Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Phòng Lê Manh tuy không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, đồ vật được xếp ngăn nắp, trang trí cũng phù hợp với sở thích của Hạ Diệc Sơ.
Cô lập tức nằm xuống giường, đá rơi giày, chui vào trong chăn, bọc mình thành cái bánh chưng.
Đêm qua tên hỗn đản kia hung hăng mạnh mẽ, hại cô sau khi hết dược hiệu, ngất đi luôn.
Hơn nữa, có hai lần tỉnh lại, vẫn thấy hắn còn trên người mình cày cấy. Không biết hai người yêu tinh đánh nhau bao nhiêu lâu.
Nhiệm vụ lần này khá đơn giản. Tâm nguyện của Lê Manh là kiếm tiền cho cha mẹ hưởng thụ tuổi già an nhàn, còn mình tìm một kim chủ soái hơn Quân Tử Lâm, quyền thế hơn Quân Tử Lâm, tiền cũng nhiều hơn Quân Tử Lâm.
Nguyên chủ vẫn là bị Ôn Bạch Nguyệt và Quân Tử Lâm ảnh hưởng quá sâu sắc.
Tóm lại, Lê Manh muốn tìm một kim chủ vừa có nhan sắc, vừa tài đại khí thô làm chỗ dựa.
Hạ Diệc Sơ mệt mỏi, trùm chăn ngủ.
Cô không hay biết khi mình ngủ say thì trên mạng mưa gió rền rĩ.
Chuyện Lê Manh đêm qua ở khách sạn cùng Quân Tử Lâm được lan đi, còn có ảnh chụp cô sắc mặt đỏ hồng bám vào đàn ông.
Lại có Ôn Bạch Nguyệt khóc chít chít giải thích, nói Lê Manh nhất định bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, không cố ý câu dẫn bạn trai cô...
Thế là trong lúc lơ đãng nói chuyện giúp Lê Manh, Ôn Bạch Nguyệt không biết vô tình hay cố ý để lộ ra tin tức mình và Quân Tử Lâm là một đôi, khiến cho một giây sau, cư dân mạng đồng loạt nhận định Lê Manh chính là tiểu tam.
Người người chửi rủa Lê Manh, không ngừng kêu Lê Manh cút ra khỏi giới giải trí.
Quân Tử Lâm phát lên Weibo một tin như sau:
[Nữ nhân đáng ghê tởm! Sau này đừng để tôi thấy mặt cô trong giới giải trí.]
Quân gia quyền thế địa vị cao quý, cũng coi như là bậc nhất ở thủ đô, Quân Tử Lâm là con trai một, sau này tất nhiên tiếp nhận toàn bộ Quân gia.
Lời này rõ ràng là muốn phong sát Lê Manh, hắn đã có ý như thế, ai sẽ bởi vì một nữ nhân như Lê Manh mà đi đắc tội toàn bộ Quân gia?
Công ty của Lê Manh quyết định tạm ngưng tất cả các hoạt động của Lê Manh, miễn cho đắc tội Quân gia.
Cho nên khi ngủ dậy, Hạ Diệc Sơ sờ đến điện thoại đã thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của người đại diện.
Hạ Diệc Sơ cũng mở Weibo và diễn đàn Tieba, quả nhiên nhận được một loạt chửi rủa.
Hạ Diệc Sơ không quan tâm, ném điện thoại qua bên cạnh, đi vào toilet rửa mặt.
Rửa mặt xong thì người đại diện đang gọi lại, giọng điệu rất không tốt:
"Lê Manh, cô dùng di động làm gì, gọi mãi mà cũng không trả lời?"
"Có việc sao?" Hạ Diệc Sơ nhàn nhạt đáp, vừa nói vừa cầm lược lên chải tóc.
"Cô không xem Weibo hôm nay à?"
Người đại diện sửng sốt, không tin là Hạ Diệc Sơ lại lãnh đạm như vậy. Hắn biết Lê Manh còn gánh nặng gia đình, dù thế nào cũng sẽ khóc lóc nhận sai, nếu không thì cũng rơi vào tình trạng bất lực chứ không thể có dáng vẻ tự nhiên, thờ ơ như bây giờ.
"Có việc thì nói, không thì cúp." Hạ Diệc Sơ không kiên nhẫn, bởi vì cô biết người đại diện này không hề đối xử thật lòng với Lê Manh.
"Hôm qua cô làm gì không tự biết sao? Trên mạng truyền đi khắp rồi, Quân đại thiếu gia cũng ra lệnh phong sát cô, công ty quyết định đóng băng các hoạt động của cô một thời gian. Trong khoảng thời gian này, cô làm ơn an phận ở trong nhà, không có việc gì đừng tới công ty. Mấy kịch bản trước công ty đã quyết định đổi người."
Tóm lại là ở nhà dùm đi!
Hạ Diệc Sơ cười: "Đóng băng? Tôi muốn giải ước. Hễ xảy ra chuyện bất luận xanh đỏ đen trắng liền đóng băng nghệ sỹ. Công ty như vậy, có hay không cũng thế!"
"Cô, cô nói cái gì?!" Người đại diện trợn tròn hai mắt, khiếp sợ, không dám tin mình vừa nghe Lê Manh nói muốn giải ước.
Tuy thế hắn cũng kịp phản ứng lại:
"Được, giải ước thì giải ước. Lúc trước cô ký hợp đồn 5 năm, bây giờ còn 4 năm, bồi thường 400 vạn đi."
Người đại diện dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, hắn biết thừa Lê Manh vừa xuất đạo một thời gian ngắn, tuy rằng cũng ra album, cũng biểu diễn sân khấu nọ kia, nhưng mà chi tiêu cũng không ít. Nam nghệ sỹ còn đỡ, nữ nghệ sỹ phải tiêu phí mỗi tháng cho đồ trang điểm, trang phục một khoản kha khá, mà Lê Manh còn phải gửi tiền về cho gia đình.
Đừng nói 400 vạn, 4-5 vạn Lê Manh cũng không có.