Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

chương 558: thế giới hiện thực (73)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Vân Phi Mặc

Ngọn nguồn đã tìm được, nhưng cũng chẳng khác gì không tìm được.

"Thi thể của họ ở đâu?"

"Tri phủ đại nhân sai người thiêu thi thể của họ rồi."

Như vậy, manh mối đã đứt.

Bắc Vũ Đường vốn không nghi ngờ gì về ôn dịch lần này. Nhưng hôm nay, thấy hành động của Cố Phiên Nhiên, nàng bỗng có một suy nghĩ đáng sợ.

Có lẽ, ôn dịch lần này, không phải là ôn dịch đơn thuần.

Nếu đúng như nàng nghĩ, vậy Cố Phiên Nhiên đúng thật sự đáng chết!

Dù có thiên đao vạn quả cũng không trả nổi tội nghiệt ả gây ra.

Hỏi ý qua xong, Bắc Vũ Đường khám cho từng người. Mỗi người đều đã nổi đậu, chỉ cần chịu đựng được thì sẽ không sao. Sợ là sợ họ không chịu nổi, đi đời nhà ma.

Từ những người ở khu cách ly, nàng biết thêm không ít việc Cố Phiên Nhiên đã làm, chủ yếu là những chuyện chủ tớ hai người ở khu cách ly.

Họ đều kể hết cho Bắc Vũ Đường.

Kể hết từ chuyện ả bám sát Tiết Thiên, câu dẫn Tiết Thiên, còn cố ý lấy lòng họ....

Bắc Vũ Đường càng nghe càng cảm thấy thú vị.

Ả đúng thật không buông tha bất kỳ khả năng nào.

Bắc Vũ Đường rời khỏi khu cách ly, gửi bồ câu đưa thư tới kinh thành.

Nàng muốn tra rõ, ôn dịch lần này là tự nhiên phát sinh, hay do người tạo thành.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường lấy lý do nghiên cứu bệnh đậu mùa, ở trong phòng không ra, thật ra nàng đã rời khỏi phòng, đến nơi Ngưu Đại Tráng sống. Nơi này giờ lạnh lẽo, hàng xóm xung quanh dù không bị đậu mùa thì cũng đã dọn đi hơn nửa.

Bắc Vũ Đường vất vả lắm mới tìm được mấy người, muốn hỏi thăm tình huống Ngưu Đại Tráng từ họ. Họ biết rất ít, chỉ biết một ngày Ngưu Đại Tráng đột nhiên đi xa nhà. Lý do là gì thì họ không biết, Ngưu Đại Tráng không nói, không ai biết được.

Cuối cùng, Bắc Vũ Đường bảo những người đó miêu tả lại bề ngoài của Ngưu Đại Tráng, căn cứ miêu tả mà vẽ ra một bức họa, sau khi vẽ xong thì để mấy người xác nhận một lần.

Giờ chỉ cần chờ tin tức bên kinh thành thôi.

Chủng ngừa bệnh đậu mùa quá rườm rà, nhóm đầu tiên chủng ngừa xong, nhóm thứ hai, nhóm thứ ba liên tục nổi đậu. Bắt đầu từ lúc nổi đậu, trạm chủng ngừa tạm thời bắt đầu trở nên rất bận rộn, mỗi viện đều có một đại phu tọa trấn mười hai canh giờ, đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.

Dù là người muốn chủng ngừa nhưng chưa đến lượt hay những người sợ chết đang quan sát thì đều theo dõi sát sao, chờ đợi kết quả.

Không chỉ họ khẩn trương, đám người Chu ngự sử, Phương tri phủ cũng khẩn trương.

Còn đám ngự y Thái Y Viện và Cổ Phàm Chi thì lại khinh thường, thậm chí còn hy vọng sẽ thất bại.

Ngự y Thái Y Viện có tâm thái xấu xa này chỉ vì đố kỵ và lòng tự trọng đáng thương của họ.

Nếu bệnh đậu mùa chủng ngừa thành công, vậy có nghĩa mấy người tự nhận là đại phu tốt nhất Nam Đường Quốc như họ không bằng một nữ tử, nói ra mất mặt mình, mất mặt cả Thái Y Viện.

Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên thì là vì hận Bắc Vũ Đường nên tất nhiên sẽ hy vọng không thành công.

Đám người này chủng ngừa bệnh đậu mùa bằng sản phẩm của hệ thống, bảo đảm chất lượng, hiệu quả còn nhanh.

Ngày thứ ba, sau khi được Bắc Vũ Đường tự mình xác nhận, hơn một nửa chủng ngừa thành công. Khi biết mình chủng ngừa thành công, ai ai cũng tươi cười.

Người chờ ngoài cửa nhìn cửa viện mở ra, một đám đều dài cổ chờ trông.

Khi người đầu tiên ra ngoài, lập tức có người hô, "Con ta ra rồi!"

Những tiếng hô vui vẻ không ngừng vang lên.

"Ra rồi, ra rồi. Bình an ra rồi, ông trời phù hộ!"

"Không sao rồi, thật tốt quá!"

.......

Cố Phiên Nhiên lẫn trong đám người, nhìn những người không ngừng đi ra, ánh mắt tối tăm.

Vì sao đến giờ vẫn không có động tĩnh gì? Quá bình tĩnh!

Đến ngày thứ tư, lại có một nhóm người được thả ra, những nhóm người thành công khiến bá tánh Duyện Châu rất tin tưởng. Người chờ bên ngoài cũng ngày càng ít, chỉ còn lại người nhà sáu người không thấy người thân ra.

"Thiếu gia nhà ngươi còn chưa ra à?"

"Đúng vậy, thiếu gia nhà ta chưa ra."

"Tiểu thư nhà ta đến giờ vẫn chưa xuất hiện."

"Cha ta cũng vậy."

Đếm kỹ lại, người còn lại, chỉ còn sáu hộ gia đình, trong đó năm hộ là nhà giàu.

"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chắc không đâu."

"Các ngươi đừng tự dọa mình, chưa biết chừng ngày mai họ ra rồi."

"Đúng đúng, thiếu gia nhà ta rất khỏe, không thể nào xảy ra chuyện."

Mấy hộ gia đình chờ từ sáng tới tối, vẫn không chờ được, đành quay về.

Cố Phiên Nhiên biết tin chỉ còn sáu người ả chọn, khuôn mặt nở nụ cười sung sướng.

Nàng sẽ rơi từ thiên đường xuống địa ngục sớm thôi.

Cố Phiên Nhiên tìm Cổ Phàm Chi, "Điện hạ, nhóm đầu tiên chủng ngừa thành công ra cả rồi. Sao không thấy họ bắt đầu nhóm thứ hai? Mau chủng ngừa bệnh đậu mùa cho mọi người thôi, tránh lại có người mắc bệnh mà chết."

Cổ Phàm Chi gọi thuộc hạ qua hỏi tình huống.

"Điện hạ, bên kia nói với thuộc hạ, còn sáu người chưa khỏi hẳn. Vì đề phòng lây lan chéo, chỉ có thể chờ họ khỏi rồi mới tiến hành bước tiếp theo."

Cố Phiên Nhiên cau mày, lo lắng hỏi, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Cổ Phàm Chi vừa nghe có chuyện không may, đôi mắt sáng ngời.

"Đi, đi xem thử."

Lúc này, sáu người đều ở trong một sân viện, họ cầm bài, chơi rất vui vẻ.

"Người xuống tay mà Nhị đương gia nói thật sự sẽ xuất hiện sao?"

"Chắc chắn."

"Ta cũng tin là sẽ xuất hiện."

"Nếu họ không xuất hiện, có phải chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mãi không?"

"Ta cảm thấy ở đây cũng không tệ." Một thiếu gia bụ bẫm ngã lên giường đệm, "Không phải đọc sách, không phải nhìn mặt già của lão phu tử, ta cảm thấy thật tuyệt vời."

"Nhìn ngươi kìa."

Bắc Vũ Đường đi vào thì thấy cảnh này.

"Các thiếu niên, dậy làm việc. Thu dọn hết đồ đi nào."

"Bọn họ tới?"

Bắc Vũ Đường gật đầu.

Đám người vèo cái đã dọn hết đồ, Bắc Vũ Đường chấm mấy nốt đậu đỏ lên mặt họ, nhân tiện vẽ cho làn da tái nhợt, màu môi cũng xử lý.

"Nhìn giống bệnh đậu mùa thật luôn!"

"Vừa rồi còn là mỹ thiếu niên cường tráng, nháy mắt trở thành ma ốm." Nhóc mập soi gương, xấu chết đi được!

"Ngươi mà là mỹ thiếu niên á!"

Mấy người khinh thường nhìn qua, nhóc mập vẻ mặt khoe khoang "ta là mỹ thiếu niên đấy, các ngươi toàn đố kỵ ta thôi".

Thẩm Thiên Thiên che miệng cười trộm, không ngờ những người này lại vui tính như vậy.

"Được rồi, ngươi đẹp nhất. Lát nữa đừng có lòi." Bắc Vũ Đường để mọi người nằm xuống.

Nhóc mập liên tục gật đầu, "Không lòi được đâu!"

Sau khi họ nằm xuống, đoàn người Cổ Phàm Chi tới.

"Bổn hoàng tử nghe nói còn sáu người chưa khỏi hẳn. Bổn hoàng tử dẫn ngự y tới đây, họ đều là những người có kinh nghiệm về bệnh đậu mùa, để họ nhìn xem."

Hai ngự y hỏi thẳng, "Người bệnh ở đâu, dẫn chúng ta qua."

Bắc Vũ Đường cười nói, "Xin lỗi, giờ là thời điểm mấu chốt, không tiện thăm người."

"Chúng ta khám cho họ, không phải tới thăm." Thái y lạnh lùng nói.

"Đa tạ hai vị thái y. Sáu người họ được Tiết thần y chăm sóc, sẽ không có vấn đề gì đâu." Bắc Vũ Đường vẫn ngăn cản.

Cố Phiên Nhiên dịu dàng nói, "Có Tiết thần y chăm sóc, chúng ta yên tâm. Nếu có thêm hai vị thái y, vậy chẳng phải càng tốt."

Nàng làm mọi cách quấy nhiễu, chứng tỏ trong lòng có quỷ!

"Trị bệnh cứu người không phải cứ càng nhiều người càng tốt." Bắc Vũ Đường vẫn từ chối.

Sắc mặt Cổ Phàm Chi chợt lạnh xuống, "Ngươi tìm mọi cách quấy nhiễu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Sao có thể chứ." Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn hắn, "Giờ là thời khắc mấu chốt, nếu để họ trúng gió hoặc vì vi khuẩn trên người các ngươi mà họ lại mắc bệnh, đến lúc đó có người mất mạng thì ai phụ trách? Nếu điện hạ nguyện ý phụ trách, ta lập tức cho các vị vào thăm."

"Ngươi!" Cổ Phàm Chi híp mắt nhìn nàng chằm chằm, "Tốt nhất là không có việc gì, nếu họ có chuyện, sẽ chỉ hỏi ngươi."

Đoàn người Cổ Phàm Chi cuối cùng vẫn không gặp được người.

Tuy nhiên, ban đêm có người lẻn vào trong, người nọ thấy sáu người toàn thân thối rữa, sắc mặt trắng bệch, dường như có thể tắt thở bất kỳ lúc nào.

Chờ người nọ đi rồi, mấy người giả bệnh trong phòng mới thở ra.

"Sẽ không có ai tới nữa chứ?"

"Chắc không đâu."

"Rốt cuộc là ai muốn hại chúng ta chứ?" Nhóc mập nghi hoặc, "Ta đã đắc tội ai bao giờ đâu?"

Có người thông minh đã nghĩ ra.

"Người đó không nhằm vào chúng ta, mà là nhằm vào Mộc phu nhân. Nếu chúng ta gặp chuyện không may, ngươi nghĩ sẽ thế nào?"

Bốn người nhìn nhau, họ đều là danh môn vọng tộc ở Duyện Châu. Nếu thật sự gặp chuyện không may, Mộc Chi Đào chắc chắn sẽ bị chất vấn, nghiêm trọng hơn, có lẽ...

Mấy người đều cảm thấy khó tin, nếu người kia thành công, gia tộc của họ đều sẽ thành kiếm sắc trong tay kẻ phía sau.

"Đúng là đáng giận! Nhất định phải bắt được!"

Cùng lúc đó, Có Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên nhận được tin.

"Thuộc hạ thấy rõ ràng. Mấy người kia mặt thối rữa, môi tím tái, không sống được lâu."

Cổ Phàm Chi đập bàn, "Quả nhiên là có vấn đề. Mộc Chi Đào này thật to gan!"

Cố Phiên Nhiên cố ý nói, "Điện hạ, chúng ta mau phái thái y qua trị liệu cho họ, nếu họ chết sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Dù sao họ đều là danh môn vọng tộc ở Duyện Châu."

Một câu này đã nhắc nhở Cổ Phàm Chi, hắn cong môi cười lạnh, "Giờ chúng ta phái người qua, nữ nhân kia chắc chắn sẽ đổ tội cho thái y. Với uy vọng của nàng ta ở Duyện Châu, bá tánh chắc chắn sẽ tin lời nàng ta."

"Nếu nàng ta đã bảo không có vấn đề, chúng ta ngồi chờ xem nàng ta thu dọn tàn cục kiểu gì."

Ban đêm cùng ngày, sáu hộ nhân gia được viếng thăm, lai khách thần bí nói với họ, đích tử đích tôn của họ không còn sống được bao lâu.

Hôm sau, Cố Phiên Nhiên dậy sớm, Đông Mai trang điểm chải chuốt cho ả.

Tuy không biết tình hình, nhưng thấy gần đây tiểu thư luôn vui vẻ, Đông Mai cũng vui vẻ theo.

Bỗng, một nha hoàn vội tiến vào phòng.

Đông Mai quát lớn, "Lỗ mãng như vậy còn ra thể thống gì!"

Cố Phiên Nhiên nâng tay ngăn Đông Mai tiếp tục giáo huấn, "Xảy ra chuyện gì?"

Nha hoàn thở dốc, ngắt quãng nói, "Bên, bên viện chủng, chủng ngừa bệnh đậu mùa, xảy, xảy ra chuyện rồi."

Nghe vậy, Cố Phiên Nhiên không trang điểm nữa, vội vã ra ngoài.

Chờ hai chủ tớ tới tiểu viện chủng ngừa đậu mùa, bên trong trống rỗng. Hỏi thăm cụ thể mới biết sáu nhà đều đã tới phủ nha, cụ thể có chuyện gì thì mọi người không rõ lắm.

Giờ tất cả mọi người đều chạy tới phủ nha, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Cố Phiên Nhiên thầm kích động, vội chạy tới phủ nha, bên ngoài phủ nha chật ních người, cuối cùng, họ theo Cổ Phàm Chi tiến vào trong.

Lúc này, sáu nhà đều đứng bên trong, chen chật cả công đường.

Phương tri phủ là quan phụ mẫu ngồi trên, mà Chu ngự sử và Cổ Phàm Chi thì ngồi ở dưới chờ phán xét, ngoài công đường là bá tánh Duyện Châu đang tò mò quan sát.

"Sáu nhà này định cáo ai thế?"

"Không rõ lắm."

"Ta nghe nói sáu nhà có người nhà chủng ngừa bệnh đậu mùa chưa ra, hình như đã xảy ra chuyện bên trong."

"Không thể nào?!"

"Họ định cáo Nhị đương gia sao?"

"Không nên vậy chứ? Nhị đương gia đã nói trước rồi, nếu xảy ra vấn đề gì thì tự gánh vác. Chắc chắn là người nhà mấy người đó không khỏe đấy."

"Đúng rồi. Hai phu thê chúng ta có sao đâu."

"Bọn họ không thể không có lương tâm như vậy."

Cố Phiên Nhiên nghe tiếng người bên ngoài nghị luận, vừa hưng phấn, lại vừa không vui. Hưng phấn là vì có thể thấy Mộc Chi Đào gặp bất lợi, không vui là vì phản ứng của bá tánh không giống ả dự đoán lắm.

Dù biết họ tin tưởng Mộc Chi Đào, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Tuy nhiên, không quan trọng. Sau chuyện này, ả sẽ dần mài mòn địa vị của Mộc Chi Đào trong lòng bá tánh Duyện Châu.

"Các ngươi muốn cáo trạng ai?" Phương tri phủ hỏi.

Thẩm thủ phú làm đại diện lên tiếng, "Sáu nhà chúng ta muốn cáo trạng Tứ hoàng tử, hắn có ý đồ mưu hại con nối dõi của chúng ta."

Cố Phiên Nhiên trợn tròn cả mắt.

Tất cả mọi người cũng đều trợn tròn cả mắt, nhìn sáu nhà bằng ánh mắt khó tin.

Phương tri phủ cũng nói lắp đi, "Các, các ngươi nói, muốn cáo trạng ai?"

"Tứ hoàng tử."

Lần này, mọi người đều xác định mình không nghe nhầm.

Sắc mặt Cổ Pham Chi lúc xanh lúc trắng.

Tâm phúc bên cạnh hắn phẫn nộ quát, "Đừng có nói bậy. Vì sao điện hạ phải mưu hại con nối dõi của các ngươi."

Thẩm thủ phú lạnh lùng nói, "Chúng ta tất nhiên không rõ vì sao điện hạ lại mưu hại con nối dõi của chúng ta. Dù sao chúng ta cũng không phải con giun trong bụng Tứ hoàng tử."

Phương tri phủ hỏi, "Thẩm viên ngoại, việc này không thể nói lung tung. Các ngươi có chứng cứ gì không?"

"Có."

Sáu nhà áp giải sáu người mặc y phục dạ hành đang che mặt lên.

"Tháo khăn che mặt của họ xuống."

Nha dịch tháo khăn che mặt của sáu người, lộ ra những khuôn mặt trẻ tuổi, những người này không phải người của Duyện Châu mà là người đi theo Cổ Phàm Chi.

Cổ Phàm Chi ngốc người nhìn mấy hầu cận của mình, không biết vì sao họ lại ăn mặc như vậy.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Phương tri phủ hỏi.

Mọi người đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

"Sáu người này đêm khuya lặng lẽ lẻn vào các phủ, châm ngòi ly gián, muốn sáu nhà chúng ta đi cáo trạng Nhị đương gia thảo gian nhân mệnh. Chúng ta suýt nữa tin là thật, may mà chúng ta đến viện chủng ngừa, gặp hài tử nhà mình. Nếu lúc đó nghe lời họ tới cáo trạng Nhị đương gia, sáu nhà chúng ta chính là lấy oán trả ơn, không bằng heo chó."

"Bọn họ làm theo lệnh Tứ hoàng tử. Hành động này của Tứ hoàng tử là muốn biến sáu nhà chúng ta thành kẻ bất nhân bất nghĩa!"

Mọi người đang gặm quả dưa đầu tiên chưa xong thì sáu người chủng ngừa xong xuất hiện.

Khi sáu người lành lặn xuất hiện, Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên đều trầm mặc, đặc biệt là Cố Phiên Nhiên. Ả cực kỳ bất an, dường như tất cả hành động của ả đều bị nàng khống chế.

Loại lo lắng bất an này của ả dần biến thành hiện thực.

"Sáu người chúng ta suýt chết trong một âm mưu." Vương Phúc Nhiêu – nhi tử của Vương viên ngoại nói.

"Đúng vậy." Nhóc mập cũng nói theo, "Chuyện này phải kể đến năm ngày trước."

Thẩm Thiên Thiên tiếp lời, "Năm ngày trước, một nữ tử che mặt mời chúng ta uống nước trà. Ta vốn không muốn uống, nhưng thấy người nọ đáng thương quá nên mềm lòng. Tiêu hai văn tiền mua một chén nước của nàng ta."

"Nữ tử này chỉ mời sáu người chúng ta uống nước trà. Chúng ta vốn không chú ý, may mà có người nhắc nhở chúng ta."

"Chúng ta âm thầm đi theo nữ tử kia, phát hiện chén đựng nước nàng ta mang tới mang ra từ nhà Ngưu Đại Tráng."

"Các vị hương thân phụ lão hẳn đều biết rõ Ngưu Đại Tráng là ai. Hắn là người mắc bệnh đậu mùa sớm nhất, cũng đã sớm chết."

Sáu người thay phiên lên tiếng, ngươi một câu, ta một câu, không hoảng không loạn, khiến mọi người bên ngoài nghe được rõ ràng.

"Chúng ta đều biết, nếu dùng đồ người mắc bệnh đậu mùa từng dùng thì tám chín phần mười đều bị mắc bệnh."

"Nàng ta lại cho chúng ta dùng đồ người mắc bệnh đậu mùa từng dùng, có rắp tâm gì?"

"Chúng ta và nàng ta không thù không oán, càng chưa từng gặp bao giờ. Vì sao nàng ta lại ác độc muốn chúng ta mắc bệnh đậu mùa như vậy?"

"Lời giải thích duy nhất chính là: Người nàng ta muốn đối phó không phải chúng ta, mà là viện chủng ngừa."

"Nếu sáu người chúng ta bất hạnh chết trong viện chủng ngừa, chắc chắn sẽ tạo thành khủng hoảng, khiến người ta nghi ngờ tính khả thi của phương pháp chủng ngừa bệnh đậu mùa."

"Hành động này của nàng ta là vì hủy hoại viện chủng ngừa, hủy hoại tâm huyết của Nhị đương gia, cũng đồng thời hủy hoại biện pháp chủng ngừa bệnh đậu mùa."

"Ý đồ của nàng ta đúng là đáng chết. Mà người sau lưng nàng ta càng đáng giận đến cực điểm."

Sáu người nói long, bá tánh ngoài công đường và nha dịch trong công đường đều tức điên, hận không thể bắt nữ nhân kia, loạn côn đánh chết.

Vương viên ngoại đứng ra nói, "Tin là các vị hương thân phụ lão không cần ta nói cũng biết mục đích nữ nhân kia khi sắp xếp bố cục, lại đến chuyện thuộc hạ của Tứ hoàng tử xúi giục là gì."

"Đây là lý do sau nhà chúng ta muốn cáo trạng Tứ hoàng tử thảo gian nhân mệnh. Không chỉ vì tiểu nhi, càng là vì Nhị đương gia, vì ngàn vạn bá tánh Duyện Châu ta. Chúng ta cần một lời giải thích." Lão Lâm đức cao vọng trọng lên tiếng.

Bá tánh ngoài công đường lập tức phẫn nộ.

"Đúng vậy, Lão Lâm nói không sai. Tứ hoàng tử cần cho chúng ta một lời giải thích!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio