CHƯƠNG : ĐỐI CHẤT TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI
Edit: Lan Anh
Gia đinh biểu lộ vô cùng thống khổ, hắn bị giẫm đến sít sao, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Một màn trước mắt khiến mọi người chỉ biết nhìn mà há mồm.
Ai cũng không ngờ tên gia đinh này một lời không hợp liền động thủ, cũng không ngờ được vậy mà hắn không thể đắc thủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà rơi trên người Du Uyển.
Bọn họ cũng không đồng tình với gia đinh của Bạch phủ, bọn họ tin người Du gia trong sạch, chỉ là nha đầu này thân thủ cũng quá nhanh, bọn họ... bọn họ vậy mà không thấy rõ động tác của nàng, tên gia đinh bị nàng giẫm trên mặt đất, gào lên như heo bị làm thịt...
“Khá lắm nha đầu quê mùa kia! Dám ở Bạch phủ làm xằng làm bậy!” Bạch phu nhân không kiềm được mà quát lớn.
Đại bá cùng Du Phong sắc mặt trầm xuống.
“Còn không cút ngay cho ta!” Bạch phu nhân phất tay áo quát chói tai.
Bạch phu nhân mặc dù xuất thân không cao, nhưng cũng là chủ mẫu đường đường chính chính của Bạch gia, Du Uyển lúc này xuất thân không có xuất thân, chỉ là một tiểu thôn cô không có chỗ dựa, nàng mới không thèm để vào mắt.
Dám coi thường ta ư? Nàng cũng không tin, Bạch phủ có nhiều hộ vệ như vậy, còn không bắt được một tiểu nha đầu sao?
“Các người thất thần cái gì? Còn không mau đi kêu hộ vệ tới!” Bạch phu nhân lạnh giọng phân phó nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn lúc này mới lấy lại tinh thần, hoảng sợ nhìn Du Uyển một chút, đôi mắt lạnh lùng kia khiến nha hoàn run lên: “Phu... phu nhân... ngài xem có muốn hay không...”
Bạch phu nhân không kiên nhẫn nói: “Kêu ngươi đi thì đi đi! Nói nhảm cái gì!”
Nha hoàn không dám làm trái, liền chạy nhanh đi tìm hộ vệ.
Hộ vệ tới rất nhanh.
Tên gia đinh bị giẫm trên mặt đất đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, không biết là do Du Uyển giẫm hay là bị dọa.
“Phu nhân.” Hộ vệ hướng Bạch phu nhân thi lễ một cái.
Bạch phu nhân đắc ý, chỉ hướng Du Uyển nói: “Mấy người các ngươi bắt nàng lại cho ta!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đứng đầu đội hộ vệ nhìn Du Uyển một cái, khó xử nói: “Phu nhân, bọn họ là do tiểu thư mời đến, nếu tùy tiện bắt họ có lẽ không ổn, có thể hỏi phu nhân là vị cô nương này đã phạm phải điều gì?”
Hộ vệ còn có thể coi là người công chính liêm minh, ba nam nhân Du gia nhẹ nhàng thở ra.
Bạch phu nhân lại không cao hứng nổi, người mà Bạch Đường mời đến phủ là bọn họ không dám bắt, trong lòng bọn họ có còn vị chủ mẫu này hay không?
“Ý ngươi là... bản phu nhân không sai khiến được các ngươi?” Bạch phu nhân âm dương quái khí hỏi.
Người đứng đầu vẫn ôn tồn nói: “Tiểu nhân không có ý này, tiểu nhân...”
“Được.” Bạch phu nhân tỏ vẻ rộng lượng mà ngắt lời hắn, “Ta biết là các ngươi làm việc có chức trách, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, nàng ta trộm hạ lễ của Bạch phủ, còn đả thương gia đinh của chúng ta, các ngươi nói xem... Có nên bắt hay không?”
“Cái này...” Người đứng đầu nhìn thoáng qua gia đinh nằm bất tỉnh trên mặt đất, lại nhìn chỗ hạ lễ chất đống như núi kia, trong lúc nhất thời lại do dự.
Bạch phu nhân không nhịn được nữa nói: “Tặc vào tới nhà rồi mà các ngươi còn không giúp bắt trộm, Bạch gia nuôi các ngươi có lợi ích gì?”
“Bạch phu nhân, bà muốn giội nước bẩn lên đầu chúng tôi, tội gì làm khó xử mấy huynh đệ hộ vệ đây?” Du Uyển than nhẹ một tiếng nói.
“Ai giội nước bẩn lên đầu các ngươi?” Bạch phu nhân thẳng sống lưng nói.
Du Uyển nói: “Bà mở miệng đóng miệng đều nói chúng tôi là trộm, xin hỏi chúng tôi trộm cái gì?”
Bạch phu nhân nói: “Tất nhiên là chỗ đồ vật này!”
Du Uyển không nhanh không chậm nói: “Bạch phu nhân trước sau đều chắc chắn chúng là hạ lễ của Bạch gia, vậy không bằng bà cho người cầm danh sách hạ lễ tới đây, ngay trước mặt tất cả mọi người, nhìn xem chỗ đồ này là quà của vị khách nào?”
Bạch phu nhân lúc này câm nín.
“Sao? Bạch phu nhân không dám sao?” Du Uyển vân đạm phong khinh nói.
Bạch phu nhân nhíu nhíu mày, lại xảo diệu không trả lời câu hỏi của Du Uyển: “Ta nói ngươi chưa từng thấy qua việc đời, hay là giả bộ chưa từng thấy, khách khứa hôm nay đến Bạch phủ tổng cộng bao nhiêu người, đưa bao nhiêu hạ lễ, sợ là đếm ba ngày ba đêm cũng không hết...”
“Vậy thì liền đếm ba ngày ba đêm.” Du Uyển bình tĩnh cắt ngang lời nói của nàng ta, “Tốt nhất là mời thêm người của nha môn, bách tính ở Kinh thành cũng nên gọi tới, để cho mọi người làm chứng, nhìn xem chúng ta có trộm đồ của Bạch gia hay không?”
“Ngươi...” Bạch phu nhân nghẹn đến đỏ mặt, “Ngươi là cái thá gì? Ngươi muốn điều tra rõ thì phải điều tra rõ sao?”
“Bạch phu nhân không nguyện ý làm rõ, không bằng đi mời Bạch tiểu thư, vị đại ca kia, có thể làm phiền huynh đi mời Bạch tiểu thư tới đây được không, nói rằng bên này có chuyện muốn tìm nàng.” Câu sau là Du Uyển nói với vị đứng đầu đội hộ vệ.
Bạch phu nhân hung hăng nhìn sang: “Ngươi dám đi!”
“Vì sao hắn không dám?”
Bạch Đường từ phía sau đám người đi ra.
Thấy Bạch Đường đến đây, sắc mặt Bạch phu nhân đại biến.
“Bạch tiểu thư.” Du Uyển lên tiếng chào hỏi.
Bạch Đường đi đến bên người Du Uyển, cầm một chồng danh sách trong tay Đinh quản sự, đối với Bạch phu nhân nói: “Chi tiết của buổi thọ yến nằm trong này, bà không biết chữ có cần ta tìm người tới đọc giùm không, hay bà muốn thế nào?”
Lời này thật sự không khách khí chút nào, Bạch phu nhân tức giận đến mặt cũng xanh.
“Bạch tỷ tỷ, tụi đệ không có trộm đồ.” Tiểu Thiết Đản đi qua nói.
Bạch Đường nói ra: “Tỷ biết, tỷ tin tưởng mọi người.”
Danh sách đều đã lấy ra, nếu thật sự làm lớn chuyện thì Bạch phu nhân thật sự mất hết thể diện.
“Ngươi khăng khăng muốn giữ mấy tên trộm này thì cứ tiếp tục giữ! Sự tình trong phủ ta cũng không quản!” Bạch phu nhân lạnh lùng nói xong giận đùng đùng bỏ đi.
“Tất cả giải tán đi.” Bạch tiểu thư hướng mọi người nói, không quên phân phó Đinh quản sự, “Hôm nay mọi người đã vất vả, nhớ thay ta phát thưởng cho mọi người.”
Nghe có thưởng, mọi người không đứng xem náo nhiệt nữa, mà đi đến chỗ nhận tiền cùng với Đinh quản sự.
Bạch Đường áy náy nhìn người của Du gia nói: “Xin lỗi, đã để cho mọi người chịu oan ức.”
Du Uyển nói ra: “Người nên xin lỗi là chúng tôi mới đúng, lại gây phiền toái cho Bạch tiểu thư.”
Không phải ai cũng có lá gan vì người bên ngoài mà cùng người trong nhà vạch mặt nhau, cho dù đối phương có là kế mẫu đi chăng nữa.
Bạch Đường nói: “Lời hay hôm nay ta cũng đã nghe quá nhiều, đừng khách sáo với ta, trời cũng không còn sớm, ta an bài xe ngựa đưa mọi người trở về.”
Du Uyển cong cong khóe môi, “Đa tạ.”
“Còn nàng thì sao?” Du Phong hỏi.
Đại bá trừng nhi tử một cái, “Sinh thần của Bạch lão gia, tất nhiên Bạch tiểu thư muốn lưu lại bồi cha của mình a.”
Bạch tiểu thư lộ ra nụ cười ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Tiểu thư, lão gia tìm người.” Bạch Đường đang muốn đi an bài xe ngựa, gã sai vặt bên người Bạch lão gia đi đến đây.
Bạch Đường nhìn Du Uyển nói, “Mọi người chờ ở đây, xe ngựa rất nhanh sẽ đến.”
Du Uyển gật đầu.
Bạch Đường cùng gã sai vặt đi gặp Bạch lão gia.
Không bao lâu liền có mấy chiếc xe ngựa chạy tới, ba chiếc là dùng để kéo hàng, còn hai chiếc...
Bọn họ kỳ thật ngồi một chiếc là đủ rồi.
Du Uyển dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, đi đến chiếc xe ngựa đầu tiên, nhẹ nhàng vén rèm lên thì thấy Bạch Đường ngồi trong xe.
Bạch Đường một giây trước còn rất hăng hái, lúc này lại giống như tiểu hài tử bị nhận hết ủy khuất, bóng lưng mảnh mai cứng nhắc ngồi đó, hai tay nắm chặt khăn, mắt hồng hồng, còn có nước mắt không ngừng lăn xuống.