Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Thân phận thật sự của Phó Diệc Sinh - hoàng tử địch quốc- cũng lan truyền ra ngoài.
Biết được sự thật này, các đại thần không một ai dám vì hắn cầu tình.
Chỉ có Hạ Diệc Sơ, nghe xong liền chạy đi tìm Quân Ngôn Dục.
"Công chúa, Hoàng thượng đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy. Kể cả ngài... cũng không gặp."
Hạ Diệc Sơ xông vào, bị thái giám ngoài cửa ngăn trở.
"Sẽ không có chuyện Hoàng huynh không gặp ta, ngươi mau tránh ra!" Hạ Diệc Sơ kéo hắn qua một bên.
Tiểu Phúc Tử rùng mình, đứng chắn trước cửa như cây đại thụ trước cửa phòng.
Kéo không được, Hạ Diệc Sơ lùi xuống bậc thang, Tiểu Phúc Tử nghĩ nàng đã bỏ cuộc, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ không ngờ, Hạ Diệc Sơ hai đầu gối chạm đất, quỳ xuống. Hồng Mai chấn kinh, sợ hãi quỳ xuống theo.
Tiểu Phúc Tử không dám giấu diếm, lập tức đi vào báo với Hoàng thượng.
"Cái gì? Nàng quỳ bên ngoài?" Quân Ngôn Dục tức giận:
"Thấy nàng quỳ các ngươi không biết ngăn cản sao? Chuyện nhỏ này cũng không biết, mỗi tháng lãnh lương làm cái gì?
"Nô tài đáng chết." Tiểu Phúc Tử quỳ xuống đất, không dám giải thích nửa câu.
Quân Ngôn Dục đuổi hắn đi, ngồi lên án thư, cầm tấu chương nhưng không có tâm tư phê duyệt.
Hạ Diệc Sơ quỳ ngoài cửa hơn ba giờ, cuối cùng Quân Ngôn Dục cũng không chịu gặp nàng.
Tiểu Phúc Tử đem thủ dụ ra giao cho Hạ Diệc Sơ, cho phép Hạ Diệc Sơ đến thiên lao gặp Phó Diệc Sinh.
Hạ Diệc Sơ cầm lấy thủ dụ, được Hồng Mai dìu đứng lên, khập khiễng rời khỏi nơi này.
Quân Ngôn Dục ra khỏi thư phòng, đứng dưới mái hiên, thân hình như ngọc, lẳng lặng nhìn Hạ Diệc Sơ rời đi.
Cho dù biết nàng diễn trò, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi cảm giác phẫn nộ cùng sát ý.
Quân Ngôn Dục nắm chặt tay, chờ thân ảnh Hạ Diệc Sơ biến mất, mới xoay người về thư phòng.
Hạ Diệc Sơ cầm thủ dụ đi vào thiên lao.
Phó Diệc Sinh ngồi dựa tường, gục đầu, ngơ ngẩn cả người.
"Công chúa, hắn ở đây, ngài nói chuyện ngắn gọn thôi. Không quấy rầy ngài." Thị vệ đưa Hạ Diệc Sơ tới phòng giam, nói rồi xoay người đi.
"Phó Diệc Sinh?" Hạ Diệc Sơ gọi.
"Ngươi tới làm gì?" Phó Diệc Sinh nhìn Hạ Diệc Sơ.
Phó Diệc Sinh giờ phút này đã không còn là quân tử ôn nhuận như ngọc, thâm tình nữa, mà thần sắc lạnh nhạt, sát ý lưng tròng, vạn phần xa lạ.
"Phó Diệc Sinh, đừng sợ. Đợi ta tra rõ chuyện này sẽ trả lại trong sạch cho ngươi." Hạ Diệc Sơ lo lắng, cho rằng bởi vì mình không tốt mà hắn bị tống giam.
============================