Mặc dù trong tay cha Lâm còn gần bốn trăm ngàn, nhưng không có Cố Thời Diễn hỗ trợ, tiền viện phí mỗi ngày ở bệnh viện cũng phải lên đến gần năm ngàn.
Bây giờ cha Lâm ở bệnh viện tư gia, hơn nữa loại bệnh của ông ta chính là bệnh phá tiền, dù ở bệnh viện công lập mỗi ngày cũng tốn một, hai ngàn.
Bốn trăm ngàn cũng chỉ đủ để cho cha Lâm ở bệnh viện khoảng bảy, tám mươi ngày, còn chưa đến ba tháng, huyết áp cha Lâm đương nhiên cao lên như bão táp ập đến.
Không có Cố Thời Diễn, đừng bảo là Lâm gia quay lại đỉnh cao, mạng của ông ta có thể giữ được không cũng khó nói.
Mẹ Lâm bên cạnh nghe được âm thanh nói chuyện điện thoại đứt quãng của bọn họ, lòng như lửa đốt nhìn cha Lâm.
"Xảy ra chuyện gì? Có phải nhà đã bị nha đầu chết tiệt đó bán rồi?" Mẹ Lâm nóng nảy hỏi cha Lâm.
"Vậy sau này chúng ta ở đâu đây? Em đã nói với anh không thể tin lời nó, không phải là anh muốn cả nhà chúng ta dọn ra ngoài đó chứ?"
Nghe mẹ Lâm bên cạnh không ngừng lải nhải, cha Lâm càng thêm phiền chán, ông ta rống lên một tiếng, "Bà có thể yên tĩnh một chút hay không? Còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài đi!"
Thấy cha Lâm nổi giận, mẹ Lâm cũng không dám nói gì thêm.
Cha Lâm đang muốn nói chuyện với Tô Hòa lần nữa, mới phát hiện điện thoại đã bị đối phương cúp.
Chờ tới lúc cha Lâm mặt đầy tức giận gọi cho Tô Hòa, máy của Tô Hòa bên kia liền bận, cha Lâm tức giận suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.
"Vô liêm sỉ, cái đồ vô liểm sỉ!" Cha Lâm tức giận mắng to, cặp mắt của ông ta cũng nổi lên đốm lửa, đáy lòng bốc lên lửa giận ngút trời.
Bây giờ Tô Hòa đã xé rách mặt nạ với người Lâm gia, trong tay cha Lâm chỉ còn bốn trăm ngàn thôi.
Dựa theo tính cách của ông ta, ông ta nhất định sẽ không dùng tiền này để bảo lãnh Lâm Thạch Nham.
Hồ Thắng Dũng không lấy được tiền, cũng sẽ không ký đơn hòa giải, đến lúc đó Lâm Thạch Nham chỉ có thể bị truy tố tội gây tai nạn bỏ trốn.
Đối với cục diện ngày hôm nay, Tô Hòa cũng không hề thông cảm chút nào, dù cho bệnh viện có thông báo bệnh tình nguy kịch của cha Lâm, cô cũng sẽ chỉ nói một câu nhân quả tuần hoàn.
Cha Lâm ở trong bệnh viện không thể gây chuyện nữa, ngược lại là mẹ Lâm tìm đến nhà của Cảnh Miên Miên nhiều lần.
Nhưng mà Tô Hòa bây giờ lại bận chuyện mở nhà hàng ở trạm xe lửa, cô chỉ đụng phải mẹ Lâm có một lần.
Đối phương gây chuyện rất khó coi, Tô Hòa cũng không nói nhảm với bà ta, trực tiếp gọi bảo vệ của tiểu khu "mời" bà ta ra ngoài luôn.
Bây giờ trong trạm bảo vệ treo hình của mẹ Lâm, chỉ cần bà ta tới sẽ bị bảo vệ chặn lại, đề phòng bà ta quấy rối những chủ nhà ở đây.
Tô Hòa bảo Cảnh Miên Miên tìm người trấn thủ ở trạm xe lửa nửa tháng, sau đó điều tra những số liệu cung cấp cho họ tham khảo.
Căn cứ vào tình hình dòng người biến thành khách hàng, Tô Hòa và Cảnh Miên Miên thương lượng, cuối cùng đạt được kết quả là, từ bỏ quyết định mở nhà hàng Tây, sau đó mở một quán ăn kiểu Trung Quốc.
Tô Hòa tự mình cầm bút thiết kế những điểm cần sửa sang trong nhà hàng, tiết kiệm được một khoản chi phí không ít.
Cảnh Miên Miên là một người rất đơn thuần, không thích suy nghĩ, bận tâm nhiều, Tô Hòa chỉ huy ra sao, cô ấy sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Cho nên Tô Hòa nói là tìm người thiết kế, Cảnh Miên Miên cũng không suy nghĩ nhiều.
Tô Hòa bảo chuẩn bị cho cô một bản giá cả, còn có giá tiền của công ty sữa chữa.
Tiền trong tay họ cũng không tính là quá nhiều, cho nên Tô Hòa càng khống chế nghiêm khắc từng khoản tiền bỏ ra hơn.
Sau khi có phương hướng chắc chắn, Tô Hòa và Cảnh Miên Miên mới đi gặp anh trai cô ấy.
Anh hai của Cảnh Miên Miên tên là Cảnh Vực, là một kỳ tài kinh doanh, bởi vì hắn còn nằm trên cả nam chủ thế giới này là Cố Thời Diễn.
Hơn nữa bản thân Cảnh Vực tương đối thần bí, cho nên hắn rất ít xuất hiện trước mắt công chúng.