Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ không biết là cô vừa đi không bao lâu thì Tần Qua mang bữa sáng trở về.
Bây giờ cô đang đứng ngoài cửa, trong phòng là hai thành viên của nhóm, một là nữ chính Ôn Bạch Nguyệt, một là Mộ Tiểu Tinh.
"Ôi Manh Manh, cô có sao không? Có bị thương không?"
Ôn Bạch Nguyệt từ sô pha nôn nóng đứng lên, chạy đến xem tình hình Hạ Diệc Sơ, lại bị Mộ Tiểu Tinh kéo về.
"Chị Bạch Nguyệt, chị quan tâm bạch nhãn lang như cô ta làm gì. Chị đối tối với cô ta mà cô ta trăm phương ngàn kế lôi kéo bạn trai chị." Mộ Tiểu Tinh hung tợn nhìn Hạ Diệc Sơ.
Mộ Tiểu Tinh nhỏ tuổi nhất trong nhóm, mới mười 18, gia thế rất tốt nên tính tình hỏa bạo. Mộ Tiểu Tinh và Lê Manh có chút không hợp tính nhau, hơn nữa Ôn Bạch Nguyệt lại khéo léo chiều chuộng nên Mộ Tiểu Tinh rất thích Ôn Bạch Nguyệt. Ôn Bạch Nguyệt trong tối ngoài sáng châm ngòi, Mộ Tiểu Tinh lập tức đem Lê Manh thành kẻ thù của mình.
"Tiểu Tinh, đừng vậy mà, có lẽ Manh Manh cũng không cố ý..."
Ôn Bạch Nguyệt nhìn Hạ Diệc Sơ, lại nhìn Mộ Tiểu Tinh, nhíu mày, vô cùng buồn rầu.
"Không cố ý? Đó là chính là cố ý! Chị Nguyệt, chị đứng sang một bên, chuyện này để em, em lấy lại công đạo cho chị."
Mộ Tiểu Tinh vừa nói, vừa ấn Ôn Bạch Nguyệt lên sô pha, ngẩng cao đầu hùng hổ đi về phía Hạ Diệc Sơ.
"Lê Manh, cô trở về làm gì? Nơi này không chào đón cô. Cô cút về quê đi."
Mộ Tiểu Tinh đứng chắn trước mặt Hạ Diệc Sơ, khí thế kiêu ngạo.
Hạ Diệc Sơ rũ mắt nhìn người trước mặt, cười nhạt:
"Dọn đi đâu? Cô thuê nhà cho tôi?"
"Cô!" Mộ Tiểu Tinh nghẹn họng. Sau đó phẫn nộ nói:
"Cô không phải đã quên việc mất mặt cô làm hôm qua chứ? Dám đi câu dẫn bạn trai chị Nguyệt, giờ còn muốn tôi đi thuê nhà cho cô. Cô thật không biết xấu hổ. Trên mạng truyền đầy chuyện hay cô làm kìa. Quân thiếu gia đã hạ lệnh phong sát cô. Cô chờ bị đá ra khỏi giới giải trí đi."
Mộ Tiểu Tinh mặt đầy vui sướng khi người gặp họa
Hạ Diệc Sơ vần nhàn nhạt: "Đây là phòng cô thuê sao? Cô kêu dọn tôi liền phải dọn? Quân Tử Lâm là bạn trai cô à? Bạn gái hắn còn chưa nói, cô ồn ào cái gì?"
Mộ Tiểu Tinh tức không nói lại được. Đặc biệt ánh mắt thâm trầm lạnh băng của Hạ Diệc Sơ làm cô ta không khỏi sợ hãi, lùi lại mấy bước.
Ôn Bạch Nguyệt trông thấy một màn này có chút kinh ngạc, tại sao Lê Manh đột nhiên lại dẻo miệng như vậy. Có thể sự việc hôm qua làm Lê Manh có chút biến hóa, Ôn Bạch Nguyệt nghĩ vậy.
Ôn Bạch Nguyệt nhanh chóng che dấu sự khinh thường trong mắt, từ sô pha đứng lên, ôn nhu khuyên can:
"Được rồi, được rồi, hai người đừng náo nữa, dù sao cũng chung một nhóm nhạc, hà tất vì việc nhỏ này mà mất hòa khí."
"Chị Bạch Nguyệt, tới giờ chị còn nói đỡ giúp cô ta làm gì? Mỗi lần chị như thế người ta cũng không biết cảm kích đâu. Cũng may Quân thiếu gia tuệ nhãn thức châu, trong lòng chỉ có chị Bạch Nguyệt, không bị kẻ đê tiện dựa vào nhan sắc câu dẫn."
Mộ Tiểu Tinh nói chuyện với Ôn Bạch Nguyệt nhưng quay sang trợn mắt với Hạ Diệc Sơ.
"Không có đâu, trong khoảng thời gian này có nhiều việc ngoài ý muốn phát sinh nên Manh Manh mới... Thôi không nói những chuyện như vầy nữa."
Ôn Bạch Nguyệt ôn nhu nói với Mộ Tiểu Tinh, tỏ ra vô cùng rộng lượng.
Hạ Diệc Sơ đối với trạng thái bạch liên hoa của Ôn Bạch Nguyệt, một chút cũng không chịu nổi, không muốn nghe hai kẻ não tàn này nói qua nói lại, mệt mỏi đi về phòng nguyên chủ.
"Tiểu Tinh, lần sau đừng nói như thế nữa, Manh Manh sẽ tức giận." Ôn Bạch Nguyệt lo lắng nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt của Hạ Diệc Sơ.
"Tức giận cũng tốt, chỉ sợ ả không tức." Mộ Tiểu Tinh ra dáng vô cùng chán ghét.
"Chờ cô ấy hết giận rồi nói sau." Ôn Bạch Nguyệt ra chiều thương tâm lắm. Sau đó kéo Mộ Tiểu Tinh xem một ít đồ trang điểm mới.
Mộ Tiểu Tinh thích nhất là sưu tầm đồ trang điểm, nghe Ôn Bạch Nguyệt nói, hứng thú bừng bừng xem xem mua mua.
Đề tài mau chóng đổi mới.