"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt. Tôi nguyên bản tính toán hai năm nữa sẽ tới công tác ở bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng tác chiến, chỉ là thực hiện kế hoạch sớm hơn chút. Tôi đơn độc binh tác chiến còn chưa có, tôi không muốn lãng phí đoạn thời gian này." Nolan nhìn Lục Trăn, không né không tránh, đây là cuộc sống của anh, sự nghiệp của anh, anh cũng hi vọng Lục Trăn có thể hiểu, minh bạch, tựa như anh sẽ không để cho Lục Trăn đương một danh sĩ quan, Lục Trăn cũng sẽ không cưỡng cầu anh cởi thân quân trang này ra.
Lục Trăn cúi đầu, ném dao nĩa, nụ cười trên mặt cũng tắt, thậm chí là nụ cười ngụy trang cũng biến mất không thấy, ngày đó anh và Nolan ngả bài, chính là nghĩ nói cho Nolan, những ngày còn lại anh muốn cùng Nolan cùng nhau vượt qua mỗi một giây mỗi phút đồng hồ.
Nhưng mà, Nolan lại muốn đi Prague.
Nếu trên người anh không có những chất độc hại kia, Nolan muốn đi đâu làm gì, anh cũng sẽ không để ý, ngày tháng còn dài, bọn họ còn có rất nhiều ngày hiểu nhau gần nhau, bây giờ, Nolan biết rõ, anh không còn nhiều thời gian, vậy mà vẫn như cũ muốn rũ bỏ ra đi tới bên đặc chủng tác chiến bộ tư lệnh.
Anh rất... bực bội.
Ở trong lòng Nolan, sự nghiệp của anh so với mạng của Lục Trăn thì cái gì quan trọng hơn đây? Nếu anh muốn theo đuổi sự nghiệp, ngày sau anh còn nhiều thời gian mà, hà tất phải quan tâm hai ba năm này, một khi anh đã đi Prague, bọn họ sẽ không còn những khoảng thời gian bên nhau như hôm nay, không thể cùng nhau ăn cơm, không thể trông thấy mặt nhau được.
Quân nhân không có thời gian hoạt động tự do được.
Có lẽ, một năm anh cũng không thể gặp Nolan được mấy lần nữa.
Mà anh còn mấy lần một năm đây?
"Anh đã quyết định rồi sao?" Lục Trăn không có khẩu vị, mặt không thay đổi nhìn Nolan, ánh mắt như có một tầng xa cách lành lạnh, Nolan thấy ngực cứng lại, đột nhiên có chút hối hận, có lẽ anh nên thương lượng trước với Lục Trăn, nghe một chút ý nghĩ của Lục Trăn, đừng khư khư cố chấp như thế.
"Tôi vừa mới cùng dượng nói chuyện." Nolan nhẹ giọng nói, "Như vô ý ngoại, qua mấy ngày nữa sẽ có quyết định bổ nhiệm gửi đến, tôi biết cậu nhất định sẽ rất thất vọng, Tiểu Trăn..."
"Ai nói tôi mất hứng?" Lục Trăn đột nhiên cười, cắt ngang Nolan lời, "Anh nghĩ đi thì đi thôi."
Lần này đến phiên Nolan trầm mặc, anh vốn định giải thích nhưng lời nói vẫn còn nghẹn ngào trong yết hầu không sao nói ra được. Trái lại không biết phải làm sao, Lục Trăn nói xong phong khinh vân đạm như thế, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, anh không biết nên nói như thế nào.
Lục Trăn lại không cơm nước, mặt mày ủ rũ, nhàn nhạt uống rượu, Nolan cũng không biết nói gì, bầu không khí đang vui vẻ bỗng chốc trở nên vô cùng trầm trọng. Trong lòng Lục Trăn nghẹn một hơi, vô cùng khó chịu.
Prague bảo, tổng bộ của bộ tư lệnh tác chiến đặc chủng, cách New York tới tiếng đồng hồ lái xe. Đi bằng máy bay cũng mất cả tiếng đồng hồ, mặc dù hiện tại giao thông phát triển, nhưng tình huống của bọn họ dù sao cũng đặc thù.
Lục Trăn thầm nghĩ, anh vốn tưởng rằng Nolan sẽ ở New York cùng anh hai năm, đến khi anh không còn sống trên thế giới này nữa, không ngờ, Nolan lại thực sự muốn rời đi sớm như vậy.
Anh mờ mịt không hiểu, trong lòng buồn khổ.
Anh hoàn toàn không hiểu, Nolan rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Nếu là suy bụng ta ra bụng người, nếu như sinh mệnh của Nolan chỉ còn lại có hai ba năm, thì trong hai ba năm này, mặc kệ Nolan thỉnh điều chỗ nào, anh cũng sẽ đi theo, cùng anh vượt qua trong khoảng thời gian này, mà không phải như vậy.
Lục Trăn mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, tim của anh lại rơi vào trong bóng tối.
Mỹ nhân không thể được đem ra so sánh ngang bằng cùng sự nghiệp của đàn ông được.
Anh muốn cùng sự nghiệp Nolan tranh vị trí đệ nhất thì thật là ngu xuẩn.
Bữa cơm này, theo bầu không khí vui mừng đến thực không biết vị.
Nolan vén màn, cho Lục Trăn trở lại.