Hôm nay Tô Hòa tới chính là để đưa tiền cho Cố Thời Diễn.
Thật ra thì chuyển thẳng qua ngân hàng là được rồi, nhưng trước đó, ở phòng bệnh Tô Hòa đã gọi điện thoại ngay trước mặt cha Lâm, cho nên cô vẫn nên đích thân đi một chuyến vậy.
Quán cà phê này ở gần nhà của Cảnh Miên Miên, Tô Hòa đi bộ mấy phút thì về đến nhà, đi gặp Cố Thời Diễn cũng không khác gì ra ngoài tản bộ.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Hòa, cổ họng của Cố Thời Diễn khàn khàn, nóng như lửa đốt.
"Em gọi tôi đến là vì chuyện này?" Cố Thời Diễn hỏi, giọng nói không có chút sức lực.
"Nếu không thì sao?" Khóe miệng Tô Hòa nâng lên một nụ cười chế giễu nhẹ nhàng, "Giữa chúng ta còn gì để nói sao?"
"Bây giờ hai bên chúng ta đã giải quyết xong, sau này không có chuyện gì, thì không cần liên lạc." Tô Hòa hờ hững nói.
Trong giây lát, máu trong người của Cố Thời Diễn như đông đặc lại, hô hấp của hắn cũng nặng nề, thô ráp hơn mấy phần.
Tô Hòa cũng không quan tâm tới Cố Thời Diễn, nói xong câu đó, cô cầm túi xách của mình lên, rời đi.
Đến khi Tô Hòa vừa đẩy cửa quán cà phê ra, sau lưng đột nhiên có một bàn tay xuất hiện, sau đó nắm lấy cổ tay của Tô Hòa.
Tô Hòa đưa mắt, cô lạnh lùng nhìn Cố Thời Diễn trước mặt mình.
Ánh mắt kia lạnh như băng, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
"Lâm Thiển" như vậy, khiến cho trong tim Cố Thời Diễn có sự hoảng hốt mơ hồ mà trước nay chưa từng có, trên mặt của hắn cũng hiện lên một tia chật vật.
"Buông tay!" Tô Hòa mở miệng.
Cố Thời Diễn không lên tiếng, hắn chỉ gắt gao nắm chặc tay của Tô Hòa, cảm giác như sắp mất đi một thứ quan trọng, khiến cho hắn luống cuống như một đứa trẻ.
Nỗi đau đó nặng nề, từng chút một lan rộng, bao phủ tim hắn, khiến cho Cố Thời Diễn đau đến khó thở.
"Chúng ta từ từ nói chuyện đi." Cố Thời Diễn không lưu loát mở miệng.
"Không phải đã nói rõ rồi sao?" Tô Hòa không động đậy, "Tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì đáng để nói lại."
"Lâm Thiển." Cố Thời Diễn nhìn Tô Hòa, lực đạo trên tay của hắn càng mạnh thêm, âm thanh cường thế trước kia giờ đã mang theo mùi vị cầu khẩn, yếu thế mơ hồ.
Tô Hòa gỡ tay Cố Thời Diễn ra, sau đó ném lại một câu "Tôi chỉ cho ngài năm phút", cô liền rời khỏi quán cà phê.
Cố Thời Diễn đuổi theo.
Tô Hòa đợi gần một phút, Cố Thời Diễn cũng không mở miệng, cô không khỏi quay đầu nhìn hắn.
"Muốn nói gì thì nói thẳng đi." Âm thanh của Tô Hòa lạnh nhạt như nước.
Cố Thời Diễn mấp máy môi, sau đó ngước mắt nhìn Tô Hòa, ánh mắt của hắn tối tăm, u ám, xen lẫn rất nhiều tình cảm phức tạp.
Thật lâu sau Cố Thời Diễn mới mở miệng hỏi một câu, "Lâm Thiển, đã từng thích tôi chưa?"
Những lời này, Cố Thời Diễn hỏi rất nghiêm túc.
"Từng thích." Tô Hòa thẳng thắn thừa nhận.
Cổ họng Cố Thời Diễn không khỏi nghẹn lại một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe Lâm Thiển bày tỏ tình cảm của mình.
Nhưng lời tiếp theo của Tô Hòa, thì lại chẳng vừa lòng người.
Cô nhàn nhạt nói, "Trước kia từng thích, bây giờ tình cảm của tôi đối với ngài đã sớm tiêu tan, gần như không còn."
"Từ lúc tôi bị cười nhạo, châm chọc, cho tới bây giờ, ngài vẫn chưa bao giờ vì tôi mà nói một câu nào, cũng chưa từng nói bắt đầu với tôi."
"Lúc tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt ngài, cố gắng lấy lòng ngài, ngài chưa từng đáp lại, nửa điểm bắt đầu cũng không có."
"Từ khi ngài cưới tôi về nhà, bắt đầu cuộc sống không nghe, không thấy, không hỏi với tôi."
Từ khi tôi vì Lâm gia mà ngửa tay xin tiền ngài, ngài bắt đầu lời mặn lời nhạt, châm chọc, lạnh nhạt tôi."
"Tình cảm của tôi hao mòn từng chút, từng chút, cho tới bây giờ, tôi đối với ngài đã không còn gì lưu luyến nữa."
Cố Thời Diễn giúp Lâm Thiển rất nhiều chuyện, sau khi họ cưới nhau, phiền toái của Lâm gia đều là Cố Thời Diễn giải quyết.