"Cánh đã cứng cáp rồi, cảm thấy mình có thể bay khỏi Lâm gia?" Sắc mặt của cha Lâm u ám giống như có thể nặn ra nước.
"Không sai, chính là cánh cứng cáp rồi, không muốn tiếp tục bị các người liên lụy nữa." Tô Hòa giễu cợt đáp trả.
Sắc mặt của cha Lâm càng kém hơn, "Cho nên tiền mà cô nói là phải trả cho Cố Thời Diễn, lấy ở chỗ ta hơn hai trăm ngàn, là đang lừa gạt ta?"
"Tiền ngài đưa tôi, tôi đã gửi đến tài khoản của Cố Thời Diễn, ngài có thể tự mình kiểm tra."
"Nhà mà Cố Thời Diễn cho tôi, tôi đã nhờ Miên Miên bán giúp tôi, tiền vốn tôi đã trả cho Cố Thời Diễn, như cũ, ngài vẫn có thể tự mình kiểm tra."
"Còn tiền lời bán được... Tôi cũng cho Miên Miên, là tôi nhờ cô ấy thay tôi bán nhà, đương nhiên tôi cũng phải trả phí môi giới cho người ta." Tô Hòa hòa hoãn, chậm chạp mở miệng.
Những lời này của Tô Hòa ý tứ rất đơn giản, cô và Cố Thời Diễn ly hôn, một phân tiền cũng không bắt được, còn phải lấy hai trăm năm chục ngàn của cha Lâm đắp vào.
Cha Lâm muốn tìm về hai trăm năm chục ngàn, phải đi tìm Cố Thời Diễn.
Nhưng thời gian Lâm Thiển và Cố Thời Diễn kết hôn, Cố Thời Diễn đã đắp không ít tiền vào Lâm gia, ghi chép chuyển tiền ở ngân hàng có thể chứng thực điểm này.
Cho nên Tô Hòa đưa tiền cho Cố Thời Diễn, tương đương với trả tiền cho hắn.
Cho dù cha Lâm đòi đến trên đầu Cố Thời Diễn, đối phương không trả ông ta, cha Lâm cũng không có cách nào khác.
Đây chính là nguyên nhân Tô Hòa phải đưa cho Cố Thời Diễn hai trăm năm chục ngàn, nếu tiền vẫn còn ở trong tay cô, người Lâm gia nhất định sẽ ngày ngày tìm cô ầm ĩ.
Tô Hòa ngược lại không sợ những người này, chỉ là họ khi dễ Lâm Thiển thành thói quen, nếu là tiền ở chỗ của Tô Hòa, bọn họ sẽ còn ôm hy vọng, cảm thấy có thể đòi về được.
Nhưng nếu tiền đưa cho Cố Thời Diễn rồi, vậy thì sẽ chặt đứt mọi ý định của cha Lâm bọn họ.
Quả nhiên nghe những lời này của Tô Hòa, cha Lâm tức giận suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt cha Lâm tái xanh, ngực cũng phập phồng kịch liệt, thật lâu sau ông ta mới nói một câu, "Cô ăn cây táo rào cây sung như vậy để làm gì?"
"Trước kia tôi một lòng lo nghĩ cho Lâm gia, cuối cùng tôi không có được cái gì, ít nhất, ăn cây táo rào cây sung có thể cho tôi hưởng được khoái cảm trả thù."
Trên môi Tô Hòa lướt qua một nụ cười khó hiểu.
Cha Lâm nghe lời này của Tô Hòa, tức giận ngực cũng phát đau.
"Tôi không có đứa con gái độc ác như cô!" Cha Lâm giận không nhịn nổi, gầm lên.
Tô Hòa cười khẽ, "Nói rất hay, giống như tôi không có người cha lòng lang dạ sói như ngài!"
"Ngài thật sự cho là tôi không biết trong tay ngài còn giấu một khoản tiền? Tôi chỉ mới lấy có hai trăm năm chục ngàn mà thôi, còn ngài đã lấy được không ít chỗ tốt từ tôi rồi."
"Đừng có ra vẻ người bị hại vô tội, vô cùng khiến người khác chán ghét." Tô Hòa khinh thường.
Lời này của Tô Hòa quả thật mỉa mai, châm chọc, sắc mắt của cha Lâm thoắt đỏ, thoắt trắng.
Cuối cùng, ông ta mới nặn ra được một câu, "Nếu như cô không trả hai trăm năm chục ngàn kia lại cho tôi, chuyện này không xong đâu!"
Thấy cha Lâm lộ ra bộ mặt thật, Tô Hòa cũng không sợ.
"Có bản lĩnh thì ngài hãy đòi tiền Cố Thời Diễn, tôi đã chuyển tiền cho anh ta rồi." Tô Hòa cười lạnh nói.
"Ngài đừng quên, tin nhắn kia ngài gửi cho tôi đủ để chứng minh, hai trăm năm chục ngàn kia ngài gửi cho tôi là tiền trả cho Cố Thời Diễn." Tô Hòa.
Lúc ấy sau khi cha Lâm chuyển tiền qua cho Tô Hòa, gửi một tin nhắn lừa tình, nội dung cũng đủ để chứng minh Tô Hòa không hề lừa tiền cha Lâm.
Về tình, Tô Hòa sẽ không trả, về lý, cha Lâm cũng không thể đòi cô, cho dù ầm ĩ lên tòa án, cũng là cha Lâm đuối lý.
Thấy Tô Hòa đã cân nhắc đến mọi phương diện, lần này cha Lâm cũng biết, ngay từ đầu, Tô Hòa đã tính kế ông ta rồi.