Sau khi gửi tiền xong, cha Lâm lại gửi cho Tô Hòa một tin nhắn rất dài.
Nội dung đại khái của tin nhắn kia chính là nói xin lỗi với Tô Hòa, nói người cha như ông ta rất thất bại, con gái gặp khó khăn lớn như vậy, cũng chỉ có thể giúp đến đây.
Nội dung rất lừa tình, nếu là Lâm Thiển ở đây, có thể sẽ lệ rơi đầy mặt, không đành lòng để cho cha Lâm vì mình mà khom lưng cúi ngồi, cầu xin người khác.
Nhưng Tô Hòa biết bản tính của cha Lâm, chẳng qua thấy người này rất có tương lai diễn xuất, người ta có thể bán manh, ông ta cũng có thể bán thảm. (thảm trong bi thảm, thê thảm)
Lần này mặc dù khiến cho cha Lâm nhả ra hai trăm năm chục ngàn, nhưng nếu muốn tiếp tục đòi tiền của ông ta thì rất khó.
Bởi vì chuyện ly hôn của cô và Cố Thời Diễn không lừa được quá lâu, sớm muộn cũng sẽ có ngày cha Lâm biết được.
Hai trăm năm chục ngàn thì hai trăm năm chục ngàn, cũng đỡ hơn là chỉ cho có một trăm ngàn, Tô Hòa cười mỉa mai một tiếng.
Cha Lâm này tính tình cẩn thận, trừ phi Tô Hòa trực tiếp đến ngân hàng trộm tiền của ông ta, nếu không thì không thể nào lừa được hết sáu trăm ngàn.
Mỗi vị diện đều có một quy định, Tô Hòa là người ngoài, không thể coi thường quy luật của vị diện, càng không thể làm xằng bậy trong thế giới nhiệm vụ.
Sau khi nhận được tiền, Tô Hòa không đau không thương, gửi cho ông ta một tin nhắn áy náy, hối hận.
Ở trong mắt Tô Hòa, lời dễ nghe là không đáng tiền nhất, cha Lâm muốn nghe bao nhiêu, cô cũng có thể nói với ông ta bấy nhiêu.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là, Tô Hòa có nguyện ý làm như vậy hay không đã.
Đối phó qua loa với cha Lâm một hồi, Tô Hòa mới dựa theo thời gian hẹn trước, đón xe đi gặp Cố Thời Diễn.
Tô Hòa hẹn gặp ở một quán cà phê, lúc cô đến, Cô Thời Diễn đã đến trước giờ hẹn.
Tô Hòa đẩy cửa quán cà phê ra, đã nhìn thấy Cố Thời Diễn đang ngồi bên cửa sổ.
Hôm nay hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đây là một nhãn hiệu nổi tiếng, xa xỉ.
Nút áo sơ mi rất đặc biệt, là một loại nút cài nạm vàng, phía trên khắc một biểu tượng tuyệt đẹp.
Ánh sáng trong quán cà phê chiếu tới, nút áo phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, lướt qua đôi môi mỏng của Cố Thời Diễn, hiện ra mấy phần ám muội.
Bởi vì tướng mạo của Cố Thời Diễn quá mức khôi ngô, cho nên phục vụ trong quán cà phê cũng ân cần hơn không ít.
Nhưng mà tâm sự của Cố Thời Diễn quá nặng nề, một ánh mắt lạnh lẽo hiếm thấy đã trực tiếp dọa chạy nhân viên phục vụ.
Nhìn thấy Tô Hòa đi vào, đôi mắt đen nhánh, thâm thúy kia của Cố Thời Diễn mới có một chút ánh sáng.
Tô Hòa đi tới, cô kéo ra chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Cố Thời Diễn.
Nhân viên phục vụ đi tới, đưa cho Tô Hòa một bảng menu.
"Cảm ơn, không cần, lát nữa tôi sẽ đi ngay." Tô Hòa nhàn nhạt nói.
Nghe Tô Hòa nói "sẽ đi ngay", lời nói trong bụng hắn liền bị đè nén xuống, mi mắt cũng bao phủ một tầng sương lạnh.
"Em tìm tôi làm gì?" Cố Thời Diễn nhìn Tô Hòa, độ cong trên khóe miệng hắn mười phần lạnh lẽo, cứng rắn, "Là để nói chuyện em bán căn nhà ở "Thịnh Thế Niên Hoa"?"
Những chữ cuối cùng, Cố Thời Diễn không tự chủ được, lộ ra chút châm chọc.
"Không sai, tôi chính là muốn nói chuyện với ngài về căn nhà này." Tô Hòa bình tĩnh đáp lời.
Lời này của Tô Hòa khiến cho Cố Thời Diễn nghẹn lại, ngực cũng giống như bị cái gì đó chặn lại, khiến cho hắn ta cảm thấy rất khó chịu.
"Nhà tôi đã bán rồi, đây là tiền vốn lúc đó ngài mua nhà." Tô Hòa móc ra một tờ chi phiếu đưa cho Cố Thời Diễn.
Cả người Cố Thời Diễn căng cứng lại một chút.
"Người nhà tôi ở đây hơn một năm, đương nhiên không thể ở miễn phí, cho nên tới mới vừa rồi tôi đã chuyển hai trăm năm chục ngàn vào thẻ của ngài."
"Trong hai mươi bốn giờ, tiền sẽ đến tài khoản của ngài, nếu như ngài không có chuyện gì nữa, vậy thì tôi đi trước." Tô Hòa đứng lên.