CHƯƠNG : THIẾT ĐẢN THÍCH CHÍ
Edit: Lan Anh
Món thịt dê là món cuối được bày lên bàn ăn, yến tiệc ở Bạch phủ cuối cùng cũng kết thúc.
Món kho được mọi người hoan nghênh hoàn toàn vượt khỏi dự định, nhất là chỗ thịt dê kia, đến đại bá cũng không ngờ rằng món đó được mọi người thích như vậy.
Người Trung Nguyên không quen với mùi vị của thịt dê, vì để mất mùi tanh, đầu bếp thường bỏ vào rất nhiều hương liệu với nước tương, vị tương đối sẽ cay nên người ta thường làm thành món kho, nhưng đại bá lại đi ngược lại, ông chỉ nấu thanh đạm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả thịt dê không tanh cũng không nồng mùi hương liệu, thịt dê trơn mềm sướng đầu lưỡi, món này là món duy nhất ngay cả nước canh cũng không còn.
Còn có món kho kia của đại bá cũng không kém, ngay lúc vừa đưa lên bàn tiệc là đã bị mọi người ăn sạch.
Trước kia bọn họ không tin đoàn người Du Uyển có thể làm ra món gì nên hồn, bây giờ cả đám đầu bếp mặt đều nóng lên, đồ ăn của Du gia bọn họ cũng đã nếm qua, đích thực có thể nhận được một câu ‘đồ ăn mỹ vị’, không trách được tiểu thư không ngại xa xôi mà mời họ tới.
“Chúng tôi thật có mắt mà không tròng a!” Một lão đầu bếp ở Bạch gia vỗ vai đại bá, cảm thán nói.
“Tiểu nha đầu cũng làm rất tốt.” Một bên đầu bếp của Bạch Ngọc lâu cũng nói, hắn đã từng gặp qua Du Uyển, cũng biết nàng là người nấu muối cung cấp cho Bạch Ngọc lâu, bất quá dưới sự dặn dò của Bạch tiểu thư, chuyện này không được nói ra ngoài, hắn không ngờ tới khả năng dùng dao của nha đầu này cũng rất tốt.
Nếu như đồ đệ của hắn có một nửa thiên phú như nha đầu này, tốc độ nấu ăn của hắn cũng có thể nhanh hơn nhiều.
Đương nhiên, hai thanh niên kia cũng không kém, cả một ngày làm bao nhiêu công việc mệt nhọc cũng không than lấy một câu, ngay cả đứa bé nhỏ nhất cũng một mực ngoan ngoãn ngồi ở hậu viện, không nháo cũng không gây ồn ào.
Mấy người đều mệt muốn chết, nhất là đại bá đi đứng không tiện, Du Uyển đã cố gắng không cho ông làm công việc bên ngoài, chỉ việc ngồi trên ghế thái thịt nêm nếm cả ngày cũng đủ làm khó ông rồi.
“Tiểu Thiết Đản đâu?” Đại bá thở hồng hộc nói.
“Ở hậu viện ạ!” Du Tùng trả lời.
Huynh muội ba người đi ra hậu viện.
Hôm nay ai cũng vội vàng, không lo cơm nước cho tiểu gia hỏa này được, nhất định là đệ ấy đói bụng lắm rồi, có lẽ đệ ấy đang ngồi bên một cái bếp lò lạnh băng, một bên nước mắt rưng rưng mà gặm bánh hành hồi sáng Du Uyển chuẩn bị cho.
Mấy người đều cảm thấy đau lòng.
Song khi họ đi qua hàng rào, đi tới cái địa phương hẻo lánh đó, đáng lẽ tiểu hài tử nên mang theo nước mắt nước mũi ủy khuất, vừa đói bụng vừa bị lạnh, lại còn sợ hãi, chính là Tiểu Thiết Đản lúc này, đang dửng dưng ngồi bên một cái rương không biết chuyển đến đây từ lúc nào.
Cái rương kia muốn bao nhiêu tinh xảo thì có bấy nhiêu tinh xảo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn hai chân bắt chéo, một tay cầm chùm nho óng ánh trong suốt, một tay cầm miếng thịt khô nhìn rất ngon miệng, bếp lò trước mặt đã không thấy bánh hành đâu, ở trên bếp lò là một nồi canh đậm màu sữa.
Tiểu Thiết Đản một miếng thịt khô, một quả nho, ăn như gió cuốn, thỉnh thoảng lại húp một muỗng canh nóng, thích chí đến mức muốn bay lên.
Du Uyển khóe miệng giật một cái.
Cho nên, bọn họ lo lắng sốt ruột, tự trách bản thân, kết quả tiểu gia hỏa này còn sung sướng hơn tiên?
Rất nhanh, Du Uyển lại phát hiện bên người Tiểu Thiết Đản xuất hiện một đống rương tinh xảo.
So với những cái này, mấy thứ quý giá mà Tiểu Thiết Đản đang ăn như nho, khô nai, canh đuôi trâu quả thực không coi vào đâu.
“Chuyện gì xảy ra?”
Du Uyển hỏi, Tiểu Thiết Đản thành thực đem chuyện ban ngày xảy ra nói hết.
Nghe xong Tiểu Thiết Đản, ba người đều cảm thấy cõi lòng tan nát...
Bọn họ làm việc cả ngày còn không bằng Tiểu Thiết Đản tùy tiện cho người ta hai cái bánh...
...
“A, còn có chuyện như vậy?” Đại bá cũng hơi kinh ngạc, Kinh thành không phải là không có người làm việc quái đản, nhưng hồ nháo như vậy thì rất ít thấy.
Đến lúc mấy người trở về thì lại nhiều thêm mấy cái xe.
“Ta đi hỏi một chút xem Bạch phủ có dư xe ngựa không?” Du Phong nói.
Đại bá gật gật đầu.
Du Phong đi lều trúc tìm Đinh quản sự, ai ngờ Đinh quản sự không tìm được, lại đụng phải một tên tọc mạch.
“Ngươi nói cái gì? Các ngươi muốn mượn ba xe ngựa để chở đồ? Ai cho phép các ngươi cầm đồ của Bạch phủ đi?” Gia đinh Bạch phủ hung ác vỗ bàn nói.
Gia đinh này lúc trước không có ở đây, Du Phong hoàn toàn không quen biết hắn.
Du Phong giải thích: “Không phải đồ của Bạch gia, mà là đồ của chúng tôi.”
“Của các ngươi? Lúc các ngươi tới, sao ta không thấy mấy người mang nhiều đồ như vậy?” Gia đinh không tin lời Du Phong, không ngừng kêu người cho mời Bạch phu nhân tới.
Vị Bạch phu nhân này là kế phu nhân của Bạch lão gia, còn nhỏ tuổi hơn so với Khương thị, cho dù có trẻ tuổi nhưng cũng không mỹ mạo bằng Khương thị, bất quá có thể coi như là thanh tú.
Bạch phu nhân mang theo một đống lớn nha hoàn bà tử đi đến phòng bếp.
Lúc các đầu bếp đang chuẩn bị dọn dẹp đi về thì bị trận thế này hù dọa.
“Đồ đâu?” Bạch phu nhân mặt lạnh hỏi.
Gia đinh nói: “Ở hậu viện, mời phu nhân đi theo tiểu nhân ạ.”
Bạch phu nhân cùng gia đinh một đường đi vào hậu viện, tới chỗ để hạ lễ.
Bạch phu nhân nhìn chỗ rương được làm bằng gỗ thượng đẳng, con mắt sáng lên, lại nhìn đồ vật bên trong, tròng mắt kém chút nữa là rớt xuống!
Tuyết liên nhà nàng cũng có, nhưng chưa từng thấy cái nào lớn như vậy?
Lông hồ ly nàng cũng đã mặc, nhưng có khi nào thấy qua lông hồ ly Vân Sơn lại có màu tím?
Bạc trong tay nàng có thể mua trâu về chất thành núi, nhưng có cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám đi giết chúng để lấy đuôi nấu canh.
Trong này từng loại, từng kiện từng kiện, mặc dù không phải là vàng bạc châu báu, nhưng lại là đồ mà có vàng bạc châu báu cũng không mua được.
“Phu nhân, hôm nay khách khứa đông đảo, bọn họ nhân lúc người không để ý, trộm hạ lễ của khách! Nếu không phải tiểu nhân phát hiện kịp thời, sợ có người dựa vào mặt mũi của tiểu thư mà đem đồ chuyển ra ngoài!” Gia đinh tranh công nói.
Gia đinh ngu xuẩn, nhìn không ra giá trị của lễ vật, nhưng Bạch phu nhân lại rõ ràng, lấy dòng dõi của Bạch gia, nếu không phải dựa vào quan hệ của tiên phu nhân thì căn bản không mua được nhà trên con đường này, khách nhân bọn họ kết giao, làm sao có thể đưa tới hạ lễ quý giá như vậy.
Nhưng... vậy thì thế nào?
Nàng biết rõ chân tướng, nhưng sao nàng phải nói ra?
Đại bá nói: “Chúng tôi không trộm đồ, chúng tôi lần đầu tiên đến Bạch gia, hạ lễ của mấy người để ở đâu làm sao chúng tôi biết, lại nói chúng tôi cũng không tùy tiện rời khỏi phòng bếp.”
“Một nhà bọn họ đều ở trong phòng bếp làm đồ ăn, tôi có thể làm chứng, họ không hề ra khỏi đó.” Lão đầu bếp Bạch gia lên tiếng.
Đầu bếp Bạch Ngọc lâu cũng đứng dậy: “Đúng vậy, chúng tôi đều có thể làm chứng, bọn họ không có rời đi.”
Gia đinh xùy nói: “Có đúng không? Nhà xí cũng không đi sao?”
Tên này có chút cưỡng từ đoạt lý.
Du Tùng chỉ vào mũi hắn: “Vậy ngươi dựa vào khoảng thời gian đi nhà xí rồi trộm nhiều đồ như vậy xem?”
“Ngươi còn dám phách lối?” Gia đinh ỷ có Bạch phu nhân làm chỗ dựa, tất nhiên không để một tên đầu bếp ở nông thôn vào mắt, nâng tay lên đấm vào mặt Du Tùng.
Hắn thế nhưng là người luyện võ, một quyền này nếu rơi vào trên người, Du Tùng hẳn sẽ đổ máu.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, một bàn tay trắng nõn giữ tay hắn lại, xoay người, một cú ném qua vai thật đẹp, hung hăng ném hắn xuống đất.
Sau đó Du Uyển nhấc chân ngọc lên, đạp lên ngực hắn!
...
Du Uyển: Nam nhân của ta tặng đồ cũng dám đoạt? Chán sống?