Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Mọi người không phải là Hạ Diệc Sơ nên sẽ không thể biết được cảm nhận của cô như thế nào. Nhưng đối với loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như Cố Dư Sinh, ai cũng thấy thật đáng sợ. Lúc nhỏ ở nhà đã bị người lớn ước thúc đủ kiểu, thật sự phiền não; lớn lên lại gặp một bạn trai độc đoán như vậy. Cho dù gia thế hắn không tệ, gương mặt điển trai, cũng không thể so sánh với khát vọng tự do của mọi người.
Nói tóm lại, từ sau khi nhân cách chính của Cố Dư Sinh thức tỉnh, đối với các bạn học, Hạ Diệc Sơ từ kẻ cướp đoạt nam thần đã trở thành đại ân nhân cứu vớt toàn bộ nữ sinh trong trường.
Bởi vì tâm nguyện của nguyên chủ, trong khoảng thời gian này Hạ Diệc Sơ đôi khi sẽ trốn học, quậy phá một chút, không dễ gì bị bắt nạt, làm cái nhìn của mọi người đối với Hạ Nhật Hòa dần dần thay đổi.
Ngày ngày, Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh cõng cặp sách tới, cả đường đi đều không giấu giếm, đừng nói là bạn học, ngay cả thầy hiệu trưởng cũng biết đôi này đang yêu nhau.
Thầy hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm đã cố ý hỏi thăm Cố gia. Cha mẹ Cố Dư Sinh đều khẳng định để cho bọn họ ở bên nhau bởi vì mười mấy năm làm tổn thương Cố Dư Sinh, cũng là mười mấy năm làm cho tuổi thơ Hạ Nhật Hòa không hạnh phúc, nên bây giờ chúc phúc cho họ còn không kịp, làm thế nào lại ngăn cản. Từ khi biết thân phận của Cố Dư Sinh, cha mẹ nuôi của Hạ Diệc Sơ hận không thể gả con gái đi ngay chứ đừng nói đến việc phản đối. Thấy cha mẹ hai bên đều tán đồng, còn có Cố gia quyền thế tạo áp lực, nên nhà trường chỉ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần điểm số của hai người họ không dưới trung bình là được.
Mà thành tích của Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh đều không tệ, mỗi kỳ thi đều đứng đầu toàn trường, cũng làm cho nhà trường bớt lo lắng.
Một học kỳ thật mau qua đi, đã tới kỳ nghỉ hè.
Cố Dư Sinh đã sớm chuẩn bị kỹ càng thông tin, kế hoạch cũng như vật dụng cho chuyến du lịch sắp tới. Họ đi về phía nam, làm một chuyến vòng quanh hơn nửa đất nước mới trở về.
Khói sương Tần Hoài ngợp trong vàng son, tám trăm dặm Tần Xuyên rộng lớn mạnh mẽ, cao nguyên Tây Tạng tự do mỹ lệ, Tô Hàng - Yên Vũ - Giang Nam - Vân Nam - Lệ Giang,...
Hai người cứ thế du ngoan, mãi đến gần tháng chín, khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, mới quay về nội thành.
Tại sân bay, trong lúc Hạ Diệc Sơ chờ Cố Dư Sinh mua đồ ăn vặt, đột nhiên có một thanh niên hét to, kéo bả vai Hạ Diệc Sơ, cô nhíu mày, nhanh chóng tránh thoát đối phương.
Nhìn lại, người này thân thể cường tráng, tóc vàng mắt xanh, ánh mắt thân thiết như gặp bạn lâu năm.
Đối phương nói một hơi tiếng nước ngoài, không phải tiếng Anh cũng không phải tiếng Pháp, Hạ Diệc Sơ nhìn anh chàng nọ với ánh mắt xa lạ, không nói gì. Cùng lúc, Cố Dư Sinh cũng phát hiện bất thường.
Chàng thanh niên nước ngoài biết mình nhận nhầm người, không những không thất vọng mà ánh mắt trở nên sáng hơn, nói thêm vài câu rồi lấy di động ra gọi cho ai đó.
Cố Dư Sinh tràn ngập địch ý nhìn anh chàng nọ, kéo Hạ Diệc Sơ rời đi.
Hai người mau chóng quên lãng chuyện này đi.
Trên đường trở về, Hạ Diệc Sơ bảo Cố Dư Sinh mua ít quà cho Cố Thành và Ôn Như. Cố Dư Sinh trong lòng bất mãn, ở bên hắn còn nhớ thương người khác, hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn chạy đi mua.
================================