt nói "Ngu ngốc."

"Đúng là ngốc thật."

Trái với dự đoán của Thiên Ân, Ngụy Nhã chẳng những không tức giận phản bác mà còn thẳng thắng thừa nhận, hơn nữa còn gật đầu như thể y đã nói cực kì chính xác.

Nếu trận chiến không dễ kết thúc như vậy thì cậu đã vì một phút nóng đầu không nghĩ tới hậu quả mà tự đưa mình vào tình thế nguy cấp.

Kì thực cũng không phải không lường trước được cơ thể sẽ gặp phải tình huống gì nếu như gây sức ép quá mức, cũng không phải chấp nhất muốn trả thù Chu Lệ Uyên, mà lý do chân chính là cậu muốn xem thử giới hạn của mình đang nằm ở mức độ nào.

Chỉ có thực chiến mới cho ra kết quả đánh giá chính xác nhất về thể lực của bản thân.

"Tay ngươi sao rồi?"

"Ổn."

Ổn? Ngụy Nhã trợn mắt liếc cánh tay quấn qua loa bằng một cái lá dài đến kì quái, máu vẫn không ngừng tích tích nhỏ giọt qua khe hở.

Vậy mà ngươi gọi là ổn?!

Ngươi bị ngốc sao? Muốn thịt bị thối rữa rồi xẻo một miếng hay gì?!

Thiên Ân kì quái nhìn ánh mắt bất thiện của Ngụy Nhã, không biết đã chọc giận cậu khi nào, còn chưa kịp nghĩ thì y đã bị thô bạo kéo một cái, ấn xuống vị trí mà cậu vừa ngồi.

Tháo cái thứ xấu xí trên tay Thiên Ân ra, máu thịt đỏ tươi vẫn chưa được xử lí đập vào mắt khiến Ngụy Nhã rớt mấy vạch hắc tuyến.

"Đại ca, ngươi rốt cuộc có biết sơ cứu là gì không? Hay là ngươi định cắt bỏ luôn phần thịt này nên mới quấn lá như vậy? Có cần ta tìm gia vị cho ngươi ướp thịt để đủ quy trình?"

"Tự lành được."

"Dù có tự lành thì ngươi cũng nên cầm máu! Trên người ngươi được mấy lít máu mà còn muốn lãng phí?!"

"......"

Sa Dực đứng gần đó nghe thấy, khóe miệng nhịn không nổi mà run rẩy đến lợi hại "Gặp phải biến dị đằng bị dọa đến mức khiến tên kia đổi tính luôn à?"

"Ngươi thấy hắn giống bị dọa?" Niệm Y không nhanh không chậm nói.

Sa Dực nhớ lại biểu hiện của Ngụy Nhã, vạn phần bất đắc dĩ lắc đầu. Có thể là do hắn ảo giác nhưng hắn cảm thấy Ngụy Nhã còn bình tĩnh hơn cả bọn họ, bọn họ ở đây là chỉ dị tộc.

Không trách Sa Dực nghi vấn bởi vì gương mặt của Ngụy Nhã thật sự rất có tính gạt người, tuy tên cậu có một chữ "nhã" nhưng sự thật là người có giống như tên hay không thì chỉ mỗi mình cậu biết.

Đổ nước rửa sạch vết thương, Ngụy Nhã từ sọt lấy ra lá cây cầm máu, không ngờ vừa tìm được thì đã có chỗ cần sử dụng rồi.

Thiên Ân lẳng lặng dõi theo động tác của Ngụy Nhã, nhìn cậu đem lớp vỏ tước bỏ, lấy phần thịt lá màu hồng nhạt đắp lên miệng vết thương, chỗ bỏng rát bị thứ mát lạnh xoa dịu dễ chịu hơn không ít, máu cũng từ từ ngừng chảy, hiệu quả vượt trên cả mong đợi của y.

Khi nghe bầu bạn mình nói về tác dụng của nó, y thật ra cũng có chút bán tín bán nghi, sở dĩ lựa chọn tin tưởng thì cũng chỉ vì y không cho rằng việc nói dối đem lại bất kì lợi ích nào cho cậu, bằng không thì đã ngăn cản việc cậu hái nhiều thứ thực vật xa lạ kia thay vì lương thực rồi.

Mọi người thấy có người thử nghiệm qua loại cây mới tìm được lại không thấy có điểm bất thường, chẳng những vậy mà còn hiệu nghiệm hơn cả những loại thuốc trị thương khác thì cảm xúc nhất thời một lời khó nói hết.

Những ai nghe theo Ngụy Nhã hái lá cây cầm máu thì cao hứng, lập tức bắt chước theo cách làm của cậu để trị thương. Trái lại, những người ban đầu ghét bỏ cho là không cần thiết nên không hái thì lúc này tiếc đến xanh ruột, dù không xài đến thì cũng có thể đem bán a!

Đáng tiếc là dù không cam tâm đến đâu thì cũng không thể quay lại hái, ai dám chắc chỗ đó có còn an toàn hay không!

Phó Quân từ đâu vọt tới bên cạnh, vỗ vai Ngụy Nhã một cái, hưng phấn nói "Nếu không phải ngươi phát hiện ra thì chúng ta đã bỏ phí một loại thảo dược đáng giá như vậy. Về sau có thể nhờ nó mà tiết kiệm được một mớ thảo dược. Mỗi lần bào chế thuốc cầm máu đều tốn rất nhiều nguyên liệu, ta lại cũng không thể cứ vài bữa lại đi hái một lần, bây giờ thì tốt rồi, không cần phải đau đầu nghĩ cách."

"Ưm... Ta... Ta có thể hỏi một chút được không?" Một dị tộc từ đâu e dè đi về phía Ngụy Nhã, cắt ngang mấy câu kể lể của Phó Quân, khiến ai đó mất hứng trừng mắt. Bề ngoài hắn rất trẻ, cao còn chưa tới ngực của Ngụy Nhã, xem ra vẫn còn là vị thành niên. Thấy Ngụy Nhã nhìn sang đây, một chân hắn theo phản xạ lui lại một bước, cứ như thể tùy thời đều sẽ quay đầu bỏ chạy.

Mặt cậu đáng sợ đến vậy à? Ngụy Nhã quay sang Thiên Ân như đang dò hỏi, không ngạc nhiên khi bị y lơ đẹp.

"Được, ngươi muốn hỏi gì?"

"Này... Ngoài đắp trực tiếp lên vết thương thì có cách dùng khác không? Ý ta là... Mỗi lần dùng khá tốn thời gian. A, ta không phải chê nó không tốt! Chỉ là... Chỉ là lúc nguy cấp thực sự dùng không tiện lắm, cũng không phải lúc nào cũng đem theo sọt......"

Đại khái ý tứ chính là có cách nào dùng nhanh gọn lẹ lại dễ đem theo bên người không?

Nam tử hán đại trượng phu mà một câu đơn giản như vậy lại lắp bắp nửa ngày mới nói xong, Ngụy Nhã thật không đành lòng nhìn thẳng.

"Ngươi đem nó nghiền nát rồi cho vào bình nhỏ là được. Khi cần dùng thì bôi lên."

"Thế thì quá tốt!!!" Dị tộc không che dấu vui vẻ nói "Sau này đi săn thú sẽ không lo nữa."

Hắn nói đến đây khiến những người còn lại cũng phấn khích theo. Mặc dù mang danh là người đã lập gia đình thì sự thật là trước và sau khi có bầu bạn đối với dị tộc cũng không khác nhau là mấy. Mỗi lần bị thương đều phải tự mình chữa trị, không ai sẽ vì họ mà lo lắng hay bào chế thuốc, vả lại thuốc vốn quý nên chỉ đành nhường lại cho nhân loại yếu ớt hơn họ dùng.

Tuy thể chất đặc thù khiến vết thương mau lành nhưng đương nhiên bị thương sẽ không mấy dễ chịu, không những gây ảnh hưởng đến hành động mà mất quá nhiều máu cũng có thể khiến dị tộc mất mạng. Vì vậy nên việc phát hiện loại cây có tác dụng cầm máu lại dễ kiếm như vậy thì không lạ khi dị tộc chính là người cao hứng nhất.

Một việc nhỏ như vậy cũng khiến dị tộc mừng rỡ đến mức này, rốt cuộc kẻ được ưu ái nhất là dị tộc hay là nhân loại đây?

"Đi nịnh bợ dị tộc mà cũng không thấy xấu hổ, chỉ có chó mới vẫy đuôi theo sau mông người khác." Triệu Yến nghe thấy ai nấy đều tâng bốc Ngụy Nhã thì khó chịu bĩu môi, quay sang làm bộ thương tiếc nhìn Chu Lệ Uyên "Nếu không phải nhờ La Hải thì mặt ngươi coi như hủy rồi. May mà trời không tiếp tay cho kẻ xấu làm xằng làm bậy. Thực lực không được bao nhiêu mà còn bày đặt đi cứu người khác, chỉ giỏi thể hiện."

"Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, giữ được mạng đã là may rồi." Chu Lệ Uyên cười gượng, vết thương trên mặt nhờ La Hải chữa trị kịp thời nên đang lành nhưng mỗi cử động đều khiến mặt đau nhức như bị kim châm. Lần đầu tiên ăn đau như vậy đương nhiên khiến cô hận thấu Ngụy Nhã, nhưng ai cũng biết khi ấy là do cô mở miệng cầu cứu đối phương nên nếu lại hùa theo Triệu Yến thì chẳng khác nào kẻ vong ân phụ nghĩa.

"Ngươi nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn mà xem, còn bao che cho tên phế vật đó?"

"Hắn phế nhưng lại giết được biến dị đằng, còn ngươi thì có tư cách gì để nói?"

Triệu Yến giật mình, quay lưng đối diện ánh mắt đầy ác ý của La Hải thì bị dọa không nhẹ, còn cho rằng chính mình nhìn lầm. Người ôn nhu như La Hải sao có khả năng mang ánh mắt khủng bố như thế kia được chứ?!

"Nhanh thu dọn đồ đạc, chúng ta phải trở về căn cứ." La Hải chỉ để lại một câu như vậy rồi đem sọt của Chu Lệ Uyên đeo lên vai, dìu người đứng lên, cử chỉ nhẹ nhàng cẩn trọng như đối với trân bảo, căn bản không thể nào đem so với kẻ đáng sợ ban nãy.

"Sau này đừng tốn thời gian với những kẻ ngu xuẩn như vậy." Đợi khi cách Triệu Yến một đoạn, La Hải không tiếp tục che dấu coi thường nói.

"Đều nghe ngươi." Chu Lệ Uyên điềm đạm mỉm cười.

Loại người La Hải ghét nhất chính là kẻ vô dụng lại cứ thích nói xấu người khác. Những kẻ chỉ giỏi mạnh miệng thì hắn thật không muốn phí thời gian với họ. Chu Lệ Uyên biết rõ chuyện này hơn ai hết, vậy nên cô ta cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Trong khi mọi người dù mệt cũng phải ráng sức đuổi kịp đoàn người để trở về căn cứ trước khi trời tối thì Ngụy Nhã lại vô cùng thoải mái lôi kéo cừu hận khi được Thiên Ân cõng trên vai, hoàn toàn ung dung tự tại ngắm cảnh mà không tốn tí sức lực nào. Có người đề nghị cõng, kẻ ngốc mới đi từ chối a!

Thiên Ân kì thực là nghĩ tới việc người nào đó giữa đường kiệt sức có khả năng sẽ ngất xỉu, tới chừng đó thì bế đi sẽ bất tiện hơn là cõng, cũng không thể đem người xem như bao tải mà vác lên vai được.

~Tác giả có lời muốn nói~

Mỗi lần nghe nhạc cổ trang thì lại muốn viết ngược văn, còn tự nghĩ ra một cốt truyện ngược tâm ngược thân rồi tự đau lòng một mình, ai hiểu cảm giác này a? ......Nhưng mà ta ngẫm lại thấy nội dung nó cũng không tệ, bất quá sợ viết xong tới hồi đọc lại một trận đau lòng, khó xử quá đi!!! (இ﹏இ'。)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio