Tác giả: Vân Phi Mặc
"Hài nhi hiểu rồi." Tiểu Mặc Nhi yên lặng ghi tạc lời mẫu thân nói vào lòng.
"Nếu có một ngày, con thật sự trở thành thần tử, có thể trung tâm, nhưng không thể ngu trung." Bắc Vũ Đường thấm thía nhắc.
Bọn họ rời đi, Bắc Vũ Đường cũng không chú ý tình huống báo danh.
Nàng hoàn toàn không biết, gần như ngay sau khi nàng đi, bá tánh Duyện Châu tranh nhau báo danh.
Cổ Phàm Chi nhìn cảnh tượng náo nhiệt cực kỳ bên dưới, mày nhíu rất chặt.
Hắn cảm thấy từ lúc tới đây, hắn chẳng phải làm gì, đã sớm có người sắp xếp xong cả rồi.
Cố Phiên Nhiên cũng không vui.
Cả đám này không sợ chết à?!
Đôi mắt ả lành lạnh.
Bắc Vũ Đường xuống xe ngựa, vừa lúc thấy gã sai vặt dắt ba con ngựa về phía hậu viện.
Khi đến tiền sảnh, nàng nghe thấy tiếng cười khoa trương của Lôi Ngự Đình.
"Ai nha nha, ngọn gió nào thổi huynh tới đây thế?"
"Nơi này toàn người bệnh thôi, không có tiểu mỹ nhân gì đâu."
Phong Ly Ngân nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nhẹ mắng câu, "Câm miệng."
Khi mấy người Bắc Vũ Đường tiến vào, trong phòng chỉ còn lại Lôi Ngự Đình.
"Sao rồi?"
"Hẳn là không tệ."
"Với uy tín của ngươi ở Duyện Châu, ta có thể tưởng tượng ra được rồi." Lôi Ngự Đình nhìn nàng bằng ánh mắt đánh giá, "Mộc phu nhân, ngươi từng gặp nam tử nào anh tuấn hơn ta chưa?"
Thật ra hắn muốn hỏi: Ngươi biết Phong Ly Ngân không?
Bằng không, vì sao tên kia lại lấy hết toàn bộ bản thảo của nàng đi làm gì cơ chứ.
Phong Ly Ngân chưa bao giờ làm chuyện lãng phí thời gian, nếu đã làm, chắc chắn là có gì đó khiến y chú ý.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là tên kia anh tuấn hơn hắn một xíu thật, thật đấy, một xíu thôi, không thể nhiều hơn!
Người hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì đều sẽ không nói thật.
Quan hệ của Bắc Vũ Đường và Lôi Ngự Đình trước mắt là quan hệ hợp tác, không đến mức có thể tùy ý trêu chọc đối phương.
"Không. Lôi thiếu chủ là nam tử đặc biệt nhất, dí dỏm nhất, cũng anh tuấn nhất ta từng gặp." Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói vậy, ánh mắt kia, thần thái kia, hoàn toàn thuộc cấp bậc ảnh hậu!
Quả nhiên, Lôi Ngự Đình tin.
Tuy trực giác bảo rằng lời nàng nói quá phù hoa, còn cần kiểm chứng, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng.
"Hahaha, Mộc phu nhân cũng là nữ tử cơ trí nhất, quyết đoán nhất, mị lực nhất ta từng gặp."
Hai người khen nhau khách sáo mấy câu, Bắc Vũ Đường thấp giọng dò hỏi, "Không biết Lôi thiếu chủ đã chọn được người chưa?"
"Đã chọn xong rồi."
"Vậy được, lát tới chuồng trâu, ta sẽ dạy họ."
Lôi Ngự Đình cười nói, "Ta đã định xong hiệp ước rồi. Giống với trước kia, ngươi dùng kỹ thuật nhập cổ, tỷ lệ chia như trước. Nếu không có vấn đề, chúng ta quyết định vậy đi."
"Được."
Bắc Vũ Đường không có nhu cầu quá lớn với tiền tài, sở dĩ tạo ra kem dưỡng da cũng chỉ vì một người mà thôi.
Kỹ thuật chủng ngừa bệnh đậu mùa vừa có thể kiếm tiền, lại vừa có thể tạo phúc cho bá tánh đại lục, cớ sao không làm.
"Ta chỉ có một yêu cầu, giá không thể cao."
"Đương nhiên. Chúng ta chỉ kiếm tiền thuốc men, còn lại không lấy một xu."
Khi nói chuyện, hai người đã tới chuồng trâu. Người Lôi Ngự Đình tìm đã sớm ở đó quan sát.
"Tinh thần học tập khá tốt."
Lôi Ngự Đình hô với mọi người, "Mau qua đây, từ giờ trở đi, các ngươi đều theo học Mộc phu nhân. Có gì không hiểu thì cứ hỏi thẳng, đừng giả vờ đã hiểu, biết chưa?"
"Mộc phu nhân."
Bắc Vũ Đường gật đầu với họ.
"Bắt đầu thôi."
Mọi người đi theo nàng, nàng bắt đầu giới thiệu từ ngọn nguồn bệnh đậu mùa, đến hậu quả nó gây ra. Mấy người nghiêm túc lắng nghe, có gì không hiểu thì đều hỏi ngay.
Lúc này, ở một góc chết, một người đang dõi theo nàng, tựa như đang tìm kiếm bóng dáng của "nàng" từ nàng.
Lôi Ngự Đình liếc cái đã thấy Phong Ly Ngân, đôi mắt hồ ly hơi nheo, cảm thấy khá thú vị.
Quả nhiên, khứu giác của hắn còn nhạy lắm.
Lần này y tới là vì Mộc Chi Đào.
Lôi Ngự Đình không khỏi nhìn về phía người đang bận rộn giữa sân, rốt cuộc nàng có gì đáng để Phong Ly Ngân chú ý?
Chẳng lẽ y muốn mời nàng đầu nhập vào trận doanh của y à?
Lôi Ngự Đình lập tức vứt bỏ suy nghĩ này. Ánh mắt y nhìn nàng không phải ánh mắt đánh giá cấp dưới.
Trong mắt y có hoang mang, tựa như có gì đó đang làm khó y.
Người trong sân bận rộn, cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt phía sau, nàng đột nhiên quay đầu, không phát hiện ra gì cả.
Phương tri phủ cần một chồng giấy miễn trách dày cộp, kích động đi tìm Bắc Vũ Đường. Vừa lúc đoàn người Bắc Vũ Đường đang ăn cơm, Phương tri phủ ngửi mùi, không tự giác nuốt nước miếng.
"Phương đại nhân, nếu không ngại, muốn ăn cùng không?" Bắc Vũ Đường thiện giải nhân ý hỏi.
Phương tri phủ cười tủm tỉm, "Mộc phu nhân đã mời, từ chối thì thật bất kính."
Chỉ nếm một ngụm, mày Phương tri phủ giãn ra.
"Hương vị thật tuyệt. Nữ đầu bếp Mộc phu nhân dẫn tới cũng thật lợi hại."
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đại Hương ửng đỏ, "Đại nhân quá khen. Nếu ngài ăn đồ Mộc tỷ tỷ nấu rồi, sẽ không còn cảm thấy đồ ăn này ngon nữa đâu."
Tiết Thiên cung phụ họa, "Tay nghề của phu nhân chắc chắn sẽ làm ngoài cảm thấy ngon đến mức hận không thể nuốt lưỡi của mình vào luôn."
Lôi Ngự Đình nhướng mày, "Lời này làm ta cũng muốn nếm thử tay nghề của Mộc phu nhân, không biết ta và Phương đại nhân có vinh hạnh đó không?"
"Chờ chuyện này qua đi, ta sẽ mời mọi người một bữa." Bắc Vũ Đường cũng không từ chối, sảng khoái đồng ý.
"Haha, chúng ta nhớ kỹ rồi."
Rượu đủ cơm no, Phương tri phủ sờ cái bụng phình phình của mình, cảm thấy mỹ mãn.
"Suýt thì quên chính sự. Đây là giấy miễn trách thu được hôm nay, còn rất nhiều người muốn nhưng hết mất rồi. Giờ ta đang sai người viết thêm." Phương tri phủ báo lại tình hình chiến đấu hôm nay.
"Ta nhớ Tứ hoàng tử dẫn theo không ít người tới, có thể nhờ họ viết. Còn những ngự y, không cần nghiên cứu biện pháp dự phòng nữa, có thể tới viết giúp." Bắc Vũ Đường nêu kiến nghị.
"Chuyện này... " Phương tri phủ vẻ mặt khó xử.
Ông chỉ là một Tri phủ nhỏ bé, sao có thể sai sử họ được.
Bắc Vũ Đường nhắc nhở, "Chu ngự sử."
Phương tri phủ đã hiểu, "Ta đi tìm Chu ngự sử."
Hiệu suất làm việc của Phương tri phủ rất cao, Chu ngự sử rất dứt khoát tìm những ngự y, chuẩn bị nhờ họ một lần.
"Bảo chúng ta đi viết giấy miễn trách?"
"Chu ngự sử, chúng ta là ngự y, không phải tiên sinh viết chữ." Có người bất mãn.
Chu ngự sử ôn tồn giải thích, "Các vị ngự y chớ sốt ruột, giờ thật sự thiếu người. Có quá ít người biết chữ, mà giấy miễn trách lại thiếu rất nhiều. Mong chư vị giúp đỡ một hai ngày."
"Chu đại nhân, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi. Chúng ta đã nhận lệnh của Tứ điện hạ, phải nghiên cứu biện pháp dự phòng ổn thỏa hơn. Chúng ta biết vị Nhị đương gia Lôi thị kia có cách, nhưng cách kia quá nguy hiểm."
"Nếu Tứ điện hạ bảo chúng ta dừng, chúng ta chắc chắn sẽ không từ chối. Chúng ta thật sự còn có chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian rảnh."
Chu ngự sử đã nhìn ra, họ không định giúp đỡ.
"Được."
Chu ngự sử không thỉnh cầu nữa, trực tiếp rời đi.
Vốn định chờ đến khi bắt đầu chủng ngừa thì để các ngự y qua hỗ trợ học tập, cũng để mở rộng cho cả quốc gia. Giờ xem ra là không trông mong được gì rồi.
Cổ Phàm Chi nghe Chu ngự sử tìm thái y, nở một nụ cười lạnh.
Bảo thái y đi làm chuyện ngu xuẩn như sao chép giấy miễn trách, cũng chỉ có lão già cũ kỹ Chu ngự sử mới nghĩ ra được.
Thấy ông chịu mệt, hắn rất vui vẻ.
Cố Phiên Nhiên đi trên đường, nhìn một đám người tiếc nuối vì không nhận được giấy miễn trách, mày nhíu chặt.
"Ngươi nhận được chưa?"
Hai tiểu tử trẻ kề vai đi.
"Nhận được rồi, là nhóm thứ hai. Buổi chiều ngày mai qua." Tiểu tử rất hưng phấn.
"Tiểu Võ, ngươi thật may mắn. Ta chậm một bước."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước.
Cố Phiên Nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người.
Đông Mai cảm thấy kỳ lạ, "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Cố Phiên Nhiên đột nhiên lấy lại tinh thần, nở một nụ cười.
Nụ cười đó càng lúc càng rõ ràng.
Nàng muốn nâng cao danh vọng bằng chủng ngừa bệnh đậu mùa? Nằm mơ!
"Đi về."
Đông Mai khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, không biết vì sao ả lại bỗng vui vẻ như vậy.
Dù nguyên nhân là gì, chỉ cần tiểu thư vui lên là tốt rồi.
Cố Phiên Nhiên vừa về đến phủ nha, lập tức đi tìm Cổ Phàm Chi.
"Điện hạ, ta muốn xem danh sách người chủng ngừa bệnh đậu mùa ngày mai, không biết có thể xem không?" Cố Phiên Nhiên mềm mại dịu dàng hỏi.
"Không thành vấn đề. Ta sai người qua lấy."
"Chờ một chút. Quan hệ của ta và Mộc phu nhân không tốt. Nếu nàng ta không muốn ta xem, chỉ sợ nàng ta sẽ không đưa."
"Nàng ta dám! Đồ bổn hoàng tử muốn, nàng ta dám không đưa à!"
Gần đây mỗi ngày đều nghe Nhị đương gia, Nhị đương gia, hắn sắp nôn hết ra đến nơi rồi.
"Đừng. Nếu như vậy thì bá tánh Duyện Châu sẽ nghĩ điện hạ lấy thế ép người, nếu truyền tới tai bệ hạ thì không tốt." Cố Phiên Nhiên thiện giải nhân ý.
"Ngươi suy xét chu đáo."
"Phương tri phủ và nàng có quan hệ tốt. Không bằng để Phương tri phủ đi lấy, bảo là Thái Y Viện cần dùng."
Cổ Phàm Chi gật đầu, "Vậy là tốt nhất."
Phương tri phủ nửa đêm bị dựng dậy khỏi giường, chạy tới chỗ Bắc Vũ Đường.
"Xin lỗi, không biết đám Thái Y Viện bảo thủ kia trúng gió hay gì mà muốn xem giấy miễn trách. Cái giấy miễn trách này có gì đâu mà xem." Phương tri phủ bất mãn lẩm bẩm.
Bắc Vũ Đường cười không tiếp lời, "Ngươi về nghỉ sớm đi."
Nàng giao chồng giấy miễn trách thật dày cho Phương tri phủ.
Sau khi Phương tri phủ rời đi, nàng gọi, "Ám Dạ."
Ám Dạ xuất hiện trước mặt nàng.
"Theo kịp hắn, xem chồng giấy miễn trách này cuối cùng rơi vào tay ai."
Nửa đêm đòi giấy miễn trách, trực giác mách bảo nàng, chắc chắn có vấn đề.
Ám Dạ rời đi, một đường theo Phương tri phủ tới phủ nha.
Thấy ông giao đồ cho thuộc hạ của Cổ Phàm Chi, sau đó thấy thuộc hạ của Cổ Phàm Chi mang theo chồng giấy miễn trách dày đến nơi Tứ điện hạ ở.
"Điện hạ, đã lấy được."
Cổ Phàm Chi cho thuộc hạ lui, giao đồ cho Cố Phiên Nhiên.
"Thật sự có thể tìm được cách tốt hơn sao?" Cổ Phàm Chi hỏi.
"Thử xem sao. Tuổi mỗi người khác nhau, thân thể khác nhau, chắc chắn sẽ có những phản ứng khác nhau, ta chọn ra những người ở các lứa tuổi khác nhau để quan sát, chắc sẽ tìm ra được một vài quy luật. Nếu có thể khắc phục được nguy cơ tử vong, chúng ta coi như không đến không một chuyến."
Cố Phiên Nhiên tất nhiên không thể nói ra mục đích thật của mình.
Ánh mắt Cổ Phàm Chi nhìn ả càng ôn nhu, "Bọn họ đối xử với người như thế, ngươi còn nghĩ cách làm giảm nguy cơ tử vong cho họ."
Cố Phiên Nhiên cười, "Không sao. Ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. Ta không quan tâm những người khác đối xử với ta thế nào. Ta chỉ sợ bằng hữu của mình bị ảnh hưởng, đó mới là điều khiến ta khổ sở nhất."
"Không đâu." Cổ Phàm Chi chắc chắn, "Người thật sự hiểu ngươi chắc chắn sẽ không bị họ ảnh hưởng. Người bị ảnh hưởng thì chắc chắn không phải bằng hữu của ngươi."
"Điện hạ càng ngày càng giỏi trấn an người khác." Cố Phiên Nhiên cười thẹn thùng.
Cổ Phàm Chi bị nụ cười mê người của ả mê hoặc, ngây người nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên chú ý thấy ánh mắt của hắn, trong lòng cảm thấy đắc ý. Ả làm như không biết, tiếp tục lật giấy miễn trách.
Trong giấy miễn trách trừ những thông tin cơ bản thì còn viết kỹ càng tuổi tác, sức khỏe của mỗi người, để đến lúc chủng ngừa bệnh đậu mùa có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn.
Đây cũng là những thứ Cố Phiên Nhiên muốn thấy.
Ả lật từng tờ, cuối cùng chọn ra sáu người. Sáu người này gồm năm nam một nữ, bốn người là nam thanh niên, thân thể cường tráng, một người là ông lão thân thể không khỏe. Người còn lại là một nữ tử trẻ, còn là nữ nhi của thủ phú Duyện Châu.
Đương nhiên, bốn nam tử trẻ cũng là người của danh môn vọng tộc Duyện Châu, chỉ có ông lão là bá tánh bình thường.
Bọn họ đều nằm trong nhóm thứ ba, cũng là nhóm buổi tối mới đến lượt.
Ả vừa lúc có đủ thời gian an bài tất cả.
Cố Phiên Nhiên chọn xong, muốn đuổi Cổ Phàm Chi đi, mình cũng về nghỉ ngơi sớm.
"Điện hạ, ngươi không cần bồi ta đâu." Ả cười dịu dàng.
"Vậy sao được. Ngươi đang cống hiến vì bá tánh Duyện Châu, hoàng tử như ta càng phải làm một tấm gương tốt."
Cổ Phàm Chi vẫn luôn bồi ả, khiến Cố Phiên Nhiên không thể không xem tiếp. Chờ đến khi ả xem hết thì đã là canh một.
Hai người kéo thân thể mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi.
Ám Dạ thấy họ trở về thì mới rời đi.
"Chỉ đơn giản có vậy?" Bắc Vũ Đường nhướng mày.
Ám Dạ gật đầu.
Nàng tuyệt đối không tin Cố Phiên Nhiên có lòng tốt như vậy.
Chắc chắn ả đang mưu đồ gì đó.
"Ngươi giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của nàng ta cho ta."
Ám Dạ gật đầu, rời đi.
Sáng sớm hôm sau, người thuộc nhóm đầu tiên đều sôi nổi đến xếp hàng ở cửa phủ nha.
Người có thể dùng được thì đều đi làm việc. Mọi người phân công rõ ràng, ai làm việc của người nấy, buổi chủng ngừa được tiến hành trật tự ngay ngắn.
Bắc Vũ Đường làm quan chủ khống, nắm giữ toàn trường, thị sát khắp nơi.
Nhóm người thứ nhất chủng ngừa xong thì được đưa vào một đình viện, mỗi người nhận một thẻ bài, trên đó có ghi tên của họ. Các đại phu thị sát mỗi ngày một lần, sau đó ghi chép lại toàn bộ bệnh trạng.
Giữa trưa, Ám Dạ yên lặng tới thì thầm bên tai Bắc Vũ Đường vài câu.
"Tiếp tục giám sát."
Bắc Vũ Đường buông công việc đang làm, tìm Tiểu Mặc Nhi, thì thầm với cậu vài câu, cậu cầm một bình sứ, vội vàng rời đi.
Nàng biết ngay Cố Phiên Nhiên sẽ không tốt bụng như vậy, quả không sai.
Đúng là chó không bỏ được tật ăn phân.
Ả là một người lớn lên ở xã hội pháp chế, vậy mà lại có thể thảo gian nhân mệnh như thế. Lần trước vì hãm hại nàng mà giết nhiều người như vậy, giờ lại một lần nữa bằng trò cũ.
(Thảo gian nhân mệnh: coi sinh mạng của dân lành rẻ rúng, ví như là cỏ rác, muốn cắt phạt lúc nào, bao nhiêu cũng được.)
Ả cũng biết chọn người thật, toàn chọn danh môn vọng tộc ở Duyện Châu, còn là dòng chính ưu tú.
Nếu họ chết, các danh môn vọng tộc chắc chắn sẽ dị nghị với biện pháp của nàng.
Ả muốn hủy diệt biện pháp chủng ngừa bệnh đậu mùa.
Người có thể ích kỷ đến mức này, cũng thật sự khiến người khác "khâm phục".
Lần này, Cố Phiên Nhiên không nhờ tay người khác, tự mình động thủ.
Ả bưng một chén nước, đi đến bên cạnh một nam tử, "Muốn mua nước không?"
Nam tử định từ chối, nhưng thấy nữ tử nhu nhược động lòng người thì không đành lòng từ chối, cho ả hai văn tiền, nhận chén nước, uống hết nước bên trong.
"Cám ơn."
Cố Phiên Nhiên dùng biện pháp này, bốn nam tử danh môn vọng tộc đều trúng chiêu. Còn ông lão và nữ nhi của thủ phú, cũng không thoát được kế ả vạch ra.
Giờ chỉ cần chờ thôi.
Chờ họ mắc bệnh thiên hoa mà chết.
Chờ gia tộc của họ làm loạn lên.
Chờ thanh danh của nàng xuống dốc không phanh.
Cố Phiên Nhiên làm xong tất cả, sung sướng rời đi.
Qua một ngày rèn luyện, người vốn không quen tay đều thuần thục hẳn lên, Bắc Vũ Đường buông tay để họ tự làm, còn nàng thì tới khu cách ly.
Người ở khu cách ly biết nàng tới, một đám đều lộ vẻ vui sướng. Nguyên nhân là vì họ cảm giác người mình thoải mái hơn rất nhiều sau khi uống thuốc nàng phối.
Họ tin chắc rằng Nhị đương gia tới, họ sẽ có hy vọng sống.
Người ở khu cách ly ngày chờ đêm mong, cuối cùng cũng chờ được nàng tới.
"Trong số các ngươi, ai mắc bệnh đậu mùa sớm nhất?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Hình như là một người bên ngoài."
"Đúng vậy, chúng ta chưa từng gặp bao giờ. Người nọ họ Tiền, hình như tới cùng Ngưu Đại Tráng."
"Hai người họ là vị nào?" Bắc Vũ Đường nhìn quanh một lượt.
"Hai người họ đã sớm chết rồi."
"Người từ nơi khác tới kia yếu quá nên không chịu nổi, hôm sau đã chết. Ngưu Đại Tráng thì chết mấy ngày trước."
Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi, "Nơi này có người nhà của họ không? Thường người bị lây bệnh sớm nhất là người nhà."
"Nhà Ngưu Đại Tráng thật đáng thương. Ngưu Đại Tráng còn chưa thành hôn, trong nhà chỉ có một mẫu thân già yếu. Ngưu thẩm biết nhi tử duy nhất của mình mắc bệnh đậu mùa, bị chấn kinh quá mức, trực tiếp buông tay."
"Aiz, đúng là tạo hóa trêu người. Phụ thân và mấy ca ca của Ngưu Đại Tráng vừa mới bị lũ cuốn trôi. Giờ nhi tử duy nhất bị bệnh đậu mùa, Ngưu thẩm không chịu nổi nên đi rồi."