Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

chương 35: khiếm khuyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đủ loại tiếng dã thú gầm rú vang vọng khắp rừng, tiếng cây cối bị gió mạnh cuồng quét khiến chúng nghiêng ngã, đối mặt với màn sương trắng dày đặt không thể nào nhìn rõ tình huống bên ngoài cửa hang, chỉ có thể dựa vào thính giác để suy đoán, càng khiến mọi người tâm tình trở nên trầm trọng thêm.

Sớm biết sương mù càng lúc càng dày đặc đến mức ngay cả người đứng bên cạnh cũng không nhìn thấy thì bọn họ đã ở lại căn cứ, tạm gác chuyện thu lương rồi.

Chẳng những gặp phải biến dị đằng gây thiệt hại nghiêm trọng, hiện tại còn vì sương mù mà lạc đường nên không thể không trì hoãn hành trình. May mắn là kịp thời tìm được một cái hang động để nghỉ ngơi.

"Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, nhưng mà ta cứ cảm thấy đám thú biến dị hình như kích động hơn bình thường thì phải?" Niệm Y suy tư nhìn ra cửa hang nhưng đáng tiếc chỉ thấy màn sương mù tựa như tấm màn trắng che trước cửa, ngoài ra không thấy được gì cả.

Sa Dực sắc mặt không mấy tốt nói "Ngươi nên dùng từ phát cuồng mới đúng. Chưa bao giờ ta nghe thấy tiếng gầm của nhiều loại dã thú như lúc này."

"Chúng ta đông người, lại còn chen chung một chỗ, có khi nào sẽ dẫn đám thú biến dị tới không?" Lê Diệp Anh sớm đã bị âm thanh khủng bố bên ngoài dọa, gắt gao ôm lấy cánh tay của Sa Dực như tiếp thêm can đảm.

Thú biến dị không thể đem so với thực vật biến dị. Không chỉ hình thể to lớn gấp mấy lần lúc trước mà lực sát thương cũng được đề cao. Nếu gặp phải thú biến dị là loài săn mồi theo bầy đàn, vậy thì đừng mong được lành lặn trốn thoát.

"Trong sương mù có nhiều hơi nước nên khứu giác của dị tộc mới bị hạn chế, khí vị trên người chúng ta nhờ đó mà tạm thời sẽ không bị phát hiện đâu. Thú biến dị muốn theo mùi tra đến đây cũng phải mất rất nhiều thời gian." Lê Diệp Anh vừa nghe còn chưa kịp vui mừng thì đã bị câu sau của Phó Quân dập tắt "Nhưng nếu sương mù tan lúc thú biến dị ngoài kia vẫn còn lởn vởn khu vực xung quanh thì chúng ta cứ chờ bị bao vây trong cái hang động này đi."

"Không thể ngồi chờ sương mù tan rồi mới nghĩ cách được. Lỡ nó kéo dài một tuần, một tháng hay tận vài tháng thì không lẽ cả đám phải sống luôn tại đây. Chưa đói chết thì cũng bị lạnh chết." Sa Dực hất đầu ra hiệu, ý bảo mọi người nhìn một đám đang cố lủi vào sâu trong động để tránh lạnh.

Nhiệt độ không khí vốn thấp, lại đi hứng sương suốt một chặn đường khiến quần áo trên người đều ẩm ướt, những người thể chất kém đã sớm run bần bật.

"Thừa dịp trời còn chưa tối, dốc hết sức chạy thật nhanh ra ngoài thế nào?" Sa Dực nói.

"Rồi chạy đi đâu? Bị lạc đường để rồi chạy thẳng tới miệng thú biến dị hả?" Phó Quân lập tức bác bỏ.

Sau đó, một đám vội vắt óc nghĩ cách, nhưng người này vừa nêu ra thì liền bị người khác gạt sang một bên.

Niệm Y nhìn về phía Thiên Ân, nghiêm túc nói "Thiên Ân, ngươi nghĩ sao về chuyện này?"

So với một đám toàn bày kế không phải thuộc kiểu liều mạng thì cũng bất khả thi, vẫn là nên hỏi ý kiến của Thiên Ân mới tốt.

Lại nói, Thiên Ân là người có khả năng quan sát cùng phân tích khiến người khác đều phải thán phục. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà y là người duy nhất không bị đuổi khỏi đội ngũ săn thú trong khi trên người có khiếm khuyết.

Đối diện với mấy cặp mắt trông chờ nhìn mình, Thiên Ân chỉ lắc đầu.

"Không phải chứ, ngay cả ngươi cũng không có biện pháp?!" Sa Dực kinh ngạc đến trừng mắt.

"Không lẽ thật sự phải bó tay chịu chết ở đây?" Lê Diệp Anh ủ rũ nói.

Ngay tại khi một đám đang thấy áp lực đè nặng, một thanh âm đầy từ tính nói "Các ngươi cũng đâu phải đội trưởng, ngồi đây nghĩ cách thì có ích gì?"

Mọi người kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng, chỉ thấy Ngụy Nhã dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bọn họ.

Đội trưởng không hỏi ý kiến của ngươi, ngươi lại tự động tìm người ta hiến kế, vậy chẳng khác nào đang vả mặt người ta mà nói "vì ngươi quá vô dụng nên ta đành phải giúp ngươi cho nhanh". Hơn nữa còn chưa chắc đối phương chịu làm theo, mà khi triển khai nếu xảy ra tình huống nào ngoài ý muốn thì tất cả tội cũng đều đổ lên đầu kẻ đã hiến kế.

Ngược lại, nếu đội trưởng tự tìm đến xin ý kiến, vậy cho dù có xảy ra vấn đề thì người chịu trách nhiệm cũng chỉ là hắn, vì hắn mới là người quyết định có thực hiện hay là không.

Thiên Ân thần sắc khó lường nhìn Ngụy Nhã. Người này là không muốn dính vào phiền phức, hay vẫn là tâm phòng người quá nặng?

Nhưng mà câu nói kia lại đúng ý của y.

Kì thực đối với đội trưởng trong chuyến thu lương lần này, Thiên Ân đã sớm nhận ra hắn có phần ngạo mạng, chỉ dựa vào việc hắn dám dẫn bọn họ vào tận sâu trong rừng dưới kiểu thời tiết quỷ dị, lại đợi đến tận khi biến dị đằng bắt đầu tập kích mới ra lệnh phòng thủ, còn không phải là do quá mức kiêu ngạo, tự tin mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay mà thành?

Một người như vậy chưa chắc đã chịu nghe ý kiến của người khác. Vả lại, địa vị của y trong đội ngũ vốn đã rất khó nói, tốt hơn hết vẫn là không nên tùy tiện dính vào phiền toái không đáng có.

Ngay khi mọi người trầm mặt, La Hải đã đi đến gần bọn họ, vì hắn đang đứng trong khi đám người Ngụy Nhã đang ngồi nên có loại cảm giác hắn đang dùng nửa con mắt nhìn xuống "Bách Thụy nói tối nay thay phiên canh gác, tổ các ngươi sáu tiếng, từ giờ đến giờ sáng."

Bách Thụy là tên của đội trưởng tạm thời của chuyến thu lương lần này. Không ngoài dự đoán, hắn lựa chọn việc ngủ lại một đêm ở bên ngoài, cũng không sợ ban đêm trong rừng có đủ loại nguy hiểm tiềm tàng.

Ngụy Nhã đang ngồi ngẫm lại xem bản thân có từng di chuyển trong sương mù như thế này chưa, thế thì khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng biết cách thoát ra khỏi rừng.

Nhưng mà ai bảo Ngụy tướng quân tham gia quá nhiều trận chiến lớn lớn bé bé nên đặt chân tới quá nhiều hành tinh khác nhau, trong một thời gian ngắn không thể nhớ ra được.

Ngụy Nhã thầm than một tiếng, cũng có thể là y già rồi nên trí nhớ kém chăng?

Tuổi thọ trung bình của cư dân đế quốc rất dài, ít nhất thì cũng sống đến một ngàn tuổi, đối với người có gen ưu việt, lại thêm thể thuật cấp cao thì sống đến ba ngàn tuổi đã là ít.

Một khi bước sang tuổi trưởng thành, quá trình lão hóa của bọn họ sẽ chậm lại, thậm chí thời gian như bị bấm nút tạm dừng đối với những người thể thuật từ A cấp và gen từ B cấp trở lên.

Cho nên Ngụy tướng quân dù được gọi là thiên tài quân sự, là tướng quân trẻ tuổi nhất, thì trước khi cậu trở về quá khứ kì thực cũng đã gần hai trăm tuổi rồi. Tính ở địa cầu thì chắc rằng cậu lớn tuổi nhất trong số tất cả những người sống tại đây.

Gần hai trăm năm ký ức, lại trộn lẫn ký ức của kiếp này, muốn lập tức nhớ ra một tiểu tiết không mấy ấn tượng thì thật sự là thách thức không nhỏ.

Đợi đến phiên Thiên Ân canh gác, Ngụy Nhã nhìn quanh một lượt, xác định mọi người đã mệt mỏi ngủ say mới đem theo sọt đi ra cửa động, tùy tiện chọn một phiến đá ngồi xuống.

"Trở vào." Thiên Ân không cao hứng nhìn Ngụy Nhã.

Bên ngoài sương lạnh, thân thể đã không tốt, không ngoan ngoãn ngủ còn ra ngoài đây ngồi, cho rằng bản thân là dị tộc sao?

"Dù sao cũng không ngủ được, nói chuyện với ta một lát đi." Ngụy Nhã cười cười nói.

Không để Thiên Ân có cơ hội cự tuyệt, Ngụy Nhã đã nói tiếp "Chân của ngươi là do di chứng để lại phải không? Nếu ta không đoán lầm thì trước đây ngươi từng bị trọng thương, do không dưỡng thương tốt hoặc là điều trị không kịp cho nên cứ hễ thời tiết trở lạnh liền sẽ tái phát?"

Thiên Ân không lập tức trả lời, mà là dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ngụy Nhã "Ngươi biết xem bệnh?"

"Đương nhiên là không." Ngụy Nhã chống lại ánh mắt của y, thản nhiên nói "Chỉ cần quan sát nhiều thì sẽ nhận ra thôi. Thế nhưng ta vẫn chưa nhìn qua vết thương nên không dám xác định. Bằng không thì hiện tại ngươi để ta nhìn kỹ một chút?"

Thấy y không đáp ứng nhưng cũng không từ chối, Ngụy Nhã liền quy đó là chấp thuận nên cực kỳ tự nhiên xắn ống quần của y lên, không nhìn kỹ thì thôi, vừa nhìn liền khiến cậu phải nhíu mày.

Tay cẩn thận xoa ấn một chút, phần xương từ đầu gối trở xuống như đã bị dập nát, rất nhiều đoạn không lành lặn, thậm chí có chỗ chỉ ấn nhẹ liền lõm xuống một chút, mất thời gian rất lâu mới khôi phục lại bình thường.

Ngụy Nhã trầm mặt, tình huống của Thiên Ân không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Nếu đổi lại là người khác thì đã sớm ngồi liệt trên xe lăn rồi.

Vết thương rõ ràng không được điều trị tốt, phần xương gãy chẳng những không được cố định lại mà mảnh xương nát bên trong cũng không được lấy ra, sau đó có lẽ dưỡng thương chưa lành thì đã phải vận động mạnh khiến tình hình càng chuyển biến xấu.

Cứ tiếp tục như vậy, e rằng sau này chân của y sẽ không thể đứng lên được nữa.

Đây vốn không phải di chứng!

Thời tiết trở lạnh khiến y phải hạn chế việc đi săn là do vết thương đau hơn bình thường, tức là trên thực tế không chỉ mỗi mùa đông mới khiến vết thương đau nhức, mà chỉ cần là đi đứng như người bình thường thì cũng sẽ sinh đau. Dây thần kinh dưới chân do từng bị tổn thương nên khi gặp giá rét sẽ phản xạ kém, thậm chí dễ bị tê cóng, cho nên y mới phải giảm số lần tham gia săn thú.

Bởi vì Ngụy Nhã từng đích thân trải nghiệm qua, cho nên cậu mới biết rõ như vậy. Bất quá, khi ấy cậu cũng chỉ phải chịu đựng chưa đến một ngày thì đã được máy trị thương điều trị, một giờ đồng hồ sau là đã có thể chạy nhảy bình thường rồi.

Nhưng dưới điều kiện hiện tại, dù không phải là mạt thế thì với trình độ khoa học kỹ thuật thời kỳ này cũng không thể giúp chân của Thiên Ân khôi phục lại như trước. Nếu muốn đi lại như cũ thì cũng chỉ có cách là dứt khoát chặt đứt phần chân từ khớp gối trở xuống, sau đó lắp chân giả để sử dụng. Tuy nhiên, trang thiết bị hiện đại bây giờ chẳng biết đã bị vùi trong đất đá hay là đang trôi dạt ngoài biển rồi.

~Tác giả có lời muốn nói~

Ta viết quá nhiều phiên bản cho mỗi chương nên cứ có cảm giác như tình tiết lặp lại a, y như bị Déjà vu!!! ( ̄□ ̄|||)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio