Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ không hiểu vì sao hắn không vui, nhìn Quân Ngôn Dục:
"Vì sao lại đau lòng? Hắn đưa Đại Lan chúng ta vào thế bất lợi. Người như vậy, không đáng vì hắn động tâm."
Phó Diệc Sinh vì tâm tư mà tiếp cận Hạ Diệc Sơ, Hạ Diệc Sơ cũng vì lòng riêng mà tiếp cận hắn. Nói cho cùng, kỳ thật cách làm việc của hai người đều giống nhau, lợi dụng đối phương để đạt được mục đích.
Chẳng qua khác nhau ở chỗ, Phó Diệc Sinh lợi dụng Hạ Diệc Sơ vì muốn đoạt được Đại Lan, Hạ Diệc Sơ muốn lợi dụng Phó Diệc Sinh vì để bảo hộ Đại Lan.
"Chỉ cần muội không hối hận là được." Quân Ngôn Dục giơ tay sờ sờ đầu Hạ Diệc Sơ, kỳ thật trong lòng hắn đang nghĩ, đến lúc đó, dù cho Hạ Diệc Sơ có hối hận, hắn cũng phải đem Phó Diệc Sinh nghiền ra tro.
"Ám vệ điều tra ra thân phận thật sự của Phó Diệc Sinh chưa?"
"Thân phận của hắn không tầm thường, muội nhìn xem." Quân Ngôn Dục gật gật đầu, đi đến án thư, đem tư liệu ra đưa cho Hạ Diệc Sơ.
Phó Diệc Sinh cực kỳ cẩn thận và nhạy bén, nếu không, lần trước, ám vệ cũng không đến nỗi không tra được gì.
Lần này, có Hạ Diệc Sơ diễn xuất vai công chúa ngu muội, ngốc nghếch, Phó Diệc Sinh cẩn thận thế nào cũng sẽ thả lỏng, bất tri bất giác lộ ra vài điểm yếu.
Hắn trước nay chưa sử dụng thế lực của mình, nên Quân Ngôn Dục không điều tra ra. Hiện giờ, ý thức phòng bị của hắn lơi lỏng, thủ hạ của Quân Ngôn Dục mới có thể tìm hiểu rõ về nguồn gốc của hắn.
"Không ngờ thân phận thật sự của hắn lại như vậy. Hoàng huynh, huynh tính xử lý hắn thế nào?"
"Không vội." Quân Ngôn Dục lấy tư liệu lại hủy đi.
Hạ Diệc Sơ nhìn thần sắc nắm chắc phần thắng của Quân Ngôn Dục, không hỏi thêm nữa, nàng tin tưởng Quân Ngôn Dục sẽ xử lý tốt chuyện này.
Hạ Diệc Sơ trở về, yêu cầu Mặc Trúc tập võ cho mình. Mặc Trúc là nữ tử duy nhất của Hộ Long vệ, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có thể một địch một trăm.
Mặc Trúc huấn luyện cho Hạ Diệc Sơ không để tâm chủ tớ, điều này làm Hạ Diệc Sơ rất hài lòng. Quá trình luyện tập vất vả, căn cơ cũng có sẵn qua vài thế giới cùng linh khí hấp thụ được không ít, một thời gian ngắn, Hạ Diệc Sơ đã trở thành một cao thủ bậc trung. Chuyện này, chỉ có thân tín biết được.
Phó Diệc Sinh thăng chức cai quản Đông Hán xưởng, quyền lực và lợi ích trong tay càng ngày càng lớn, có thể hô mưa gọi gió.
Đến một ngày thượng triều, một vị đại thần đột nhiên trình đồ vật trong tay lên, ánh mắt dừng trên người Phó Diệc Sinh, chán ghét không hề che giấu.
Phó Diệc Sinh khó hiểu, trong lòng bắt đầu báo động, mí mắt giật giật.
Quân Ngôn Dục xem xong, ra lệnh:
"Kéo Phó Diệc Sinh giam vào thiên lao!"
Phó Diệc Sinh không phản ứng kịp đây là tình huống gì. Các đại thần bên cạnh cũng ngơ ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Oan uổng quá Hoàng thượng, xin Hoàng thượng cho biết thần đã phạm tội gì." Phó Diệc Sinh kêu gào.
Quân Ngôn Dục vẫn lạnh nhạt không nói.
Phó Diệc Sinh bị người kéo đi.
=============================